1. Ánh lửa trong tiếng vĩ cầm

- Nào ! Lại lần nữa !

Người đàn ông lớn tiếng nói với đôi mày cau lại, khó chịu nhìn cô bé trước mặt.

Đôi tay run rẩy của cô bé giương cung vĩ lên, nhẹ nhàng kéo những sợi dây trên cây violin , tạo nên âm thanh trong trẻo vang vọng khắp căn phòng. Khúc nhạc du dương được tấu lên vô cùng chậm rãi và dịu êm, lúc trầm lúc bổng. Bản nhạc mà cô bé đang chơi mang màu sắc của bình minh, khung cảnh mặt trời đang từ từ ló dạng phía chân trời cũng là khoảnh khắc chuyển từ đêm tối sang ban mai.

Lẽ ra là thế cho đến khi một "tiếng sét đánh" bất chợt xuất hiện.

- Cyra ! Dừng lại đi —Người đàn ông ấy lại cắt ngang — Con đang chơi cái gì vậy ?

- "Ánh bình minh", thưa bố.

- Vậy thì ánh sáng đâu?

Đối mặt với sự chất vấn của cha mình, cô bé càng nắm chặt đàn hơn, mím môi thật chặt. Cyra chẳng biết mình đã sai chỗ nào nhưng một khi cha đã nói mình sai thì không thể cãi lại.

Ông thở dài. Thân là một nhà soạn nhạc vô cùng nổi tiếng lúc bấy giờ mà lại có một đứa con gái chẳng thể chơi đúng bản nhạc mình phổ thì còn gì là danh dự? Sĩ diện?

- C..con xin lỗi bố.

- Lại từ đầu.

Cyra vẫn tiếp tục mím chặt môi đến mức đoá môi nhỏ bé ấy như muốn sưng tím. Nhưng cô bé vẫn phải giương cung lên và chơi lại bản nhạc từ đầu, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi bố hài lòng và đó cũng chính là vấn đề.

Ông ta chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ hài lòng với những gì Cyra làm.

"Cái gai trong mắt"

- Bố, tay con đau quá..—Cô bé khẽ cất tiếng nói, giọng run rẩy.

- Mới có như vậy mà đã mệt sao? Hồi bằng tuổi con ta đã tập gần như cả ngày đấy. Nếu con chơi đúng như những gì ta đã dạy thì sẽ không phải tập lại nhiều lần thế này rồi. Lại từ đầu !

- Vâng...

Một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi mà đã phải trải qua sự áp lực này, thật tội nghiệp.

Mỗi ngày đều như thế. Cyra vẫn phải tiếp tục tập luyện đến khi những đầu ngón tay dần tím lại hay cho đến khi hoàng hôn dần buông. Ánh mặt trời rực lửa ấy chiếu vào thân hình bé nhỏ kia, trên khoé mắt của cô bé chợt hiện lên một giọt lệ rưng rưng nhưng không thể rơi xuống.

Dù mặt trời lúc ấy có đỏ rực và bùng cháy đến mấy thì cũng phải chậm rãi hạ xuống cho đến khi biến mất hoàn toàn và để lại màn đêm đen trên bầu trời. Cũng như bao nỗ lực của Cyra vậy... Dù có cố gắng đến mấy cũng không thể thắng được lòng kiêu hãnh và sự cầu toàn của bố.

Mãi cho đến khi trời chập tối thì cô bé mới được phép nghỉ ngơi. Chỉ khi bố vừa đóng cánh cửa phòng lại, Cyra liền hạ đàn xuống rồi bật ra một tiếng nấc, những dòng nước mắt lúc nãy kiềm lại giờ không ngừng lăn dài xuống gò má. Thật may vì căn phòng này cách âm vì nếu để bố nghe thấy cô khóc thì lại chẳng may ông ta sẽ bắt cô bé tập luyện thêm sau đó thuyết giáo cho một trận về việc một người nghệ sĩ thì không được khóc trước công chúng hay về việc nếu ông ta là Cyra ông ta sẽ tự thấy xấu hổ về mình...

Chưa từng một lần cô bé khóc sướt mướt đến thế này, đây là lần đầu tiên. Cyra tay vẫn không rời khỏi cây cung vĩ và đàn, cứ như thể mỗi lần muốn buông xuống thì bố cô sẽ đứng sau lưng và sẵn sàng buông những lời khó nghe với con gái mình vậy.

Cô bé chẳng thể nào thoát khỏi cái bóng đó được...

Cyra chợt nhớ đến mẹ mình - người mà cô bé chưa từng biết mặt vì bà mất trong lúc hạ sinh cô. Cô bé thầm ước rằng có mẹ bên cạnh để kéo cô đi khỏi người đàn ông vô lương tâm này. Nhưng cô bé biết rất rõ là dù có ước bao nhiêu lần thì điều ước sẽ chẳng thành hiện thực, mơ mộng không thể khiến ông ấy hài lòng được, chỉ có nỗ lực và nỗ lực thì mới có thể có được tự do.

Lau nước mắt đi, Cyra lại cầm đàn lên tập luyện đến khuya. Trên môi đã chẳng còn một nụ cười nào cả, thay vào đó là ánh mắt hừng hực như muốn bùng cháy, đôi tay sưng tím đã chẳng còn cảm giác nữa cứ thế mà bấm vào những sợi dây đàn.

"Nhất định phải cố gắng nhiều hơn thế này thì mới có được tự do. Nhiêu đây là chưa đủ!"

-------------------

10 năm sau

Khắp các rạp hát trong thành phố thậm chí là ngoài nước đều đông đảo người đến, phòng vé luôn bán hết chỉ trong phút chốc. Thính giả đều có mọi lứa tuổi và họ đến chỉ vì một lý do.

"Cyra Blitz - nghệ sĩ violin trẻ tuổi tài năng nhất thế giới"

Đa số những tấm poster sẽ viết như thế, hoặc cũng có nơi viết

"Cyra Blitz - ánh lửa trong tiếng vĩ cầm"

Hóa ra, kể từ sau khi chơi bản "Ánh bình minh" trong một buổi hòa tấu do bố cô chỉ huy, danh tiếng cô đã tăng lên không ngừng. Cô bé mười tuổi năm nào được mệnh danh là thần đồng nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và danh tiếng vang xa hơn hết.

Thế nhưng, kể từ sau đó cô đã thề rằng sẽ không bao giờ động vào bản nhạc đó một lần nào nữa. Cô gọi bản nhạc ấy là "lời nguyền" của mình, một lời nguyền sẽ chẳng có cách giải, nên cô đã chọn sẽ quên nó đi. Bất cứ ai nhắc đến hay yêu cầu cô chơi bản nhạc này trong buổi hòa tấu cô đều sẽ lập tức từ chối và hủy buổi diễn tức thì, vì thế những người làm việc cùng cô đều luôn cẩn trọng.

Chiếc xe đen tuyền dừng lại trước cổng của rạp hát tại một thành phố lớn. Người thiếu nữ đôi mươi trong chiếc đầm đỏ như sắc lửa bước xuống, chậm rãi đưa tay lên vẫy chào, cô nở một nụ cười mỉm duyên dáng. Bao ánh đèn flash liên tiếp chiếu về phía Cyra rồi đến tiếng của những người hâm mộ đang vây quanh, cô chỉ có thể mỉm cười mà chào vội rồi lướt thật nhanh vào bên trong.

- Em không biết sao chị có thể không chớp mắt với mấy thứ ánh sáng chói lóa đấy?

Người trợ lý cũng vừa chạy vào theo sau cô vừa thở hồng hộc, nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng khi thấy cô chẳng có dấu hiệu gì là chói mắt cả, thậm chí trên môi vẫn còn nở nụ cười.

- Thì tập làm quen thôi. - Cô nhún vai.

Người trợ lý đảo mắt ngán ngẩm.

Họ nhanh chóng đến phòng chờ rồi dặm lại lớp trang điểm, sau đó Cyra chuẩn bị nhạc cụ cũng như khởi động để ôn lại bản nhạc một lần nữa trước khi lên sân khấu.

Cô đứng nép sát vào cánh gà chờ hiệu lệnh, mắt cứ liên tục liếc ra ngoài để xem khán phòng đông đến thế nào. Kết quả là bị nhắc nhở rất nghiêm khắc, những nhân viên phía sau che miệng cười hành động ngớ ngẩn ấy. Thế là cô cũng chẳng nhìn được bên ngoài là mấy nên đành tiếp tục chờ đợi.

Chỉ tầm mười phút sau thì tiếng còi báo hiệu bắt đầu vang lên. Khoảnh khắc cô mong chờ nhất cũng là hồi hộp nhất đây rồi. Cyra bước ra trong chiếc đầm được khoét nhẹ phần ngực, lớp váy ren trên cùng được đính những viên đá nhỏ vô cùng tinh vi, chúng mang một sắc đỏ tươi, tạo nên điểm nhấn bắt mắt cho chiếc đầm. 

Mọi đường nét trên cơ thể cô giờ đây được tôn lên vô cùng quý phái, sang trọng và cả lớp trang điểm cũng khiến gương mặt Cyra dường như trở thành một người khác, lớp son đỏ thẫm khiến sự đằm thắm thục nữ trên gương mặt nay trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết, cả lớp phấn mắt nâu nhạt cũng tôn lên vẻ đẹp trong đôi mắt màu hổ phách của cô.

Một sự kết hợp quyến rũ.

Cyra nhẹ nhàng cúi người chào thính giả rồi chào dàn giao hưởng. Đêm nay cô sẽ chơi ở vị trí solo, bản nhạc mà cô sẽ chơi nói về tình yêu - thứ mà cô đã khước từ trong nhiều năm.

Dàn giao hưởng bắt đầu theo hiệu lệnh của người chỉ huy.

Một mở đầu chậm rãi, du dương với tiếng cello, đàn hạc và piano hoà vào nhau. Kế đến là phần solo. Cyra giương cung vĩ, hít một hơi thật sâu, mắt nhắm lại để mường tượng thật kỹ màu sắc của bản nhạc này - của tình yêu, về những khung cảnh qua từng chương. Mọi thứ trông có vẻ thật chậm rãi nhưng lại chạy qua tâm trí cô chỉ trong vòng vài giây.

Làm sao có thể chơi một bản nhạc về tình yêu trong khi bản thân lại chẳng biết gì về nó?

Và rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip