Chương 58: Lựa Chọn
"Cấp báo!" Duy Nghiêm chạy vù vào gian nhà tiếp khách, rối rít. "Sư phụ ơi, có tin cấp báo!"
Ngự y Minh Đán đang nghỉ trưa trên ghế, nghe vậy thì lật đật đứng dậy. Theo sau Duy Nghiêm, một người đàn ông to lớn hồng hộc chạy vào, đầu đội sùm sụp chiếc nón chóp.
"Có chuyện gì thế?"
"Lạy ngài," ông quỳ rạp xuống sàn, làm chiếc nón rơi khỏi đầu, "xin ngài hãy cứu lấy con trai ta!"
Tới lượt Andrey thốt lên, "Chú Lâm!"
"Giản à?" Cha của Cao Hùng nhận ngay ra thằng nhóc gia sư.
"Em ấy có sao không ạ?"
"Xin mọi người hãy mau theo ta!"
Đường tới nhà Cao Hùng chưa bao giờ ngắn đến vậy. Thoáng chốc cả năm người đã vây quanh thằng nhóc đang mê man bất tỉnh. Mới hôm qua thôi, Cao Hùng còn sức chẻ củi và gánh hai thùng nước vôi đặc, vậy mà nay thằng nhỏ đã nằm bẹp dí trên giường. Nghe lời kể của bác Cao Lâm, chiều qua, con trai bác từ khi về tới nhà đã ngã quỵ xuống, cả người run bần bật và nóng ran như lửa đốt. Cậu ta không ăn, không uống, cứ ngủ vùi. Sáng sớm nay, uống xong chén thuốc hạ sốt sắc từ đơn của lão Thiếu thì Cao Hùng không thể gọi dậy được nữa.
Andrey nghe đến cái tên "Thiếu" kia thì tối sầm mặt, sát khí toả ra bốn phía.
"Hắn là ai thế?" Tôi hỏi.
"Một tên đáng chết!" Andrey gầm gừ.
"Nghiêm, con mau gọi hắn đến đây!" Đọc hết toa thuốc, Y phó Lê Minh Đán ra lệnh cho đệ tử, cùng lúc ngón tay bắt mạch cho Cao Hùng. "Ta cần hỏi hắn vài chuyện!"
Chẩn đoán xong xuôi, vị ngự y và Andrey xác định Cao Hùng bị sốt xuất huyết. Chưa biết là thuộc loại nào. Cậu ta bị mất đi ý thức vì nhiều lý do (chủ yếu là lao tâm và thiếu chất dinh dưỡng) và bệnh đã đến giai đoạn giữa. Lý do thằng nhóc gắng sức đi làm và giữ được bộ mặt tươi tỉnh đến hôm qua, bọn tôi vẫn không thể nào hiểu được.
"Tại sao chú lại nghe theo lời lão Thiếu?" Andrey nói bằng cái giọng bất mãn của một người bị phản bội. "Hắn là một kẻ bịp bợm! Một tên... lang băm!"
"Andrey!" Tôi cảnh báo. Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám mắng luôn cả người lớn.
Cha của Cao Hùng vò đầu, mặt nhăn lại vì khó xử. "Lúc ấy đã canh ba. Ta chỉ biết hắn là thầy lang duy nhất ở cái làng này..."
"Chú có thể hỏi cháu!" Cậu ta chút nữa đã gào toáng lên, mắt liếc qua thân ảnh gầy nhom nằm liệt giường. "Cháu có thể giúp!"
"Andrey, đủ rồi!" Tôi lấy thân chặn giữa hai người, dùng hết sức cản thằng bạn đang gần như hoá rồ và đẩy vào góc tường. "Mày quá đáng rồi đó! Chú ấy cũng đang rối lên như mày thôi. Nói cho tao nghe, tại sao lại ghét lão Thiếu đến vậy?"
"Mày có nhớ cái lão đã đẩy tao mấy hôm trước, không cho tao quan sát thằng bé Kiến?"
Tôi gật đầu, chỉ nhớ mang máng.
"Hắn là kẻ đã gây sự với tao ngày hôm qua. Rõ ràng là đố kị với công sức của tao và các vị ngự y, nên đã nhắm vào tao mà buông lời nhục mạ. Hắn không biết cách chữa căn bệnh này nên đã vu nó cho tao, nói rằng tao đã đem nó đến làng. Hắn còn nói xấu Nicholas nữa, nói cậu ta đã dùng ma thuật bùa phép ám hại dân làng Yên Thái. Rõ ràng là cái đồ bài ngoại chết giẫm!"
Thì ra là thế! Hỏi sao Andrey không nổi đoá lên. Cậu ấy luôn sẵn lòng chiến đấu vì danh dự của cả bọn mà!
"Khoan," tôi lờ mờ nhìn ra mấu chốt vấn đề, "hắn không biết đây là bệnh gì mà vẫn dám kê đơn cho Cao Hùng ư?"
"Thì đó!"
Giờ thì tôi đã hoàn toàn theo phe của Andrey. Hạng người bất lương như cái lão Thiếu kia cần phải được dạy một bài học.
Không lâu sau, Duy Nghiêm đã kéo lão Thiếu về cùng. Trông ông ta cũng như bao người bình thường thôi – dáng đứng hơi khòm, ốm tong ốm teo và có hàng râu đen dài. Vừa thấy Andrey ngồi thù lù trong góc nhà, hắn ta lập tức trợn lồi hai con mắt, khoé miệng giật giật. Hàm răng vỗ đen lởm chởm nhe ra như muốn cắn chết thằng nhóc ngoại quốc. Andrey cũng đâu có vừa gì. Cậu toả sát khí ra khắp phòng, mắt gườm toé lửa tên lang băm. Đến lượt hắn nhìn qua tôi thì gai óc phía sau lưng nổi hết lên, nghe được nhịp tim tăng vọt trong lồng ngực.
"Tư Thiếu, nghe ta hỏi đây!" Ngài ngự y Minh Đán đi thẳng vô vấn đề, "Ta có nghe kể, thể trạng cậu bé này vốn đã gầy yếu, âm thịnh dương suy, nay trong lòng mang nhiều phiền muộn, lại làm việc khổ nhọc quên mình. Cả tuần nay cậu bé không rời làng, thế mà ở đây các triệu chứng rất giống với sốt rét khi đi rừng, rồi kèm theo cả nổi ban đỏ, là huyết tụ ở tứ chi. Ngươi nghĩ xem, đây là cái thứ bệnh gì?"
"Thưa, thằng bé bị chứng cảm phong hàn mới kèm theo phát ban, là do thời khí không thuận nên mới trúng vào."
"Thế ngươi giải thích sao về đơn thuốc này?"
"Gừng và riềng đều là hai vị thuốc dễ tìm, lại hiệu quả cao. Lúc ấy trời đã khuya, trong nhà họ chỉ còn mấy thứ ấy."
"Ừm, ngươi nói cũng có lý." Lúc này Minh Đán đã gấp đơn thuốc lại, gật gù. "Nhưng nếu chỉ trị hàn thôi thì với nhiệt ngược phải làm thế nào? Chúng ta phải làm cho thanh nhiệt, lương huyết, chỉ huyết và giải độc."
"Dùng rễ cỏ tranh kèm với mã đề, kim ngân hoa, cúc hoa, trúc diệp là đủ."
Ngự y Minh Đán lại gật đầu.
Ồ! Xem ra ông Tư Thiếu này cũng không phải là lang y hạng bét. Ông ta biết mình đang làm gì.
"Thiếu, ngươi xem này..." Minh Đán ấn nhẹ vào phần bụng phải của bệnh nhân, chỗ hơi bị trương ra. Suốt khoảng mười lăm phút tiếp theo, ông ta đã kiên nhẫn phổ cập mọi kiến thức về loại bệnh lạ này cho tên lang y kia. "...Ngươi cứ dựa vào đó mà kê đơn thuốc. Đây là một loại sốt rất nguy cấp, thứ mà cậu học trò Anh Giản này gọi tên là sốt xuất huyết."
Hắn quay qua bọn tôi, thiếu điều muốn nhổ vào. Andrey trừng mắt lại, nhất quyết không nhân nhượng. Ngồi cạnh cậu mà như ngồi cạnh trái bom chuẩn bị châm ngòi.
"Hừ! Đường đường là ngự y đương triều, thế mà hai người lại đi tin vào lũ ngoại bang này ư? Hắn là cái thứ mồm mép giảo hoạt, nói hưu nói vượn nên mới..."
"Còn ông," tôi không ngờ mình mới là người phát nổ trước, "ông nói vậy mà không thấy hổ thẹn ư?"
Andrey tiếp lời, vẫn còn giữ lý trí, "Đừng ỷ mình là người duy nhất trong làng biết chữa bệnh rồi muốn... muốn..."
"Tự tung tự tác," tôi kết câu, cụng tay với Andrey sau lưng.
Lão Tư Thiếu phải đấu trên mặt trận không cân sức nên nhanh chóng bị đuối lý. Mất mặt, hắn hừ mũi, trước khi đi về không quên nhắm vào Andrey mà chốt hạ.
"Chí ít ta không mang thứ bệnh dịch vào làng như chúng mày. Mụ Hoa già cả nên mất hết trí khôn, hoá điên hoá khùng nên mới cho chúng mày ở lại đây..."
"ÔNG KHÔNG ĐƯỢC XÚC PHẠM BÁC CẢ!!"
Lần này thì thằng Andrey phát nổ thật. Bao nhiêu kiềm nén nãy giờ dồn vào tiếng hét mang theo nội lực thâm hậu. Thử tưởng tượng tiếng hét làm rung chuyển không gian, lá cây rơi rụng, chim chóc bay tán loạn, và những người khốn khổ đứng bên cạnh bịt tai không kịp. Phải công nhận, lâu lắm rồi tôi mới là nạn nhân của tiếng sư tử rống này.
Doạ cho lão lang băm sợ vỡ mật và bỏ chạy mất dép, Andrey sụm người xuống đất và lấy hai tay ôm đầu. Bốn người còn lại nhìn nhau trong hoang mang (và kinh sợ). Chú Cao Lâm lặng lẽ bỏ vào gian trong, Duy Nghiêm thì thụt lùi ba bước về sau lưng sư phụ. Ngự y Lê Minh Đán nãy giờ quan sát sự việc thì khẽ thở dài, lắc đầu buồn bã.
"Anh Giản. Ta nghĩ như thế là đủ rồi. Con mau về nhà đi!"
Andrey ngước lên, đầu gối run run khuỵu xuống nền đất.
"Nhưng..."
"Nghe lời ta, mau về đi! Con không còn tỉnh táo nữa rồi."
"Đúng rồi đó ạ." Tôi gật đầu phụ hoạ. "Con thấy cậu ấy đã làm việc quá sức, nên mới không thể tỉnh táo mà hành sự cho đúng mực. Con xin thay mặt Anh Giản, xin hai vị tha lỗi cho cậu ấy ạ."
"Ừm," Minh Đán là một người nghiêm khắc nhưng cũng rất quan tâm đến cậu bạn. Trong cái giọng nói cứng rắn là đôi mắt tràn đầy sự cảm thông. "Ta sẽ báo cáo với vương gia. Hai đứa con đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt."
"Nhưng," Andrey yếu ớt níu lấy ống tay áo của ông, "thầy ơi..."
"Vài hôm nữa ta sẽ gặp lại các con." Ông đặt tay lên đầu Andrey. "Giản, con nên nghe lời ta, đừng nên gắng sức nữa!"
Bị thầy mình đuổi về, thằng bạn tôi không còn cách nào khác ngoài lồm cồm bò dậy, vái chào và lê bước chân nặng nề ra ngoài. Tôi thu gom đồ đạc rồi cũng hối hả chạy theo. Ấy thế mà cơ duyên nào đã khiến tôi đứng lại trước ngưỡng cửa, xoay người lần cuối vào nhà. Cảnh tượng trước mắt làm tôi toét miệng cười.
Cao Hùng đã tỉnh.
----------
"Mày đó, về nhà phải ngủ một giấc đến tối luôn đi!"
"Lúc nãy ai mượn mày tía lia cái mỏ vậy?"
"Tao mà không tía lia thì có ngày mày sẽ ngất xỉu như Nick vì kiệt sức cho coi!"
Andrey không nói gì, vì tôi nói đúng quá mà! Trên đường về, tôi có mua cho cậu hai cây mía ghim và ba cái bánh chuối nướng. Tôi liên tục dặn dò cậu phải giữ gìn sức khoẻ. Giống như Nick đã nói, muốn giúp người thì ta phải giúp mình trước. Xả thân cứu người thì cũng tốt thôi, nhưng theo tôi, đó là phương án ngắn hạn và bất đắc dĩ. Với cái nghề cao cả này, các bác sĩ, y tá, hộ lý và điều dưỡng vẫn nên đặt sức khoẻ bản thân lên hàng đầu. Họ mà ngã bệnh rồi thì lấy ai cứu chữa cho dân chúng?
"Mà này, Minh Đán là thầy của mày à?"
"Ừ. Hôm qua tao có kể về xuất thân của mình, và ông ấy nói sẽ sẵn lòng dạy tao về Đông y, với điều kiện tao chia sẻ kiến thức của mình về Tây y. Một cuộc trao đổi có lợi. Tao nghĩ, tao sẽ viết ra tất cả những gì tao biết, và sẽ lựa chọn thật kĩ trước khi chia sẻ. Tao phải đảm bảo nó không làm đảo lộn trật tự thời gian."
Tôi phì cười. "Mày có biết là mày đang mâu thuẫn lắm không?"
Andrey không trả lời, thay vào đó nhai rau ráu thanh mía. Cậu tỉ mẩn dùng răng nạo vỏ mía theo cái kiểu người ta nạo đi tầng tầng lớp lớp vấn đề trước mắt – có chủ đích và kế hoạch. Gặp tôi là tôi cắn luôn cả vỏ.
Về tới nhà, chưa gì bọn tôi đã nghe một tràng cười ha hả từ ngoài cổng. Andrey và tôi liếc nhau. Bộ nhà mình có khách à?
"Bọn tôi về rồi đây!"
Trong gian phòng khách, một anh chàng đang ngồi chễm chệ trên trường kỷ. Từ đằng xa, chiếc áo đối khâm bằng lụa tơ tằm màu lục đã khiến tôi lờ mờ đoán được giai cấp của người này. Ngồi đối diện là Nick, người đang biểu diễn một trò ảo thuật với mấy đồng tiền.
Vừa thấy bọn tôi, anh ta đã phóng khỏi ghế, môi nhếch thành nụ cười nửa miệng. Chưa gì mà não tôi đã phát tín hiệu cảnh báo dữ dội. Người này toàn thân toát ra một chữ "đểu". Anh ta làm tôi nhớ đến nhân vật Sở Khanh trong truyện Kiều, người chuyên đi lừa tình các thiếu nữ chốn lầu xanh:
"Một chàng vừa trạc thanh xuân,
Hình dong chải chuốt, áo khăn dịu dàng."
Anh ta có khuôn mặt thư sinh sáng sủa, làn da rám nắng, mái đầu rẽ ngôi vuốt ngược ra sau. Nhan sắc cũng tầm thường nhưng ánh mắt sâu rất có thần, láo liên không ngừng giữa tôi và Andrey. Hàng ria mép càng làm tăng thêm sự đểu trá kia.
"A! Thì ra là hai vị bạn hữu của Ninh Khang!" Tiếng nói sang sảng nghe như sấm rền bên tai. "Ta là Đình Quân. Thật là hân hạnh!"
Sao thằng bạn tôi quen biết nhiều vị công tử thế nhỉ?
"À! Tôi là Đức Bình, còn cậu này là Anh Giản."
"Nhật Minh!" Nick gọi to lên. Cậu chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Anh chàng quay phắt ra sau, cười khà khà, vỗ vai Nick và ngồi vào chỗ đó. Tôi đứng im, chờ mãi mà không thấy anh chàng Nhật Minh nào đi ra.
Không lẽ... Đình Quân chính là... Lê Nhật Minh?
"Anh... anh là Nhật Minh ư?"
"Nhật Minh là huý của ta." Anh ta tựa người ra sau, mở cây quạt xếp ra quạt phành phạch. "Đình Quân[1] cũng được, mà Nhật Minh cũng ổn. Ta vốn từ lâu đã không chấp nhặt. Chàng hoạ gia này thích gọi ta bằng cái tên Nhật Minh hơn, thì ta cứ để hắn gọi thôi."
Dù đã biết anh ta là Nhật Minh, trong lòng tôi vẫn chưa bớt rối ren. Nick toàn kể tốt về Nhật Minh, trong khi tôi toàn thấy mấy cái xấu của anh. Bao nhiêu lời có cánh của cậu đã bị ấn tượng đầu đè cho bẹp dí.
Nick nói tôi nên tin tưởng lựa chọn của cậu trong các mối quan hệ bạn bè. Nhưng lần này thì tôi không thể rồi. Người này là con quan lớn, thế mà từ đâu cứ bám dính lấy Nick. Tôi sợ cậu sẽ bị Nhật Minh lợi dụng làm chuyện bất lương, hoặc vướng vào thói hư tật xấu như rượu chè, cờ bạc.
Thấy tôi tần ngần mãi, Andrey kéo tôi qua chiếc ghế đối diện. Nick có bạn mới rồi phớt lờ hai đứa tôi luôn. Cậu đang mải mê dạy cho Nhật Minh mấy chiêu trò ảo thuật cũ xì của mình. Chưa gì mà Nhật Minh đã đòi làm thử ngay. Bọn họ như đang ở một thế giới riêng, người tung kẻ hứng rất ăn ý. Cách họ giao tiếp và thấu hiểu chỉ bằng ngôn ngữ hình thể thật là đáng nể phục.
Hình ảnh này, sao mà trông quen quá!
"Họ như là tri kỉ," tôi bất ngờ nói ra. "Nhất kiến như cố."
"Cái gì?"
"Tao không biết nữa. Nhìn xem! Nick... cậu ta có vẻ rất vui khi anh ta ở đây."
"Thì sao?"
"Thì... tao nghĩ tụi mình nên đi chỗ khác."
Chưa kịp làm gì thì bác Cả và Tạc Tổ đã từ hướng bếp đi ra. Cùng lúc đó, Nhật Minh giật bắn người lên, lật đật bỏ chân xuống sàn và nhảy khỏi ghế.
"Ta vừa nấu nước vối, các cháu mau uống đi."
"Dạ vâng ạ." Nhật Minh đỡ lấy khay trà từ tay bác. "Thật ngại quá, cháu chỉ có thể uống chén này thôi ạ. Vào giờ Dậu cháu có một buổi thi đấu ở Giảng Võ, thế nên phải đi ngay bây giờ ạ."
"Ừ," bác Cả vui vẻ phẩy tay, "vậy cháu cứ đi đi!"
Tôi bước lại, "Anh học ở trường võ ư?"
"Đúng thế. Hôm nào ta với cậu phải tỉ thí một lần."
"Đình Quân xin phép được cáo biệt các vị gia chủ." Quét một vòng, cuối cùng Nhật Minh đậu ánh mắt lên Nick. "Hy Lạp Hoạ Gia, chúc cậu chóng khoẻ. Ta đi đây."
Nick gật đầu, cười toe. Nhật Minh lấy tay xoa đầu thằng bạn một cách trìu mến, làm mớ tóc xoăn dày xù lên.
Đợi tiếng vó ngựa đã đi xa, hai đứa tôi liền hướng về Nick mà đặt dấu chấm hỏi to đùng. Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?
----------
Theo lời của bác Cả, ban nãy lương y Công Định và Nhật Minh đã đến thăm. Nhờ ơn trên, Nick đã hồi phục một cách thần kì, chỉ cần uống thêm ba ngày thuốc nữa là sẽ hoàn toàn khỏi bệnh. Vị cựu ngự y có việc gấp nên đã đi trước, để lại Nhật Minh ngồi tám chuyện với Nick. Đến lượt bác khen Nhật Minh tới tấp, nào là cư xử có lễ giáo, lanh lợi, khiêm nhường, rồi thông tuệ các thuật toán không thua gì thằng Rây. Nói chung là bác rất hài lòng về vị công tử này.
Tạc Tổ nghe tôi hỏi chuyện thì từ chối bình luận. Cậu có vẻ sợ hãi anh chàng Nhật Minh. Tôi hoàn toàn cảm thông với cậu. Nhật Minh tạm thời không thể nhận được sự tin tưởng từ tôi.
Với Andrey thì lại càng không.
"Nicholas! Mày... giao du với lũ người đó ít thôi."
Nick khoanh tay. Khuôn mặt cậu không một chút cảm xúc.
"Mày... là ông nội tao hay gì? Tao muốn làm gì, quen ai thì thây kệ tao."
"Tao có thể ngửi thấy mùi rắc rối trên người thằng đó."
Nick khịt mũi, nhìn từ trên xuống dưới, "Và tao có thể ngửi thấy mùi rắc rối trên người mày."
"Mày..."
Đã đến lúc tôi phải ra tay, vì hoà bình trong căn nhà này.
"Thôi, đủ rồi! Andrey, mày không cản Nick được đâu. Và Nick, tao nghĩ mày vẫn nên cẩn thận. Lê Nhật Minh không phải là loại người đơn giản."
"Yên tâm. Đó là lựa chọn của tao. Tao biết mình đang làm gì."
Nói xong, Nick liếc xéo Andrey, thở ra một cú hậm hực và bỏ về phòng.
Chú thích:
[1] Lê Nhật Minh có tự (tên trưởng thành) là Đình Quân. Thường thì với người ngoài họ sẽ xưng tự, nhưng Nhật Minh đặc biệt không quan tâm về mấy cái vụ gọi tên này. Trong truyện, ba nhân vật chính đều có tự để người xưa dễ gọi hơn (Đức Bình-Anh Giản-Ninh Khang). Muốn biết rõ thì mời bạn xem phần phụ lục giới thiệu nhân vật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip