Giả dối
"Urg..."
Vietnam hạ cốc rượu xuống, vò đầu khiến tóc rối như cái tổ quạ. Đã một ngày không nói được câu gì ra hồn khiến cô cũng thấy mệt rồi. Kể từ sau khi (cãi cọ?) với Cuba, cậu ta ở lỳ trong phòng, không ăn, không uống. Nói thật thì Việt Nam không quan tâm lắm. Nhưng mà...
Arg, cảm giác khó chịu gì đây?
Kể từ khi cô hành động như vậy, bản thân cô cũng chẳng muốn nói chuyện với Cuba nữa, nó khiến ngôi nhà này nhột ngạt hơn bao giờ hết. Nếu lúc trước khi chỉ có một mình, Việt Nam có thể ngồi chơi, hút thuốc, uống rượu hay làm bất kỳ thứ gì để giải trí bản thân, nhưng bây giờ Cuba có mặt ở đây, làm cái gì cũng thấy không thoải mái. Thật phiền phức với bầu không khí này. Nhìn ra ngoài, tuyết vẫn đang rơi khiến Việt Nam phải cằn nhằn sao thời tiết ở Châu Âu Châu Mỹ lại phiền thế, nhưng đó vốn là quy luật tự nhiên, Việt Nam cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.
Ực
Đây là chai thứ mấy, mặc kệ nó, Việt Nam chỉ cần biết là nó cũng chẳng khấm khá cho tâm trạng này là bao.
Cô nằm xuống bàn, một tay mân mê điếu thuốc lá.
"Cô...say à?"
Việt Nam bị một giọng nói thu hút, cô vẫn giữ nguyên tư thế ngoái đầu lại nhìn. Mái tóc nâu nhạt hiện ra trước mắt với vẻ mặt, không biết nên miêu tả thế nào khiến Việt Nam phải nhíu mày.
"A ha, giận dỗi xong rồi à?"
"Thực sự say rồi"
"Sao cậu biết rằng tôi say, tôi vẫn khá tỉnh táo"
Việt Nam nhấc người dậy, đầu hơi nghiêng ngả cùng nụ cười có vẻ khá khác, chúng có vẻ mất kiểm soát hơn. Sao nhỉ, tươi hơn à? Mà việc gì Cuba phải để ý tới? Với lại, dù có thế nào thì Cuba khá chắc người này say rồi. Thế quái nào có thể nốc ba chai rượu vậy? USSR, đến ngài cũng hiếm khi như vậy lắm.
"À vâng, tỉnh...mà"
Mẹ nó, nhìn cô như sắp gục đến nơi ấy. Cuba nhận xét âm thầm.
"Vậy, sao cậu lại ra đây?"
Việt Nam cầm cốc rượu lắc lắc nó.
"Tôi chỉ muốn nói...chuyện. Nhưng mà say như vậy thì-"
"Tôi chưa say, cứ nói đi. Sao vậy, rụt rè tôi không quen, cậu cứ việc dùng cái bàn tay đó bóp cổ tôi để nói cho dễ dàng, thật đấy, không có vấn đề gì cả"
Việt Nam cười khì
Say mẹ rồi còn gì nữa_Cuba day trán, có bố con thằng nào muốn làm vậy lần nữa chứ.
"Tôi sẽ rời đi, cảm ơn vì sự ngu ngốc của cô khi cho tôi ở nhờ"
Việt Nam ồ một tiếng. Song lại uống rượu.
"Thật đấy, cô ngu đến mức cho tôi ở nhờ dù Hoa Kỳ sẽ biết?"
"À, cũng không có vấn đề gì mấy, tôi muốn mà?"
Cuba nhíu mày.
"Muốn chết? Đầu óc cô không mấy bình thường nhỉ? "
"Nah, cậu nghĩ thế nào chẳng được. Tôi mắc kẹt ở đây cũng đã 2-3 năm gì đó, an phận ở nơi này và làm con thứ nuôi cho Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ vĩ đại đây. Tôi muốn ra ngoài, nhìn những thứ khác, tôi muốn tự do đi lại, làm điều tôi muốn. Mắc kẹt ở đây dù thế nào tôi cũng chẳng muốn. Haha"
Việt Nam cười rồi bốc nốt cốc rượu. Cuba mím môi.
"Thoát khỏi đây?"
"Không phải cậu muốn thế à, bởi vì vậy nên tôi mới giúp cậu, miễn là cậu có thể thoát khỏi đây thì sao cũng được, tôi muốn mạo hiểm một chút. Mà, kệ đi"
"Hoa Kỳ không có trí óc bình thường đâu, chết là hết đấy"
Việt Nam đảo mắt nghiêng đầu một cái.
"À thì tôi cũng có bình thường quái đâu"
Mẹ nó, say quá say rồi.
Cuba kéo cái ghế đối diện ngồi xuống rồi chống cằm nhìn, cái con người định khui thêm chai rượu nữa.
"Muốn uống huh? Ủ mới khoảng hai năm, chưa đúng hạn nhưng cũng ngon"
Việt Nam mời, Cuba từ chối.
"Tch"
Cuba quan sát.
"Cô khác thật đấy"
"Khác quái gì?"
"Khi tôi nhìn cô vào lần đầu tiên, không phải ở vũ hội, là khi chúng ta trốn khỏi đám chó điên kia, tôi đã nghĩ cô là thứ gì đó nghiêm túc và khó đoán, và gì đây, sâu rượu? Và có đầu óc không bình thường"
"Nói thẳng ra là tôi bị thần kinh, cậu không cần thắc mắc chuyện đó đâu"
Việt Nam đưa cốc lên miệng.
"Chậc, chỉ có say mới thấy thành thật"
Cuba tắc lưỡi, sao cậu lại nghĩ người này có kế hoạch lợi dụng cậu nhỉ? Đây chẳng qua là một kẻ chán sống muốn chết dùng cậu để mạo hiểm một lần cho vui thôi. Arg, overthinking nhiều quá à? Chết kệ mẹ. Cũng chẳng liên quan đến cậu.
"Cậu trông buồn thật nhỉ? Vì gì?"
"Không liên quan đến cô"
"Vì cậu quan tâm đến mạng sống của tôi nhưng lại phải kệ con mẹ tôi vì nó chẳng liên quan gì đến cậu?"
"..."
Wtf, sao đoán hay vậy? _ Cuba thoáng giật mình.
Đột nhiên, một vật trong túi cậu rung lên liên hồi. Một bộ đàm. Cuba di chuyển khỏi ghế, cách xa con người kia một khoảng.
"Sao rồi"
•Mẹ kiếp•
"Ờ...Trung Quốc?"
•À, tôi nhầm. Được rồi thế này nhé Cuba, cậu bắt buộc phải tự lết xác đến chỗ tôi, là phủ của Hoa Kỳ. Tôi không thể đến chỗ cậu vì, hah, tên đó nói sẽ cử người đến đón cậu•
"Ai? Hoa Kỳ? Tên suýt chọc tiết tôi!"
•Từ ngữ Cuba. Tôi không biết hiểu không? Gã nói không phải cậu đang ở cạnh người của gã sao, con ngu đó sẽ đưa cậu đến đây•
"Cái-cô ta!?"
•Không biết, gã nói sẽ không để con búp bê đẹp đẽ đó có vết xước khi đến đây đâu, mà quan tâm làm gì, tôi đảm bảo cậu không chết•
•Cúp đây•
"Trung Quốc? Trung Quốc!"
Mẹ kiếp!
Cuba không tin cái tên hoa hòe hoa hoét đó. Cuba liếc sang người phụ nữ đã say khướt kia.
...
Nhưng
Cậu ta tiến lại gần.
"Hửm?"
Việt Nam nhướn mày.
Một loạt giọng nói hiện lại trong đầu Cuba
"Sẽ không"
"Cậu sẽ đi theo tôi nếu tôi đảm bảo tính mạng cho cậu, tôi nói rồi, tôi chắc chắn điều đó."
"Đừng là khuôn mặt này.."
"Tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi chưa từng muốn hại cậu, hãy tin tôi"
"Tôi sẽ cố gắng để tin tưởng?"
Việt Nam bất ngờ rồi cười lớn.
"Tin? Tôi? Không không Cuba, tùy cậu thôi, tôi đéo muốn xin xỏ cậu tin tôi nữa, cậu sao chả được"
"Cậu sẽ an toàn, hiểu vậy là được. Hiểu là được, không cần tin"
"Cậu giống hệt như bạn thân của tôi vậy, đa nghi lắm nên không ép nữa"
Cuba nắm chặt tay.
"Đồ thần kinh!"
"Thì tôi có bình thường đâu?"
"Cô sẽ phải từ bỏ đi mạnh sống của mình đồ ngu! "
Việt Nam đơ ra một lúc làm Cuba tưởng cô ta đã thông minh được một tí.
Rồi cô ta gục con mẹ nó xuống bàn.
...
"Má nó!"
Cuba chạy một mạch vào phòng. Cạch một phát, cậu ngồi sụp xuống, lạy chúa, cậu lo cho một người lạ á!
Assh, hỏng rồi.
Việt Nam sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng, cô ta ngồi dậy. Lần mò chiếc bật lửa để châm điếu thuốc. Khói thuốc bay lên và Việt Nam gõ nhẹ lên thành cốc, cô cười, không phải vì men rượu, chỉ là cười mà thôi.
"Ngu"
Việt Nam thổi ra làn khói, đôi mắt đỏ chớp chớp vài cái rồi bước vào phòng một cách nhẹ nhàng, không lảo đảo, không rơi vỡ. Cô ta khóa trái cửa rồi đi tới phía bàn.
Đã có ai dạy rằng lời nói dối hoàn hảo là lời nói dối pha trộn sự thật chưa?
Việt Nam cười khẩy cầm lá thư trên bàn lên.
Tay với lấy bộ đàm.
"Tôi hiểu, Hoa Kỳ"
•Vậy việc hộ tống cái thứ sẽ đẩy cô xuống địa ngục là của cô đấy•
"Nặng lời quá"
•Giúp đỡ, hah, hành động ngu vãi, mà cô cũng chẳng bình thường cho cam•
"Hoa Kỳ, từ bây giờ, thời gian đếm ngược để anh có thể giết tôi, hãy cố gắng trong trò chơi này, như mọi khi."
•Nói thật thì tôi đã cố khoan dung vì cô có lợi cho tôi nhờ vào đống ý tưởng công viên giải trí cho lũ trẻ và cả đống công thức đồ ngọt mà cô dành cho bọn trẻ con đó. Tương lai của cái đất nước này tin vào tôi nhờ vào cô, nhưng việc động chạm tới người của lũ khốn kia-"
•Chết sớm nhé•
Hắn cúp rồi?
Việt Nam muốn cười, được rồi, để sống đến ngày hôm nay thì Việt Nam có làm tý việc giải trí cho trẻ con nơi đây bằng việc hiến cho Hoa Kỳ thiết kế công viên ở một số thành phố lớn và mấy cái công thức kẹo ấy mà, vì tiền cả. Mà, cái đống đó cũng là ý tưởng của gã khi cô (còn sống?). Vậy thì chính gã hiến kế hoạch cho gã mà thôi. Chẳng phải ý tưởng cũaViệt Nam. Nhưng như vậy là đủ rồi. Việt Nam đã quá chán nản khi phải tiếp xúc với tên sẽ lên kế hoạch chiếm lấy đất nước mang hai chữ.
Việt Nam
Cô sẽ rời đi.
Tự nhiên thấy thèm rượu. Việt Nam cười nhạt.
---
Giải thích:
Việt Nam đã cho Hoa Kỳ mấy bản thiết kế về công viên giải trí và công thức kẹo nhưng gã lại không biết rằng mấy thứ đó là của gã ở một nơi khác và trả tiền ý tưởng cho VN một cách đều đặn (mặc dù đó là của Hoa Kỳ [gốc] và Việt Nam chỉ lợi dụng nó)
-chưa chỉnh sửa.-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip