Độc
Việt Nam bị giữ lại Washington quá lâu, lâu đến không thể tưởng tượng được. Và giờ đây, cô ta thực sự cảm thấy khó chịu khi không được nằm ở nhà, ăn súp nóng và đắp chăn ấm đi ngủ, chỉ vì cái tùy hứng của Hoa Kỳ. Theo đó là một Cuba không ngừng cảnh giác với cô. Được rồi, thừa nhận rằng cô thấy phiền với ánh mắt của cậu.
Một ánh mắt nghi ngờ và không tin tưởng, điều mà Việt Nam chưa từng thấy ở Cuba, người mà cô quen biết.
Việt Nam hạ mắt nhìn Cuba - người đang khập khiễng với cái chân băng bó sơ sài sau lớp quần âu của cậu ta, thở dài.
"Đưa tay đây"
"Hả"
"Quàng qua vai tôi, tôi dìu."
"Không cần"
Cố chấp thật _Việt Nam rút lại bàn tay chìa ra, tiếp tục quay người đi.
"Chúng ta đang đi đâu?"
"Tôi biết một chuyến xe khách có chuyến lúc 1h sáng, chỉ cách đây khoảng 5 cây số. Nếu lên đó cậu có thể đến sân bay, hoặc không thì trốn tạm đâu đó cũng được"
Cô ta nhún vai, trời bên ngoài đang dần chuyển đông, thật lạnh. Thời tiết như vậy, Việt Nam nhìn lại bản thân, cô ta chỉ khoác một chiếc áo mỏng cùng áo sơ mi chưa chưa cài cúc và áo thể thao bó sát. Cũng không giữ ấm được là mấy. Các đốt ngón tay cô ửng đỏ. Thời tiết làm cô ta nhớ đến Việt Nam, có lẽ đã bước sang đông từ lâu rồi.
"Khụ...kh-"
Cô ta ho khan, nếu nói về thời tiết mà Việt Nam cảm thấy khó chịu nhất thì câu trả lời sẽ luôn là mùa nồm, theo sau đó là mùa đông. Dù không khó chịu như nồm nhưng bản thân cô ta chúa ghét việc mặc nhiều lớp áo. Chúng chà sát vào lớp da ngứa ngáy vô cùng. Và y như rằng mỗi khi đông đến, kèm theo đó luôn là tiếng ho vang từ cổ họng.
Cuba đi khập khiễng, dừng lại mấy lần
"Cậu không lấy đạn ra à"
"Tôi không mang dụng cụ..."
Cuba nhíu mày
"Sao cô biết tôi bị đạn bắn? Tôi chưa từng nói điều đó"
Phiền thật.
"Có cái gì mà tôi không thể biết, cứu cậu được thì tôi cũng có thể biết cậu bị cái gì. "
Họ lại bước đi. Cuba không có nạng cũng không có vật để dựa, tốc độ chậm vô cùng, thêm cả, cậu chỉ mang áo sơ mi mỏng, không đem theo đồ giữ ấm, chúng để hết ở chỗ của Hoa Kỳ rồi. Cậu rét run, bàn tay lập cập buốt đến phát sợ, móng tay cũng đã chuyển tím. Nhờ tình trạng "tuyệt vời" như vậy mà cơ thể suýt ngã mấy lần.
Việt Nam lại ngoái đầu, chân ngừng di chuyển.
"Lên"
Cô ta quỳ xuống
"Cái-điên à!"
Cuba nhìn loạt hành động, hoảng không thôi.
"Cậu mới điên, với tốc độ chậm chạp và cái chân vừa què vừa ngắn của cậu thì đến 6h sáng ta cũng chưa đến nơi đâu"
Cô ta gằn giọng. Việt Nam chưa bao giờ có ý chê ai chân ngắn hay gì, nó rất xúc phạm nếu như đó là người chưa từng quen biết. Nhưng quả thật với tốc độ của Cộng Hòa Cuba đây thì bao giờ mới đến nơi? Phiền phức lắm nếu như họ phải bắt xe lúc 6h sáng, đông người vô cùng, Việt Nam không thích việc đứng chung cùng nhiều người chứ chưa kể đến việc phải chen chúc.
"Mau lên"
Cuba hơi dị ứng, lùi mấy bước.
"Chậc, nếu như tên què quặt nhà cậu không lên, tôi đi khuất bóng cậu lạc ráng chịu"
Cảm thấy người kia không thể quyết định, cô ta lao đến, luồn hai tay qua chân cậu ta nhấc lên. Khi ngực cậu chạm vào lưng cô thì Việt Nam đứng dậy, thành công cõng Cuba.
"Ê, này cô kia-"
"Nói tiếp tôi ném cậu và đi một mình, và cất cái tay chuẩn bị đập vào gáy tôi đi, nếu cậu cảm thấy không cần có người hướng dẫn vẫn có thể thoát ra khỏi đây"
Cuba im lặng.
Đường đi này không có ánh đèn, ánh sáng le lói của trăng là thứ duy nhất soi sáng cho con đường họ đi. Việt Nam thở dài vài lần vì cái lạnh của đêm đông, khóe mắt hơi đỏ vì không thích ứng được với cái lạnh.
Sụt sịt vài cái, cô nghĩ bản thân sắp cảm rồi. Chẳng trách tại sao Đông Lào luôn không cho cô hoạt động bên ngoài vào trời đông.
"Cô...tên là gì?"
Cuba lần đầu mở lời, lại hỏi câu mà Việt Nam đã ngán ngẩm.
"Cậu coi tôi là gì cũng được, tôi không thích nói tên"
Vì dù sao nó cũng trùng với ai đó ở đây.
"Vậy, cô là người đi cùng Hoa Kỳ lần trước?"
"Phải, có vấn đề gì sao?"
Cuba mím môi. Cậu ta cảnh giác, hơi thở nặng nhọc vì cái lạnh. Nếu như việc cậu bị bắn ngay khi đang đi trên đường đã xảy ra thì việc hiện tại cậu sẽ bị cõng đến bất cứ đâu để trừ khử không phải là không có khả năng, yeh, tất nhiên. Hoa Kỳ là cái gì đó không đáng tin, người của gã cũng vậy.
Và rồi không hiểu sao, cậu lại hỏi một câu được câu ta tự đánh giá là ngu.
"Cô có làm hại tới tôi không?"
Việt Nam hơi khựng lại trong một khoảnh khắc.
"Nếu như tôi có ý định làm hại cậu tôi sẽ nói ra à? Hơn hết, hại cậu chẳng có ích lợi mẹ gì"
Việt Nam thở dài, đầu mũi bắt đầu ửng đỏ.
Chậc.
"Vậy à...cô có vẻ..lạ thật. Khục..khụ--"
Cuba ho vài cái, cậu ta bị dị ứng mùa đông, mỗi lần không khí lạnh đều sẽ không chịu được.
Thật lạ khi người luôn suy yếu trước mùa đông cứ vào 25 tháng 12 là lại đến Nga, nơi được công nhận là có cái lạnh khắc nghiệt để thăm mộ một người. Điều đó đôi khi khiến Việt Nam ngờ vực, Cuba có phải vẫn chưa vượt qua cái chết của ngài?
Có hay không cũng bỏ đi, quan trọng là Cuba kia - cái người đang sau lưng cô nãy giờ hắt hơi mấy lần rồi.
"Lạnh không?"
"Xì...tôi không sao"
"Hắt-chu"
...
"fpt..."
Việt Nam phát ra âm thanh cười rồi đột ngột thu lại, hạ Cuba xuống. Cô ta cởi cái áo khoác mỏng ra choàng lên người cậu. Các đốt ngón tay ửng đỏ chuyển động nhẹ nhàng kéo khóa lên. Đôi mắt đỏ leo lắt, màu ấm áp sưởi ấm như ngọn lửa đêm đông. Điều đó khiến Cuba phút chốc ngây người.
"Tôi không lạnh nên mặc đi"
"À..ừ"
Cuba ú ớ, dường như quên mất việc mình đối với người nọ không mấy thiện cảm...ý cậu là cậu đang cảnh giác với người này, không phải sao?
"Sắp đến nơi rồi, đi bộ được không"
"Tôi đi được..."
Cuba như quên mất là phải cởi cái áo từ người quen kẻ thù.
Việt Nam đảo mắt, đứng dậy, ở khoảng cách gần Cuba mới thấy, người này thực sự cao, thoạt qua rất vững chắc.
"Này"
"..."
Việt Nam lục lọi túi áo trước ngực, lấy ra điếu thuốc lá, cô ta châm lửa.
Phù.
Làn khói trắng lướt qua khuôn mặt Cuba, một mùi hương đặc trưng tiến vào khứu giác nhạy cảm.
"Cô là gì của Hoa Kỳ vậy?"
"Trò mua vui. Không phải cậu đã biết điều đó sao."
"K-không, ý tôi là"
"Tôi không thích Hoa Kỳ, chúng ta bỏ qua chủ đề này đi"
Lại lần nữa, một khoảng không gian im lặng bao trùm. Chỉ còn tiếng loạt xoạt của bước chân tiếp xúc với nền đất gồ ghề, đâu đó còn có tiếng còi xe vang vọng từ đường chính. Đôi lam nhạt mơ hồ nhìn, nhìn bóng lưng của người nọ.
Thời tiết như vậy, có thực sự là không lạnh.
Các khớp tay đỏ lên cùng với khóe mắt phớt hồng. Đôi chân đi có chút cứng nhắc. Nêu hoàn toàn là triệu chứng của việc bị lạnh.
Mùi khói thuốc lướt qua không khí, tản ra khắp nơi.
Cuba nhìn vào lớp áo mỏng.
Chợt, một vài hạt trắng rớt xuống, chúng tan ra để lại lớp nước nhỏ.
"Này, tuyết rơi rồi, chúng ta sắp đến c-"
Đột ngột, cậu dừng lại. Nhìn người nãy giờ hiên ngang đi trước bất động. Đôi mắt đỏ ngầu hơi ngạc nhiên nhìn lên bầu trời. Đôi mày nhíu lại, miệng phà ra khí lạnh không phải của khói thuốc một cách gấp gáp. Đôi tay siết chặt.
Cô ta nhìn vài hạt tuyết vương trên áo, vội vàng phủi chúng đi.
"Đi nhanh một chút, còn vài đoạn thôi"
Nói rồi tốc độ người nọ nhanh hơn. Bàn tay kéo lấy tay cậu bước đi gấp rút, như thể đang lảng tránh một cái gì đó. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cổ tay cậu.
...
"Cảm ơn vì đã trả tiền xe"
Họ đến khi xe trống, thuận lợi có được chỗ ngồi thoải mái nhất. Giữa đêm vắng khách, Việt Nam thấy vô cùng hài lòng. Đôi mắt đỏ hạ xuống, phủi đi lớp tuyết mỏng trên áo. Không khí trong xe ấm hơn bên ngoài, tuyết tan khá nhanh.
Cuba cạ cạ hai ngón tay vào nhau, mắt đảo qua đảo lại.
Cậu đang bối rối.
"Cô..."
"Hm?"
"Cô thực sự giúp tôi?"
Việt Nam biết, biết rất rõ rằng Cuba sẽ không thể tin tưởng một người như cô. Tuyệt đối là như vậy, đó chỉ là một phản xạ tự nhiên của một người đối với thứ mà người đó nghi ngờ. Cô nhìn ra cửa sổ, một bầu trời phủ đầy tuyết. Nhẹ nhàng gật đầu.
Bản thân Việt Nam không cảm thấy buồn vì bị cậu ta nghi ngờ, thực chất, đó còn chẳng phải người bạn mà cô từng biết. Chính xác thì ngay từ đầu, việc cô bắt gặp cậu trong bộ dạng đó...
Bỏ đi
"Cô không giống những người mà tôi từng gặp, những kẻ thuộc tư bản"
"Tôi không phải tư bản..."
...
"Vậy sao?"
Cuba hơi cúi đầu. Mắt hạ xuống.
"Thế nên đừng có đánh đồng người này với kẻ kia. Cô ta thông minh chứ chẳng đùa đâu."
Lời của Triều Tiên cứ vang vọng trong đầu cậu.
"Vậy.."
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc đối mặt với người nọ nói chưa hết câu. Đôi mắt đỏ cơ hồ có chút ngạc nhiên, như nhìn thấy cái gì đó quen thuộc. Có chút gì đó trong người nọ kích động rồi đột nhiên.
"Quá giống..."
Cậu ấy.
...
"Cuba?"
"À...Hả?"
"Không phải cậu vừa nói gì với tôi sao?"
Cậu nhất thời đần độn, có cái gì đó trong não ngăn cản suy nghĩ của cậu khiến cậu ú ớ, suy nghĩ chậm đi chẳng thể giải thích. Khuôn mặt người nọ đã thay đổi, chẳng còn là dáng vẻ thờ ơ không cảm xúc kia, mà giờ đây có chút, kỳ quặc. Có cái gì đó rất quen, quen lắm. Điều đó làm cậu thấy có chút lưỡng lự trong việc trả lời.
Đôi mắt đỏ vẫn nhìn cậu
Việt Nam nhớ Cuba rồi.
"Này nhé, tớ là bạn thân nhất của cậu."
Nhưng chợt nhận ra người trước mặt chỉ là một "cậu khác", cô lại quay đi và rồi không quan tâm như thể cô chẳng làm gì lạ khi nãy. Việt Nam thấy bản thân đã dao động, trong một khắc ngắn ngủi.
Lúc này khi thấy dáng vẻ đã 'bình thường' trở lại của Việt Nam, Cuba mới hoạt động tiếp.
Cậu bị gì thế nhỉ?
"À, không, tôi chỉ...không, không có gì!"
"Hm..."
Việt Nam ậm ờ cho qua.
Cô nhắm mắt
.
.
.
Đôi lam sáng khẽ liếc về phía người đang ngủ.
Cuba lôi ra ống kim tiêm nhỏ, thứ dùng để phòng hờ trong trường hợp nguy cấp nhất.
Một liều độc.
Cậu chưa bao giờ tin tưởng Việt Nam.
Chính xác hơn, cậu không tin bất cứ ai có liên quan đến Hoa Kỳ
Bản thân là một bác sĩ, đồng thời là dược sỹ, sáng tạo ra chất gì đó giết người một cách im lặng chẳng khó.
Cuba với đôi lam nhạt, hơi hướng nó về cổ tay của Việt Nam một cách chậm rãi.
Nếu không phải tư bản thì tại sao lại ở cùng Hoa Kỳ? Sự cảnh giác của cậu với Hoa Kỳ không cho phép cậu tin tưởng vào bất cứ ai ở cạnh gã. Không một ai cả, nó là một nỗi ám ảnh....
Nếu.
Nếu cậu chỉ cần tin vào ai đó, một kẻ nào đó bên cạnh cái tên điên kia, cậu có an toàn không?
Không, câu hỏi chính xác phải là, những người mà cậu bảo vệ liệu có an toàn hay không?
Tại sao, tại sao?
Đó là một câu hỏi luẩn quẩn, một vòng lặp trong đầu Cuba, khiến cậu sợ hãi.
Cái mà Cuba cần, là sự an toàn của cậu.
Phập.
---
Việt Nam tèo 😊
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip