Thỏa thuận - Lời khuyên
"Hiểu rồi, lựa chọn của anh là thế mà"
◦Cạch◦
.
.
.
Hoa Kỳ luôn cho rằng gã có thể nhìn thấu người khác, moi móc tim gan, lý trí của đối phương mà xem xét.
Gã nhẹ nhàng đặt người xuống ghế da mềm mại, miệng cong thành hình bán nguyệt thỏa mãn với thành quả mình đạt được.
Trên đời này, có một loại người dù có chết cũng không để mình mắc nợ một ai.
Và người kia là một kẻ như vậy.
Cho dù ngay từ đầu Hoa Kỳ chẳng cần thiết gì nhiều từ cái nhà gỗ cũ kỹ đó, ý gã là, nó chẳng khác gì rác của gã. Và sự thật rằng, nó chẳng có giá trị gì, như một món hàng bỏ đi mà thôi.
Gã chỉ là tùy tiện đem nó vứt cho một người mà gã cần xem xét.
Nhưng nó dù có vứt cho ai thì đó vẫn là rác của gã.
Và ai sử dụng nó thì đương nhiên có nợ với Hoa Kỳ... Nguyên tắc của gã luôn là như vậy.
Đó là lý do mà gã lôi nó ra như một cái cớ ép buộc cô ta làm theo ý mình.
Nhưng đây chỉ là lần ngoại lệ duy nhất.
Quyền hạn của gã trên đống gỗ vụn đó đã hết.
❛Chúng ta đề cao quyền sở hữu và tôn trọng người sở hữu. Vậy nên có lẽ thứ này mà anh trao sẽ rằng buộc tôi với cái gọi là sở hữu. Nhỉ? ❜
❛Tôi sẽ trả ơn anh, một lần và duy nhất, tùy anh muốn đưa ra điều kiện thế nào miễn nó không ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Chúng ta sẽ có một thỏa thuận, chuẩn bị giấy nào❜
Đồng nghĩa với việc gã không thể sử dụng đống gỗ vụn đó để khiêu khích và nắm thóp cô ta là điều đương nhiên.
Ánh mắt của Việt Nam khi nãy đã nhắc lại cho gã về thỏa thuận này.
"What an old fox..."
『 Quả đúng là một con cáo già 』
Hàn Quốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cậu nhớ trước khi nó đóng lại, cậu đã nghe một thứ gì đó.
"Ngu thật."
Cô ta tự chửi mình sao? _ Hàn Quốc bỏ qua câu nói đó, cậu mở đôi mắt đỏ lam của mình nhìn về phía người đang chống cằm kia.
"Vậy tôi có cần chuẩn bị đồ cho người phụ nữ đó như ngài đã nói?"
Gã phẩy tay.
"Không cần"
"Cậu có chuyện quan trọng hơn cần để tâm mà phải không?"
"Bây giờ là đầu tháng 7 đó thưa Hàn Quốc thân mến. Có lẽ tranh chấp của cậu và Triều Tiên cũng nên đi đến hồi kết rồi"
"Biết đâu được, đây là lần hiếm hoi cậu có thể nhìn thấy tên đó"
"Cậu và Triều Tiên"
Đôi mắt cậu ta run tun như thể chẳng biết con ngươi nên tập trung vào điểm nào, móng tay ghì chặt vào lớp da cố giữ bình tĩnh khi cái tên đó được nhắc đến.
Triều Tiên.
Hàn Quốc giấu bàn tay đang rỉ máu sau lưng. Hiển nhiên nó chẳng thể qua mắt của Hoa Kỳ. Gã híp mắt.
Nở nụ cười ẩn ý.
Một Hàn Quốc luôn ngẩng cao đầu, nhưng lại tỏ ra gượng gạo khi nhắc tới người anh trai đáng mến của cậu ta. Biểu cảm thật hiếm thấy.
"Được rồi được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, nhắc nhở những người còn lại chuẩn bị cho tốt"
"Để tôi thử xem, cái thứ 'kinh tởm' đó có thể tỏa sáng như một viên ngọc quý hay không?"
---
Tiếng thở dài não nề khẽ vang lên trong căn nhà gỗ cũ kĩ. Đôi mắt đỏ mở ra một cách mệt mỏi, cả cơ thể cô ta trườn xuống cái ghế mềm. Mái tóc sượt trên khuôn mặt vài sợi trrong vô cùng mệt mỏi.
Thật là, cô ta không nghĩ Hoa Kỳ sẽ sử dụng thỏa thuận đơn giản như thế. Mặc dù quả thật các gã sử dụng nó làm Việt Nam cảm thấy khó chịu thế nào.
Những bữa tiệc phiền phức hội tụ mọi thể loại người cũng phiền không kém.
Kẻ thù có mà người quen cũng có.
Kể cả là người quen cũ.
Cứ nhớ lại cái gương mặt quen thuộc ấy, đầu Việt Nam lại rối như tơ vò.
Cô vội gạt nó qua một bên. Che mắt lại không muốn nghĩ đến một vài viễn cảnh nào đó giữa cô và người ta.
USSR sẽ không đến, Việt Nam tin là thế. Bởi vì cô chẳng muốn thấy mặt của ngài ta. Bởi sự phản bội cô dành cho ngài đã ăn mòn trong tâm trí.
Cô cần tập trung vào việc khác.
Về cái thứ phiền phức đó.
Mắt Việt Nam lên cơn đau nhức.
.
.
.
Lắc lắc cốc rượu vang trên tay, gã người Pháp nhấp nhẹ một hớp, hắn cười nhạt nhìn gương mặt của kẻ kia qua phần chất lỏng màu đỏ trong suốt.
"Ông nghĩ Hoa Kỳ định làm gì?"
"Không phải chuyện của ta"
"Thôi nào bạn hiền, cho tôi chút ý kiến nào"
"Không phải chuyện của ta"
"Chịu ông luôn đấy"
Quý ngài Anh Quốc nâng ly trà lên uống, nhìn vào tờ báo trên tay mà không thèm để ý đến gã người Pháp. France thở dài, cười nhẹ bất lực.
"Ông chẳng quan tâm tôi"
"Ờ"
Hắn đứng dậy, chống tay nhìn thẳng vào quý ngài Anh Quốc của hắn. Đôi mắt phụng phịu như không vừa ý với thái độ người nọ.
UK liếc mắt nhìn France.
"Gì?"
"Tôi hỏi là, Hoa Kì định làm gì nhỉ?"
Lúc này UK mới đặt tờ báo xuống, tay chống cằm nhìn hắn. Điều này khiến France khá hơn rất nhiều.
"Sao anh lại hỏi vậy?"
France nghiêng đầu, hắn cười nhạt, híp mắt nhìn thân ảnh trước mặt mà kể.
"Hôm trước Hoa Kỳ nói sẽ có thứ thú vị trong cái tiệc mà gã gổ chức sắp tới. Vậy ông nghĩ đó là gì?"
"Ta không biết, chắc là lại làm gì đó ngu xuẩn với tên Á Âu kia. Cái thằng tùy hứng ấy..."
"Ông suy nghĩ đơn giản quá vậy?"
UK nhướn mày.
"Ý anh là gì đây?"
"Thì ý của tôi là...việc tên đó chọc tức USSR đâu có lạ. Nó diễn ra gần 6 năm nay còn gì? Mà cái 'Thú vị' của hắn thường cũng chẳng hay ho gì."
UK đảo mắt, lắc nhẹ ly trà trên tay.
"Quan tâm làm gì? Đến đấy thì anh biết. Mà anh có bao giờ quan tâm đến mấy vấn đề này đâu?"
"Thì đâu có quan tâm, nhưng lần trước nói chuyện với Hoa Kỳ, đôi mắt tên đó cứ như muốn cho tôi xem cái gì đó vậy. Ông có thấy lạ không?"
"Tôi không muốn quan tâm đến chuyện của anh đâu France. Thay vào đó, sao anh không nghĩ về việc làm sao để thôn tính hoàn toàn cái tên nào đó ở Đông Nam Á đi? Tôi thấy anh có vẻ hơi thua thế đấy. Không để tâm đến những thành tựu của cái gì Minh Minh đó sao? Anh. Đang. Thua"
France nghe vậy liền cười khinh xua tay, vòng qua cổ UK nhạt nhòa nói với giọng đắc thắng.
"Ông nghĩ tên nông dân đó có cửa để thắng à? Thôi nào, đừng đánh giá thấp tôi như vậy chứ?Điện Biên Phủ khoong có con kiến lọt vào được, huống chi là thằng đó."
UK đưa đôi ngươi xám xanh nhìn hắn, rồi dùng tay che miệng của hắn tránh hơi phà vào tai mình. Song, quý ngài Anh Quốc nhẹ giọng.
"Chính anh mới là người không nên đánh giá thấp đối thủ..."
Nhớ về người con trai với 50 ngôi sao ở phía Châu Mỹ nào đó sở hữu đôi mắt lam sáng, ngài lại hạ thấp giọng xuống đủ để hai người nghe.
France ừ ừ, Anh Quốc của hắn nói vậy thì là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip