Chap 8
Tại sân bay Tân Sơn Nhất:
Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ tại sân bay, cả Tâm, Ngọc và Vũ Hà dều đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Chỉ riêng Hưng là đang ngồi riêng một góc. Anh đeo kính đen giả vờ tựa ra ghế để ngủ, nhưng thực ra anh đang chăm chú suy nghĩ về những lời nói tối qua giữa anh và Hà. Anh vẫn không thể dứt nổi ra những câu nói ấy, Hưng cũng chưa tìm cho mình chính xác được câu trả lời, anh cũng chẳng biết mình nên làm gì vào lúc này, tiếp tục theo đuổi hay ngừng lại kết thúc. Rồi anh như cảm giác được ai dó ngồi xuốn bên cạnh mình, theo phản xạ, anh xoay đầ qua để nhìn, là Tâm. Anh vui mừng tính nói gì đó, sau đó Hưng ngừng lại, mọi lời nói đã lên tới họng lại trào xuống bụng, anh lấy tay hạ kính xuống nhìn cô, ánh mắt như trông chờ cô nói điều gì đó. Nhận ra nét mặt anh có hơi chút bất ổn, không giống như mọi ngày, Tâm hỏi:
-Anh sao vậy? Nay nhìn anh lạ ghê nha? Anh mệt hả?
Nói rồi Tâm đưa tay lên trán anh giả bộ coi coi anh có sốt không, anh vẫn không nói gì mà quan sát cô. Từng cử chỉ Tâm chạm vào anh, làm sao mà anh có thể bình thường được chứ, cảm giác như vỡ òa vậy, nhưng anh phải cố gắng lắm mới kiềm chế được cảm xúc của mình mà trả lời cô với giọng khàn trầm mà ít khi nào Tâm nghe:
-Anh không sao, em ra chơi với mọi người đi
-Anh đuổi khéo em hả? – Tâm vẫn cố gắng đùa giỡn với anh, mong sẽ có chút lay động
-Không, anh mệt.
"Chắc chắn là có chuyện gì rồi", Tâm suy nghĩ. Mọi lần, chính anh là người chủ động, và cô luôn luôn là người kết thúc. Gặp nhau tích tắc ở hậu trường, anh luôn luôn bắt chuyện với Tâm cho đến khi 1 trong 2 phải lên diễn mới thôi. Đặc biệt là đi show cùng nhau, anh sẽ luôn luôn ngồi cạnh cô, hỏi han đủ thứ, nhưng hôm nay, Đàm Vĩnh Hưng mà cô biết sao khác quá. Có chút hụt hẫng và lo sợ, Tâm vẫn không từ bỏ. Bản tính tò mò của cô gái đáng yêu này không thể giấu đi được cho dù có chết mà! Lần này cô mạnh dạn hơn, Tâm chủ động nắm lấy tay anh, đây có lẽ là một trong số ít lần cô chủ động nắm tay anh trước, hơi ấm từ bàn tay anh toát ra khiến Tâm không muốn buông chút nào, cô mấp máy hỏi:
-Anh... Anh mệt chỗ nào vậy? Có cần em đấm lưng cho không? – Tâm vẫn cố gắng trêu đùa với anh, chỉ với hy vọng anh sẽ bỏ cái bộ mặt chán nản đó đi
-Anh nói anh mệt rồi mà! – Hưng nói giọng hơi gắt lên khiến Tâm chợt rụt tay lại
Nhận ra lời nói của mình có đôi chút quá đáng, đã khiến cô sợ hãi, anh liền ngồi dậy nhìn cô và trấn an:
-Bé ra kia chơi với mọi người đi, anh mệt thật, anh xin lỗi vì nạt bé!
Nói rồi anh không quên làm hành động quen thuộc ấy, anh đưa tay lên vén mái tóc của Tâm sang một bên. Tâm đã có phần yên tâm hơn một chút, nhưng cũng không thể không suy nghĩ về những lời anh nói lúc nãy. Không chỉ đơn thuần là chuyện công việc khiến anh mệt như vậy, mà chắc chắn là đã có chuyện gì với cô mới khiến anh tỏ thái độ như vậy. Tâm rời khỏi chiếc ghê cạnh Hưng, cô ra chỗ Tuấn Bi và ngồi cạnh anh. Như thường lệ, cô vẫn rất hay chia sẻ với anh những gì mà mình trải qua, cũng chẳng cần Tâm mở lời, Bi dường như đoán trước được những điều cô định hỏi, anh liền nói:
-Chắc là ảnh bị thất tình rồi!
-Thất tình? – Cô trợn tròn mắt nhìn Bi, anh vẫn bình thản ngồi đó, rồi như cô sực nhớ ra điều gì, cô lại hỏi – Mà em chưa có hỏi anh gì hết mà, sao anh trả lời được hay vậy?
-Anh theo em bao nhiêu lâu rồi mà còn không biết tính em chứ! – Bi cười
-Nhưng mà sao ảnh thất tình được, chỉ có em mới làm ảnh thất tình được thôi, chứ đâu có ai nữa đâu, mà em có làm gì ảnh đâu chứ! Sao tự nhiên gắt gỏng với người ta ghê!
"Nhưng tình cảm anh dành cho em như anh trai với em gái vậy" Bất giác, câu nói của Hưng vào hôm ấy lại xuất hiện trong đầu Tâm. Có lẽ, cô đã quen với việc mình là người duy nhất Hưng yêu, nên khi nhớ đến lời nói đó, tim của Tâm lại một lần nữa bị bóp nghẹn. Cô lại sắp chìm đắm vào những dòng suy nghĩ tiêu cực đó, tối sẽ không thể diễn tốt được, Tâm liền lắc lắc đầu cố gắng không suy nghĩ đến lời nói ấy nữa. Tâm cố trò chuyện với Tuấn Bi để quên đi cảm giác ấy.
--------
Suốt chuyến bay dài, Hưng hầu như không nói gì với cô, ngoài những câu cần thiết ra thì anh dành toàn bộ thời gian còn lại để nói chuyện với hai người bạn của mình. Tâm bỗng chốc cảm thấy mình rất cô độc và lạc lõng, may sao còn có một người trợ lý bên cạnh để tâm sự. Đúng là không có anh, Tâm không còn là chính mình nữa. Cô cảm thấy chán nản khi chẳng có việc gì làm, Tâm đành xuống một khoang ghế trống rồi cố gắng nhắm mắt nằm ngủ. Hồng Ngọc cứ ngỡ cô ngủ thật, cô liền nói với Hưng ngồi ngay gần đó:
-Đẹp vầy bảo sao Hưng nhà ta không mê!
-Mê gì mà mê, hết lâu rồi, diễn thôi!
Có lẽ anh đã đoán được Tâm chưa ngủ mà chỉ giả vờ, nên anh càng muốn nói những lời nói đau lòng để cô có thể nghe được. Và đúng như anh tính, cô đã nghe được tất cả, bất giác, cô cười nhạt, thì ra bấy lâu nay, những nụ hôn, những lời nói ngọt ngào trên sân khấu, những lần xuất hiện bất ngờ của anh cũng chỉ là diễn thôi. Không có thứ gì là thật cả. Vậy mà cô cũng đã bị lừa trong suốt gần 20 năm qua, quả thật anh quá lợi hại khi khiến cho người khác nghĩ mình luôn là số 1 trong lòng anh. Đến hôm nay, khi nghe những lời nói từ chính miệng anh nói, Tâm hoàn toàn gục ngã, mọi suy nghĩ về chuyện chấp nhận tình cảm của anh dành cho cô cũng chấm giứt. "Mỹ Tâm, tỉnh táo lại thôi, con người đó, không còn gì để mày phải tin tưởng nữa", và Tâm thiếp đi lúc nào không hay.
Trong lúc mọi người đang ngủ, bất chợt Hưng đứng dậy tiến về phía Tâm đang nằm một mình ở băng ghế trống, anh lấy chiếc áo vest của mình rồi đắp lên cho cô. Ánh mắt trìu mến vẫn chưa chịu rời đi, anh cứ đứng ở đó mà ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ấy chìm vào giấc ngủ yên bình. Như cảm nhận được có ai đó choàng lên người mình thứ gì, Tâm khẽ nheo mi mắt dậy, cô thấy bóng người to lớn đang đứng trước mình, như cũng đoán được đó là ai, cô vội đưa tay quơ chiếc áo và đưa lại nó cho anh, cô nói bằng giọng ngái ngủ:
-Anh cầm về đi, em không lạnh
-Không lạnh mà nằm co ro lại như vậy hả? Hay muốn anh nằm xuống ôm mới chịu?
Vì quá buồn ngủ nên Tâm chẳng hề để ý đến lời anh nói, trong vô thức cô lại thấy chiếc áo ấy một lần nữa khoác lên người mình, mùi hương của anh cũng như chiếc áo đã dần len lỏi vào mũi cô. Một mùi hương thật dễ chịu, mùi nam tính ấy dần khiến đầu óc Tâm trở nên không còn suy nghĩ gì nữa, và cô lại chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Đứng chờ đến khi hơi thở cô phả ra nhè nhẹ, chắc chắn là đã ngủ say, Hưng mới đưa tay lên đặt vào má cô rồi lẩm bẩm một mình chỉ đủ để anh nghe thấy:
-Bé con của anh đẹp quá!
Anh không nỡ mà rời đi khỏi chỗ này, anh lúc nào cũng chỉ muốn thấy Tâm ở gần mình, chỉ có như vậy mới làm anh yên tâm thôi. Không phải lúc nào cũng có cơ hội ngồi gần nhau như vậy, mọi kiên quyết trong đầu anh chợt biến mất hết, anh bỏ cái tôi của mình, anh khẽ dùng bàn tay mình nhẹ nhàng nâng đầu Tâm dậy. Anh cố gắng làm mọi việc nhẹ nhàng nhất có thể để không khiến thiên thần của mình thức giấc thêm lần nào nữa. Anh ngồi xuống cạnh chỗ Tâm nằm và đặt đầu Tâm lên đùi của mình, cô khẽ cựa mình, nhưng rồi lại nằm yên khiến tim anh như nhảy ra lồng ngực. Giả dụ bây giờ cô mà tỉnh dậy, Hưng sẽ không biết phải nói gì nữa.
Giây phút bình yên chỉ vừa mới đến thì đã lại bị phá hỏng bởi Tuấn Bi:
-Oh... anh mới chuyển sang đây ngồi sao?
-Ừ, Tâm không có gối nằm sợ cổ mỏi nên anh qua cho nằm ké! – Hưng vừa nói vừa cười, rõ ràng là anh tự nguyện, vậy mà lại đổ tại Tâm. Lời nói có chút đùa giỡn, nhưng vẫn thể hiện cho Bi thấy anh là người quan tâm cô đến thế nào
-Em tưởng anh tự ý sang đây! – Lần đầu tiên Bi dám cãi lại Hưng, tuy Bi nói với giọng rất bình tĩnh, nhưng lại mang hàm ý không giống như giọng điệu của anh
-Dù anh có tự ý thì tất cả những điều anh làm với Tâm đều là hợp lý.
Phải công nhận trong khoản đối đáp xéo sắc thì Hưng có lẽ là nhất rồi. Đó cũng là lý do mà cánh nhà báo rất sợ hỏi những hỏi tế nhị khi phỏng vấn anh. Kinh nghiệm sau bao năm làm nghề đã tạo ra một Đàm Vĩnh Hưng đầu đội trời, chân đạp đất, anh dám đạp lên cả dư luận để bảo vệ ý kiến của mình, tưởng vậy mà uy, nhưng cuối cùng anh lại phải cúi đầu trước Tâm. Bởi lẽ, dù chuyện cô giận anh có nhỏ hay lớn, thì chỉ cần cô giận, không cần biết đó là lỗi của ai, anh đã lên tiếng nhận ngay đó là lỗi của mình, do mình không bảo vệ được cô nên mới làm cô giận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip