Không an toàn
"Hả?"
Gã có đôi chút bất ngờ.
"Về việc của Cuba? Ồ không Hoa Kỳ, bởi vì lần này trò đùa của ngươi và USSR thân mến được diễn ra ở Moscow nên ta nghĩ bản thân nên cho ngươi biết cái gì đó"
"USSR dường như khá quan tâm đến sự xuất hiện của ngươi, không phải với tư cách là kẻ thù hay một tên phiền phức, mà là một phần trong kế hoạch của tên đó. Và chính vì điều đó, có vẻ như Cuba sẽ đến đây để bàn bạc với ngươi về những điều mà USSR muốn"
Hoa Kỳ chống cằm nhìn về người đối diện.
"Tên đó cũng có lúc nghĩ về lợi ích của bản thân trong cuộc vui sao? Nực cười. Không phải tên đó chỉ đang lo lắng về cái địa lý "hoàn hảo" của mình thôi sao?"
Gã đơn giản chỉ là tò mò. Ý gã là, một tên trong mọi cuộc vui luôn đứng biệt lập một góc. Giữ một thái độ nghiêm nghị đến chán ghét và tỏ ra không quan tâm đến bất cứ ai lại muốn làm một cái gì đó thật 'special' sao?
Cho xin đi.
"UK, cha không lừa tôi đấy chứ?"
"Tại sao ta phải lừa ngươi?"
"Vì đó là một câu chuyện viễn tưởng"
"Thật đáng tiếc, ta không có nhã hứng để trêu đùa với ngươi. Ta nói với ngươi điều này không phải cho vui đâu. Nên nhớ, ngươi và ta cùng tất cả những quốc gia Tư bản khác đều không muốn việc ngươi yếu thế trước USSR. Và.."
UK suy nghĩ một lúc, đôi mắt xám xanh nhìn vào đôi lam sáng của Hoa Kỳ.
"Đừng kéo France vào trò đùa của ngươi như lần trước"
Hoa Kỳ đơ ra một lúc rồi cười phá lên.
"Ahaha, được rồi. Tôi đâu có độc ác với đồng minh đến vậy. Chỉ là muốn thấy một cái gì đó thú vị thôi mà. Ngài quan tâm đến France quá. Tôi không dám đâu"
UK nheo mày đánh giá thái độ của Hoa Kỳ không hề tôn trọng ông, chẳng giống với đứa trẻ là gã của năm xưa mà ông từng nuôi dạy. Canada dạo gần đây rất hay học theo tính của anh nó. Chúng chẳng coi ai ra cái gì! Nghĩ rồi United Kingdom nhấp một ngụm trà lấy lại bình tĩnh.
"Cô ta là ai?"
"Ai?"
Hoa Kỳ nghiêng đầu rồi nhún vai.
"Đừng giả ngu, Hoa Kỳ. Ngươi chẳng thể lừa ai bằng cái mặt đó đâu"
Gã mỉm cười nho nhã nhìn UK, đôi mắt híp lại, tay chống cằm ăn miếng bánh quy. Tiếng động của bánh vang lên một lúc, cho đến khi gã đã ăn xong, gã hỏi:
"Để làm gì? Ngài chỉ cần biết đó là 'đồ chơi' của tôi, chỉ vậy thôi"
"Chỉ vậy thôi? Ngươi có món đồ chơi không hề đơn giản nhỉ?"
Hoa Kỳ đùa cợt hỏi
"Ý ngài là?"
"Một món đồ chơi hiểu rõ mọi thứ, kể cả những việc làm của France tại Đông Dương. Cô ta phán xét hành động của France cứ như là người trong cuộc vậy và điều đó khiến ta cảm thấy không an toàn"
"Không an toàn? Cho ai? France sao?" _ Hoa Kỳ giễu cợt
UK đưa đôi xám xanh nhìn về phía Hoa Kỳ một lúc, có thứ gì đó mách bảo ông nên tập trung về gã như là một sự cảnh giác. Không phải cho ông, mà là cho gã.
UK có thể nhìn thấy, sự bất thường
"Ngươi đã bao giờ nghe về Đại Nam chưa?"
"Hm? Nếu đó là một quốc gia nhỏ bé thì...ừm, không biết"
"Không, ngươi chắc chắn biết, bởi đó là kẻ đã từng khiến France ghét cay ghét đắng"
Hoa Kỳ có chút suy tư, gã dường như nhớ đến một ai đó, một cái gì đó, một biểu cảm nào đó. Một mái tóc dài, một đôi mắt vàng kim...một tác phẩm nghệ thuật.
"Hm? Là cô gái trong bộ sưu tập của France. Vâng, khá đặc biệt, bởi vì cô ta là người duy nhất được vẽ với cơ thể có vẻ là lành lặn nhất."
Một sự mạnh mẽ xen lẫn sự bất lực, đó là người phụ nữ được France vẽ vào tác phẩm của hắn.
"Phải, cô ta đã khiến France rất chật vật, dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi.
Món đồ chơi của ngươi làm ta nhớ đến cựu đất nước phía Nam đó."
UK che miệng. Ông nhớ về khoảnh khắc France trở về, với một vết xước dài trên má và dường như đã bị tẩm độc. Cái đói khiến anh ta mệt nhọc với sắc mặt phờ phạc. Anh ta như thể...bực dọc và hoảng sợ? Sự sợ hãi ấy có thể thấy thông qua việc anh ta nhảy cảm với mọi nơi có thể lẩn trống.
"Dù sao thì, ta thấy đồ chơi của ngươi không an toàn. Tốt nhất nên giải quyết đi."
UK đứng dậy cầm lấy bộ vest của bản thân. Ông không muốn phí thêm thời gian để ở đây một giây phút nào nữa. Càng nhìn vào Hoa Kỳ, ông lại càng thấy một tương lai tăm tối cho gã, càng là thấy hình bóng lạ cầm lấy con dao sẵn sàng lấy đi cái mạng của gã. Có thể đó chỉ là ảo giác do ông tự tưởng tượng ra. Nhưng nó không an toàn.
Con ả đó, không an toàn.
"Ngài có vẻ vui?"
"Vui khi thấy bản thân có thể làm được một điều gì đó khác ngoài sự bị động? Phải không nào?"
Màu đỏ của đôi mắt đó ánh lên sự khinh thường dành cho suy nghĩ của France.
"Ngươi không sớm thì muộn, đã hay chưa cũng sẽ như vậy thôi. Cộng-Hòa-Pháp"
Những lời đó không phải là câu nói nên phát ra từ một món đồ chơi, nó giống như đang phán xét việc làm của France và đưa ra hậu quả từ những hành động ngu xuẩn của hắn vậy.
Đột nhiên, một tiếng cười trào phúng vang lên đánh tan đi suy nghĩ của UK. Và đương nhiên còn ai khác vào đây ngoài Hoa Kỳ. Một kẻ luôn nhìn thấy niềm vui từ mọi thứ?
"Haha, giải quyết sao?"
"Không cần ngài nhắc. Khi tôi chơi chán, tôi sẽ tự tiêu hủy chúng. Suy cho cùng, thứ tôi đã đụng vào thì tôi sẽ không cho bất cứ ai sử dụng lại đâu"
Ngay từ đầu, vốn là Hoa Kỳ sẽ chẳng cho Việt Nam sống. Khi cô quyết định theo gã, mạng sống của cô ta đã thuộc về gã. Cô ta đã bán bản thân cho Hoa Kỳ.
"Vậy thì nhanh chán rồi tiêu hủy đi thằng mất dạy"
•Rầm•
Hoa Kỳ cười mỉm, gã đưa tay chào tạm biệt dù UK đã khuất sau cánh cửa.
"Vậy, ta nên làm gì để tiếp đón 'người cùng xóm' Cuba đây"
Gã cười nhẹ khi nhấc điện thoại lên.
"Chuẩn bị cho tôi hạt cà phê cùng một chút 'quà' nhé"
---
Có đôi khi Việt Nam cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Dư âm từ lần đó vẫn bám lấy cô như những oan hồn. Nói thật thì gặp lại 'một France' mà cô ghét cay ghét đắng chẳng có gì tốt đẹp cả.
Việt Nam khuấy nước ấm, nhìn chằm chằm vào bịch đường trắng.
"Bao giờ nhỉ?"
Cô hỏi bản thân, cũng muốn hỏi Hoa Kỳ. Nụ cười giễu cợt lại hiện lên.
Với lấy cái áo khoác, Việt Nam để nó đắp lên người chứ không mặc vào. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu trong làn nước ấm đang vương chút khói nhẹ.
Việt Nam không thể rời khỏi nước Mỹ, bởi vì bản thân là một món đồ chơi hữu dụng. Thực tế thì dù muốn hay không, khi Hoa Kỳ xòe tay ra và mời cô đi cùng gã cô sẽ chỉ có hai lựa chọn: Đồng ý và có. Nếu khi đó cô từ chối thì sao nhỉ?
Hoa Kỳ là một kẻ tham lam...gã bị ám ảnh bởi cái gọi là chinh phục. Bởi vì gã đã từ bị người khác chinh phục sao?
Ái chà, không biết nữa.
Nếu cô từ chối thì sẽ mất nhiều hơn được.
Việt Nam nhắm hờ mắt. Món đồ chơi của Hoa Kỳ bước chân ra khỏi đây mà không có xác nhận từ gã là điều không thể.
Việt Nam thừa biết, chính những con rối cũ của Hoa Kỳ mà cô từng thấy đã có kết cục như thế nào. Đơn giản nhất đó chính là Việt Nam Cộng Hòa, chính ả đã bị Hoa Kỳ bỏ rơi và phán quyết bởi chính Việt Nam.
Đều chết cả.
Khi nào thì Hoa Kỳ mới ra tay? Và gã sẽ mượn tay giết người hay trực tiếp làm điều đó?
Chà, không biết. Khi Hoa Kỳ làm thực hiện ý định của gã, cũng sẽ là lúc cô sẽ rời khỏi nước Mỹ này.
Phù!
----
Thay bìa + tên truyện để hợp vs bối cảnh truyện hen 😞
Ss1 liên quan nhiều đến Đông Lào. Gần cuối ss sẽ xuất hiện một màn tiếp xúc 🔥 "lồng troáy" 🔥 của Việt Nam và Hoa Kỳ cho ae xem 😏😏😏😏
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip