Triều Tiên
Đó là một cơn đau thấu xương, đau đến mất cả lý trí, ánh nhìn trở nên mịt mù.
Máu cứ chảy, chảy mãi mà không có điểm dừng.
Cơn nhức đầu dần lắng xuống, đôi mắt của Việt Nam sau khi rời tầm nhìn khỏi người đàn ông đó cũng trở lại như bình thường. Đây không phải lần đầu tiên nó bị vậy. Chỉ là, dạo gần đây cô rất chủ quan, không hề nhỏ mắt hay dưỡng ẩm, khiến cho đôi mắt vốn nhạy cảm trở nên nhức đến vậy.
Việt Nam xoa xoa mắt, cho đến khi âm thanh nhỏ vang lên mới buông ra.
Cô trốn khỏi nơi đông người, dừng chân tại lan can rồi tự hỏi bản thân quyết định đồng ý đến cái nơi ném chó chó chết này có phải là đúng hay không?
Đương nhiên, cô ta biết mình hoàn toàn có cách nói để Hoa Kỳ đưa ra một yêu cầu khác mà không phải vụ này. Cô không thích phiền phức, càng không muốn dây vào phiền phức. Gã là quản tiệc, đương nhiên mấy thứ mà giới trẻ khi đó gọi là "Drama" sẽ vây quanh gã nhiều đến đáng sợ. Nhưng khi gã muốn, cô đã do dự, đồng ý chỉ vì có suy nghĩ mỏng như một sợi chỉ rằng
Liệu...
Chỉ là có thể nào?
Anh ấy sẽ có mặt ở những nơi như thế.
Nhưng rồi khi đặt chân xuống nơi đây, Việt Nam không còn chút thắc mắc hay tò mò, sự hi vọng về việc có thể nhìn thấy hay nghe bất cứ thông tin gì về anh ta bị vùi dập ngay sau đó. Dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự thất vọng.
Con người thường muốn bản thân nổi bật để được chú ý đến. Chỉ là nếu anh ấy muốn tìm Việt Nam có lẽ sẽ chọn cách đó.
Nhưng hình như Việt Nam nghĩ sai rồi.
Rốt cuộc thì xác suất đó chỉ là một con số phần trăm rất nhỏ.
Việt Nam châm điếu thuốc.
Đây đúng là sai lầm.
Cô ta nhớ về những lời mình đã nói với Hoa Kỳ vào những lần trước đó.
Về tên người Pháp.
Chỉ là suy đoán, nhưng có lẽ gã đã nghĩ nếu để cô và France gặp nhau chắc hẳn sẽ là một thứ gì đó thú vị với gã, phải không?
"..."
Tệ thật
◦Cạch◦
Trong tầm mắt của cô ta không còn là cánh cửa gỗ đơn điệu mà là hình ảnh của một cậu thanh niên mặc vest đen cùng cái cà vạt xanh. Cậu ta dường như rất vội vã.
Đối phương khựng lại khi thấy cô và dường như rất không hài lòng, được thể hiện qua lời nói của cậu ta
"Có người? Sao cái tên Việt Minh đó nói là ở đây rất vắng? Đừng nói tên đó chơi mình một vố đấy!"
Giọng nói người nọ trở nên khó chịu cùng vẻ mặt đầy bất mãn. Con ngươi đỏ lam nhìn qua nhìn lại xung quanh. Tiếng thở dài đầy chán nản vang lên.
À, đây là người có biểu cảm đa dạng nhất trong khối...
Hắn nhìn cô, có chút ngạc nhiên.
"Cô là người đi chung với tên khốn Hoa Kỳ đó?"
Triều Tiên đây mà.
Nhìn thấy cô, Triều Tiên liền chỉ tay vô cùng bất lịch sự. Lại còn nói ra những lời vô cùng...
Không bắt tai cho lắm.
Hắn định rời đi, nhưng khi nhận thấy có cái gì đó cản đường ở đầu bên kia liền dứt khoát quay vào lại.
"Shhhh, nếu nó mà phát hiện ra tôi ở đây thì coi chừng cái mạng của cô đi!"
Hắn đóng cửa lại đứng sát vào tường.
Việt Nam nhìn hắn, phà khói trắng khó hiểu. Tàn thuốc rơi xuống chậm rãi.
◦Cốc◦
"Triều Tiên!"
Từ ngoài vang lên những tiếng kêu dồn dập, giọng nói cao gọi cái tên của người con trai đang núp sau bức tường, đôi mắt cảnh giác với người bên kia cánh cửa.
Nhận được ánh mắt như muốn phanh thây người của Triều Tiên. Cô vẫn giữ khuôn mặt lúc đầu, thản nhiên mà nói với người bên ngoài.
"Ai vậy?"
Người nọ nghe giọng nói lạ, không chần trừ mở cánh cửa gỗ ra. Trước mặt lại là một người không phải đối tượng tìm kiếm của cậu ta.
Hàn Quốc nhíu mày.
"Cô đang làm gì ở đây?"
"Hóng gió, không được sao? Tôi không muốn UK và những người khác cảm thấy khó chịu vì mùi khói thuốc"
Triều Tiên núp sau cánh cửa nín thở. Tên đó mà phát hiện ra hắn, Triều Tiên thề sẽ nhảy lầu!
"Có phải, vừa có người vào đây không?"
Cậu ta hỏi với đôi mắt thăm dò. Còn người nọ thì giật nảy mình vì lo bị phát giác.
Cô giành lấy sự chú ý của Hàn Quốc, tay gỡ điếu thuốc ra khỏi miệng rồi bỏ tay đang chống trên lan can đầy mệt mỏi. Thở dài một hơi.
"Có thì sao mà không thì sao? Cậu muốn tìm ai? Thứ quan trọng à? " _ Việt Nam bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng.
"Đừng đánh trống lảng"
Cô ta khó chịu
"Không có. Tiếng nhạc ồn ào nên tôi bước vào đây ngay từ đầu. Cậu nghĩ tôi có mối quan hệ gì với đám người ngoài kia. Bao che càng là không, thân ái. "
Cậu ta bán tín bán nghi, khi nãy, đúng là Hàn Quốc đã thấy người này mệt mỏi rời khỏi trung tâm, đó có thể là lý do chính đáng của người phụ nữ này. Nhưng cậu cũng đã thấy Triều Tiên đi vào đây.
Hàn Quốc nhìn về cánh cửa.
Nếu như...
Triều Tiên bỗng cảm thấy vô cùng lạnh gáy. Hắn che miệng, nín thở.
Hàn Quốc dứt khoát kéo nó ra.
Thịch!
.
.
.
Cậu ta đã rời đi. Với sự khó chịu và không hài lòng.
Triều Tiên bước ra từ cánh cửa còn lại, thở hồng hộc như vừa hoàn thành thử thách chạy hết Vạn Lý Trường Thành trong 10 phút. Hắn thở như chưa từng được thở. Đến mức mặt đỏ bừng bừng.
Cô nhìn hắn, rít điếu thuốc trên tay rồi thổi ra một làn khói mỏng. Khiến cho Triều Tiên không chỉ phải thở mà còn ho khan liên tục.
"Cô điên à! Khặc...khụ khụ"
Việt Nam xin từ chối quan tâm.
"Mẹ nó, cô ỷ giúp đỡ được tôi mà lên mặt đúng không! Nếu không phải vì tên Hoa Kỳ đó thì cô liệu cái thân mình đi!"
Hắn chỉ chỉ vào cô mà điên như chưa từng được điên. Khiến Việt Nam cảm thấy tốt nhất mình không nên chấp chát gì người như vậy.
Không đáng.
"Đúng là bọn tư bản!"
...
"Cậu-"
"Thì sao thì sao? Cô định làm gì. Gọi cái tên Hoa Kỳ với cái ý định tẩn tôi à. Xin lỗi đi, XHCN không phải đường phèn. Cô càng chẳng có chứng cứ. "
Hắn cười khẩy.
Phù!
Việt Nam nhả khói vào mặt hắn.
Triều Tiên lần nữa ngập trong khói thuốc mà ho sặc sụa.
"Con gái gì mà hút thuốc, có phải gu thẩm mỹ của tên Tư Bản đó kém đi không v- Khặc"
Hắn lần nữa bị phà thuốc vào mặt.
"Cái đ-"
Thêm lần nữa.
Lần này Triều Tiến rướn chân đập thẳng vào tay cô ta khiến điếu thuốc trên tay rơi xuống từ lan can. Việt Nam nhìn vẻ mặt đắc thắng của hắn cũng thôi không muốn đôi co. Cô ta chẳng muốn phí sức càng chẳng muốn nhiều lời.
Nhớ lại năm xưa, hình như Triều Tiên cũng như vậy, ngoại trừ đứa em trai "đáng yêu" của cậu ta và vị sếp cũ thì hắn có coi ai ra gì?
"Đúng là một lũ tư bản"
"Tôi không phải Tư Bản"
"À, thế ra là bán mình cho tư bản à? Làm quái gì có chuyện không phải Tư bản mà đi theo Hoa Kỳ được ghê vậy! Nhìn gã giống người cái gì cũng mang về nhà và thích dắt đi đâu thì đi à?"
Ngứa mồm à Triều Tiên?
"Dù sao thì tư bản hay không, đứng cạnh với tên Hoa Kỳ đó cũng là một lũ cùng một giuộc với nhau thôi"
"Im đi"
"?"
Đối diện với hắn lúc này là cái nheo mày từ người đối diện. Việt Nam đang khó chịu.
Rất khó chịu.
Cô ta đến đây để làm trò cho Hoa Kỳ, không những bị lôi ra làm thứ tiêu khiển còn bị kẻ có khuôn mặt giống với người em cũng khối trước kia gọi là Tư Bản.
Tư Bản...
"Nếu cậu cảm thấy bản thân tôi ưa thích tiền của những tên như cái kẻ lúc nào cũng lôi cái gọi là nhân quyền ra rêu rao đó. Thì thật xin lỗi"
"Triều Tiên, cậu không cảm thấy vô duyên khi kết luận tôi là người của đám bên ngoài xa hoa bên trong thối nát đó à?"
Triều Tiên thoáng bất ngờ. Hắn nhìn một lúc, suy nghĩ rồi cười, tay bắt mặt mừng tỏ vẻ thân thiết khác hẳn với bầu không khí khi nãy.
"Hay là bỏ mẹ tên tư bản mà đi với tôi đi. Cô chắc chắn không cùng một giuộc với mấy tên kia rồi! Tự nhiên tôi thấy ưng cô đấy!"
".... "
Việt Nam không biết nên nói gì. Cô chỉ là nhớ tới ngày xưa, khi lần đầu tiên gặp được Triều Tiên Tiên, hắn cực kỳ hâm mộ Đông Lào - cái tên anh trai miệng cọc lúc nào cũng có thái độ với gã người Pháp nào đó và rất hợp ý với Việt Nam khi cả hai có chung hoàn cảnh. Hắn rất hướng ngoại và có cái dạng 'đ ngán bố con thằng nào'. Chỉ cần có ai cùng quan điểm thì thay vì tỏ thái độ sẽ vô cùng vui mừng. Cũng có phong thái nói chuyện như vậy.
"Tôi là Triều Tiên. Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên. Hân hạnh! "
"Hân...hạnh"
Cô ta đang nghĩ bản thân không nên bao che cho Triều Tiên khỏi người em trai đáng yêu của hắn.
Triều Tiên dù bề ngoài hướng ngoại. Nhưng hắn lại có mặt tối...
"Triều Tiên này"
"Hả?"
"Chúng ta có thể giữ phương thức liên lạc, nếu cậu thực sự tin tưởng tôi"
Việt Nam chìa tay ra. Và chẳng cần suy nghĩ nhiều, Triều Tiên nhanh chóng bắt lấy nó.
Việt Nam cười nhẹ.
---
Triều Tiên rất hướng ngoại. Hướng ngoại cục súc. Trừ Hàn Quốc ra là ai cũng tiếp lời, rất tự nhiên là đằng khác.
Cơ mà mở đầu chủ yếu là chửi :))) (Tất nhiên là trừ những người hắn thực sự kính trọng. Và em trai hắn. Btw :3)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip