Không bận tâm - Chiều hướng

"Tôi sẽ ở đây"

"Em là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng đứa trẻ hiểu chuyện thường sẽ không có kẹo ăn đâu"

----

Đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn.

Có lẽ đối với Russia, thứ cậu ta sợ hãi nhất trong những năm tháng ấu thơ là sự bỏ rơi, sự cô độc và ám ảnh với hình bóng người cha chưa từng quay lại nhìn cậu. Cậu ta hiểu chuyện đó, chính vì thế cậu ta luôn cố gắng để trở nên hoàn hảo và không để USSR lo lắng.

Chính vì vậy mà USSR thường có xu hướng không để tâm đến thứ vốn có thể tự lo cho mình.

À, phải là có quan tâm, nhưng không đáng kể.

Y biết điều đó, y không muốn vướng vào thứ quan hệ rắc rối này. Nhưng trước mặt y chỉ là một đứa trẻ yếu đuối non nớt với đôi mắt mong chờ sự công nhận và ước mơ những cố gắng của cậu ta sẽ được đền đáp xứng đáng. Y dù biết nếu bản thân dang tay ra và đón chào sự cô độc của cậu ta, tiếp cho nó chút cố gắng thì chỉ nhận lại những thứ phiền toái, nhưng y vẫn quyết định nói ra câu nói ấy, bởi bản thân y yêu quý những đứa trẻ.

Y không mong cầu một thứ gọi là sự quan tâm từ Russia, tuyệt đối không. Kể cả khi đứa trẻ đó chỉ muốn giúp y vượt qua thứ cảm giác cô độc đó và cố gắng để bước vào cuộc đời y, để an ủi y. Đông Lào không cần điều đó.

Nhìn vào đôi bàn tay của mình. Đông Lào dường như có thứ cảm giác gì đó thật khó tả.

Y rất ghét những ai thừa hơi lo lắng cho y.

Y căn bản là không muốn nhớ lại hình ảnh về những đứa trẻ đó, càng là không muốn nhắc về cái gọi là em gái. Nó như một nỗi ám ảnh mà y không thể dứt ra vậy.

Bởi vì nó quá đặc biệt. Tình cảm y dành cho đứa trẻ đó là không thể đong đếm, là vô hạn. Dù cả y và nó cùng chết tại một không gian và địa điểm, khi tỉnh lại, bên cạnh Đông Lào chẳng có ai. Không một ai. Nó không còn ở trong vòng tay của y nữa. Đông Lào muốn đi tìm nó, ngay lập tức.

Nhưng thế giới này quá rộng lớn, kêu y tìm người giống như kêu y tìm hạt cát đẹp nhất trong sa mạc rộng lớn vậy.

Y không phải là thánh nhân, càng không phải là người có khả năng như một vị thần, y cũng chỉ là một cá thể bình thường trong thế giới mà thôi.

Nhưng có tìm thì sao? Đông Lào bật cười một cách chua chát.

Y xuất hiện ở đây, không có nghĩa là đứa trẻ đó cũng vậy. Cơ hội để nhìn lại được dáng hình đó quá mong manh.

Đông Lào là một thực thể được tạo ra phần lớn từ sự hận thù của nhân dân dành cho những kẻ ngoại xâm và chiến tranh. Vậy cho nên, chính xác thì, anh là một bán nhân có chung dòng máu với Việt Nam. Anh không hoàn toàn là một con người. Đương nhiên xét về mối quan hệ, Việt Nam đích thực là em gái ruột của anh dù anh có chút đặc biệt di truyền từ cha của mình.

Việt Nam và Đông Lào có một sự liên kết mạnh mẽ, đến nỗi mà chỉ cần nó đang làm gì và ở đâu, y đều biết. Vì Đông Lào không hẳn là một con người hoàn chỉnh, lại được đúc ra từ cảm xúc, y có thể cảm nhận được đứa em gái ngu ngốc đó. Nhưng lạ thay, từ khi đến với nơi này, y chẳng còn nhận được sự hiện diện của Việt Nam nữa.

Dù sao thì lần cuối y nhìn thấy nó, nó cũng đã chết rồi.

Đông Lào cảm thấy thật trống vắng.

Hơi ấm của một người là như thế nào? Tôi tự hỏi.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng tưởng chừng vô tận, không biết từ lúc nào tôi lại thèm khát được một người nắm lấy bàn tay thô cứng của tôi và ôm cái cơ thể tàn tạ này vào lòng. Bởi vì tôi tò mò, bởi vì tôi đã quên mất hơi ấm của một người là thế nào. Hơi ấm của những cái ôm và những lời an ủi dịu dàng mà tôi đã lâu chưa cảm nhận được.

Anh cần em.

Làm ơn...

"Nếu như... "

Chẳng có ai cả...

Y đang dần chấp nhận bản thân đã mất đi người quan trọng nhất. Mất đi mục đích để sống, để cố gắng.

Làm ơn để tôi một mình.

Làm ơn, cứu với, Việt Nam...

Sự ám ảnh ấy cần được dẹp bỏ.

Đông Lào chỉ cần điều đó mà thôi. Y không cần ai lo lắng cũng như quan tâm. Y cần yên tĩnh.

Đó là lý do vì sao y và Russia lại như vậy...

Bản chất của Đông Lào là hận thù. Sự tàn bạo đã ăn sâu trong y từ khi y chỉ là một đứa trẻ. Cái gọi là giết người, là hủy hoại tâm trí dường như chẳng là thứ gì quá to tát.

Có người từng nói: Đông Lào có đôi lúc giống với một cái máy hơn là một con người. Bởi khi ra tay, y chưa từng có một cảm giác sợ hãi, hối lỗi hay đau thương.

Đông Lào không bao giờ tha thứ cho ai làm trái lại với điều kiện mà giữa anh và kẻ đó đã thỏa thuận.

Em chỉ là lo cho anh...

Kể cả khi đó là sự quan tâm đến từ tận đáy lòng.

Thì cũng chẳng sao cả.

---

"Có sao, vậy nên đừng nói vớ hỏi vẩn!"

Cuba hét thẳng vào mặt Trung Quốc với gương mặt giận dữ. Cậu không thể nói dối về tình trạng của bệnh nhân và an ủi bằng những lời khó có thể thành sự thật. Ấy vậy mà vừa nhận được cái cơ thể người không ra người, ngợm không ra ngợm bê bết máu kia thì Trung Quốc - người đã mang cái thứ đó đến đây nói rằng.

"Cậu ấy sẽ không sao"

Không sao cái l--

Tịnh tâm.

Được rồi, phân tích một chút thì Trung Quốc đã mang đến cho cậu một bất ngờ thật là vãi chưởng đó chính là một cái cơ thể người bê bết máu. Xương tay phải và chân trái thì gãy đến thảm thương như vừa trải qua ẩu đả khủng khiếp. À, vãi chưởng ở đây là cái cơ thể này là của Russia.

Russia đấy?!

Ai đánh cậu ta ra nông nỗi này vậy???

"Này, đừng nói vậy. Ý tôi là tình trạng cậu ta không tệ đến mức đó có phải không? "

"..."

Cuba cau mày. Chưa hết cứu nhưng nếu để nói là không tệ thì tôi xin quỳ lạy 80 lần để tỏ lòng cảm phục trước sự lạc quan của anh ạ!

Cuba ghét nhất là sự lạc quan lặp đi lặp lại.

"Hiện tại nếu nói về xương thì tôi không chắc nhưng nếu về mấy vết ngoài da tạm thời có thể cầm máu."

"Xương thì sao? Có thể chữa không? "

"Nặng, nhưng tôi sẽ cố gắng. Mà anh cứ phải sồn sồn lên làm gì? Làm như anh là người gây ra vụ này vậy.

Nhưng nói thật đi, sao Russia lại ra nông nỗi này?"

Trung Quốc quay mặt ra chỗ khác. Hắn không phải vì câu hỏi của Cuba, mà là vì lời nói vô tình của cậu khi nãy.

Hắn là người gián tiếp gây ra việc này.

Giờ đây, với sự chất vấn từ Cuba, hắn càng không biết nên giải thích thế nào cho thỏa đáng. Hắn là gián tiếp thì người kia trực tiếp. Hắn là nguyên nhân thì người kia là kết quả. Hắn không ngại nói ra sự thật. Tuy nhiên, Russia lại là người thừa kế của ngài.

Người thừa kế.

Trung Quốc biết USSR sẽ nghĩ gì. Nhưng với thái độ của ngài ta từ khi cái người tên Đông Lào đó đến đây quả thực rất khác so với bọn họ.

Sự thiên vị đến rõ rệt.

Dù cho anh ta có làm gì, xảy ra tranh cãi với ai hay thậm chí là gây ồn ào, điều mà ngài ghét nhất thì cuối cùng ngài lại làm ngơ. Và coi như không có chuyện gì xảy ra. Dù có bị điều đến để nói chuyện, sự thật thì chúng cũng chẳng đến đâu.

Sự khác nhau lớn đến như vậy, sao Trung Quốc có thể nói rằng hắn và anh ta đã gây nên thương tích cho Russia - người sẽ thay thế ngài và bước lên đỉnh vinh quang?

Hắn chính là đang nghĩ cho mình. Bởi dù muốn thừa nhận hay không thì Trung Quốc vẫn là cấp dưới của USSR. Dù hắn có quan trọng đến đâu thì cũng chỉ là một cấp dưới.

Đó là lý do vì sao hắn lại lựa chọn âm thầm tự phát triển bản thân, từng bước trở nên tự lập mà không phụ thuộc vào ngài. Và giờ có thể chúng sẽ trở nên trì trệ nếu như chuyện này lộ ra.

Hắn cần USSR để phát triển và đó là điều không thể chối cãi.

Nhưng hắn cũng không hẳn là chỉ nghĩ cho bản thân, hắn thực sự có chút lo cho Russia, người mà đang bất động ở trên giường bệnh. Với những thương tích trên người cậu ta thực sự khiến người ta thấy đau đớn thay. Hắn cũng biết sợ đau, chẳng ai là không biết đau cả.

Khi tôi bước vào căn phòng đó, mọi thứ thật lộn xộn. Thật kỳ lạ, trước giờ chưa từng như vậy. Căn phòng thật tối, một vài mảnh vỡ dưới chân tôi cọ sát vào đế giày và mặt đất kêu lên những tiếng loạch xoạch canh cách. Người đàn ông đó nhìn tôi.

Với đôi mắt đỏ như máu.

Tiếng thở nhỏ nhẹ đến yếu ớt vang lên khe khẽ. Nhưng nó lại không phát ra từ anh ta, mà lại là từ cơ thể kia. Nó chảy máu, nó thật tệ với những mảnh kính vẫn còn xuyên qua da. Máu chảy ròng ròng xuống mặt đất tạo nên thứ màu sắc loang lổ, màu nó thật phù hợp để miêu tả màu mắt của anh ta lúc này.

Anh ta thả người kia xuống một tiếng bịch. Như thể coi đó chỉ là một món đồ. Tôi thấy sợ, sợ rằng bản thân sẽ bị như cậu ấy. Bởi chúng thực sự quá đau đớn.

"Tôi mong chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
Xin cậu đừng tọc mạch gì về chuyện ngày nhé. Và cũng đừng cố gắng nhắc về hai chữ 'em gái' cho bất kỳ một người nào. Thưa Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.
Tôi không mong điều trái ngược đâu.
...

Và đừng quên mang tên này đến phòng y tế cho Cuba chữa trị. Cậu ta dù thế nào cũng không chết được đâu nên đừng lo."

Anh ta cười. Nhìn qua thật nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác thật khó thở.

---

"Anh ta... "

"Anh ta?"

Cuba nhướng mày khó hiểu.

"Người tên Đông Lào đó và Russia...ừm.."

"Đông Lào?"

Cuba suy nghĩ. Cậu ta đưa chiếc kim tiêm lên rồi tặc lưỡi khó chịu ra mặt, quay sang nói với hắn.

"Báo cho sếp đi. Tống anh ta đi cho tôi. Trời ạ! Đây đã là rắc rối thứ bao nhiêu rồi. Lần này lại còn liên quan đến Russia nữa. Anh nhìn xem, cậu ta tàn tạ như vậy còn tôi lại là bác sĩ của các cậu, sao mà chịu được cảnh thấy người cùng khối bị thương. Còn nữa, thái độ của anh ta không dễ ưa chút nào. USSR thấy gì ở anh ta vậy?"

"Tôi không thích anh ta chút nào hết! Cho dù có cái quá khứ và vai trò quan trọng gì với nơi này thì cũng không ưa nổi! "

"Nhắn với cái người tên Đông Lào, sau khi tôi phẫu thuật xong mà không thấy anh ta xuất hiện xin lỗi Russia thì kể cả là sếp tôi cũng không để yên đâu!!!"

Nói xong, cậu đuổi Trung Quốc ra ngoài.

Cuba không nói suông đâu, cậu ta theo chủ nghĩa 'nói là làm'. Hắn đang không biết làm thế nào. Trung Quốc không nghĩ mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng tệ với hắn đến như vậy.

Hắn cần xác minh.

Hắn phải đợi Russia trước

---

Đông Lào đã bị Cuba ghek hihihi :))))

Comment điii 💞

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip