Chương 5

Bản tin 7 p.m

Một nhóm nam thanh niên được phát hiện trong con hẻm xxx trong tình trạng bị thương nặng, tổn thương đến 25% cơ thể và mơ hồ ý thức, không tìm thấy kẻ ra tay vì xung quanh khu vực đó hầu như không có camera quan sát.... Hiện phía cảnh sát sẽ tiến hành điều tra rõ hơn về vụ việc, cũng có thể đây chính là một vụ giải quyết ân oán giữa một nhóm thanh niên giang hồ với nhau.....

Lưu Vũ đi ra từ trong nhà tắm, đầu tóc vẫn còn chưa khô hẳn. Từng giọt đi theo mái tóc ẩm ướt rơi xuống mất hút nơi xương quai xanh gợi cảm.

Nhìn thấy tin tức trên TV cùng hình ảnh chụp hiện trường có chút quen thuộc. Trong đầu lập tức tua lại cảnh tượng của buổi tối ngày hôm trước.

Lưu Vũ sau khi tan làm liền quyết định sẽ ghé vào cửa hàng bánh ngọt yêu thích, một ly cafe ấm nóng, một chiếc red velvet ngọt ngào đính thị chính là bữa ăn tuyệt vời của một người nghiện đồ ngọt như cậu.

Đang vui vẻ đi tung tăng trên đường với chiếc bánh kem xinh đẹp trên tay, bất chợt cậu bị thu hút bởi tiếng động lạ trong con hẻm nhỏ. Một cô gái dáng vẻ chật vật lảo đảo chạy ra rồi biến mất trong màn đêm. 

Bản tính tò mò khơi dậy khiến cho bước chân vững vàng thẳng tiến hướng về con hẻm. Khi đến gần thì
cậu mới nghe rõ được tiếng động lạ mà mình nghe được chính là tiếng gậy gộc nện vào da thịt, còn có cả những tiếng rên tuyệt vọng cầu cứu.

Bóng đèn bên trong gần như đã bị hỏng hết, miễn cưỡng chỉ còn lại một ngọn đèn ở phía cuối đường. Nhưng nhiêu đó ánh sáng cũng đủ để cho người có thị lực siêu tốt là cậu nhìn được mọi thứ.

Có đến bốn năm tên đàn ông đang nằm trên đất đang lăn lộn trong đau đớn, có kẻ ôm tay, ôm chân, hoặc ôm lấy gương mặt đã bị đánh cho bầm dập. Có kẻ đã nằm trong vũng máu với hơi thở thoi thóp, mà ở phía trung tâm có hai người đang đứng. À không, phải là người cao lớn hơn  đang nhấc bổng người còn lại lên cao.

Lưu Vũ nhìn cái chai thuỷ tinh đã vỡ một nửa trong tay người đó đang không ngừng lên xuống đập vào đầu nạn nhân. Nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Báo cảnh sát không? Đương nhiên không rồi, nhìn cũng biết cô gái vừa nãy là do mấy kẻ này làm hại.

Chẳng qua là người kia ra tay có chút tàn nhẫn.

Tên lưu manh xấu số kia có lẽ vẫn sẽ tiếp tục bị bạo hành nếu như chuông di động của Lưu Vũ không vang lên. Là chị quản lí gọi cậu quay lại lấy đồ.

Ôi trời ạ.

Động tác trên tay của người nọ ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài nơi Lưu Vũ đang đứng. Ở phía đối diện có một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng ngược sáng với ánh đèn đường, nhìn không rõ gương mặt. Nhưng khi nhìn đến quần áo trên người và hình bóng phản chiếu thì lại rất quen. Tức thì hắn buông tay, thản nhiên ném tên du côn sang một góc một cách nhẹ bẫng.

Hắn rút ra từ bên hông một chiếc khăn tay, chậm rãi lau đi vết máu vừa mới dính phải, nhanh chóng sạch sẽ. Bóng người cao lớn ở trong bóng tối bước đi, từng chút từng chút một tiến lại gần Lưu Vũ.

Cậu cũng không có ý định chạy mà đứng yên chờ người này bước tới, chỉ cần kẻ này có ý đồ xấu thì lập tức tiễn hắn xuống địa ngục.

Ánh đèn đường yếu ớt phản chiếu lên gương mặt với những đường nét thanh tú của chàng thiếu niên trẻ tuổi. Trương Gia Nguyên bước tới gần Lưu Vũ, nó cúi đầu xuống nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của anh, chăm chú quan sát.

Nó không nhìn ra bất kỳ sự sợ hãi nào trong đôi mắt anh, hoạ chăng thì ở đó cũng chỉ có sự bình tĩnh và yên lặng vĩnh hằng.

- anh không sợ sao ?

Nó không nhịn được mà lên tiếng hỏi, một người sạch sẽ như anh đáng lí ra không nên chứng kiến những cảnh máu me thế này mới phải. Nó cứ nghĩ anh sẽ sợ hãi mà chạy đi xa, nếu như anh làm thế thì nó đã không phải giết anh rồi.

- sợ để làm gì? Cậu sẽ giết tôi à?

Ha ?

Câu hỏi ngược lại của Lưu Vũ khiến cho Trương Gia Nguyên phì cười. Anh đọc được hết những gì mà nó suy tính nhưng lại chẳng hề có phản ứng.

Giọng điệu của anh cũng bình thản đến ngỡ ngàng.

Có phải anh biết là em sẽ không nỡ giết anh không, Tiểu thiên sứ ?

Thản nhiên đối diện với một tên nhãi ranh to xác đang cười khùng khục. Lưu Vũ vẫn như cũ ngẩng đầu nhìn nó, mở to đôi mắt như muốn hỏi xem rốt cuộc nhà ngươi có ý đồ gì?

Nhìn lâu có chút mỏi cổ nha!

- sao anh có thể thản nhiên như vậy nhỉ, không đáng yêu tẹo nào ?

Đồ khùng này.

Mặc kệ nhóc con với những câu hỏi vớ vẩn, Lưu Vũ yên lặng tặng cho nó biệt danh đồ khùng rồi dứt khoát rời đi.

Nhưng vừa mới quay người thì cánh tay đã bị một cánh tay giữ lại.

- cậu muốn gì?

Nhìn xuống bàn tay trắng nõn thanh mảnh đang bắt lấy cổ tay mình, Lưu Vũ nhận ra ngay chủ nhân của nó là vị khách quen của quán tối nay, chủ nhân của bàn tay xinh đẹp mà anh yêu thích. Mà mới hồi nãy, bàn tay này hãy còn lấm tấm máu tươi và bụi bẩn.

Mà bàn tay của nhà nghệ thuật không nên làm ra những hành động này. Càng không nên dính vào máu tươi.

Nhưng Trương Gia Nguyên thì lại không cho là vậy, thứ chất lỏng tươi sáng đó đối với nó chính là thứ màu vẽ tuyệt vời nhất, nguyên liệu với chất lượng hoàn hảo để hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.

Còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ vẩn vơ,
Trương Gia Nguyên thấy Lưu Vũ cau mày nhìn chằm chằm vào tay của mình, nghĩ rằng anh không thích bị người khác đụng vào thì lập tức buông ra. Còn chưa lên tiếng thì người đối diện đã nói.

-Xoè tay ra

Hả ?

Dù hơi ngạc nhiên nhưng nó cũng ngoan ngoãn làm theo. Lưu Vũ lôi từ trong túi ra một chai xịt khuẩn, điên cuồng xịt vào tay Trương Gia Nguyên.

Chính chủ còn chưa có hết bàng hoàng thì Lưu Vũ đã đi một vòng xung quanh, điên cuồng nhấn chìm thằng bé trong những tia sương từ vòi xịt.

- trong đó bẩn lắm, cậu vào đó để làm gì? Mau đi về nhà tắm rửa đi.

Nói rồi cất chai xịt khuẩn vào trong túi xách, nghiêm mặt dặn dò như một thầy giáo lớn tuổi rồi quay lưng bỏ đi. Để lại phía sau một Trương Gia Nguyên hết sức ngỡ ngàng rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Đáng yêu nhỉ ?

- này!

Sang đến bên kia đường thì ở đằng sau vang lên tiếng gọi, Lưu Vũ quay đầu lại thì thấy Trương Gia Nguyên đã đi ra khỏi con ngõ. Trên lưng đeo đàn, y phục sạch sẽ mỉm cười với mình.

Không còn vẻ u ám tàn bạo mà rực rỡ tràn ngập hơi thở thanh xuân.

- nhớ kỹ, tôi tên là Trương Gia Nguyên!

Lưu Vũ ngừng lại một lúc, cũng cười với người nọ.

- Lưu Vũ.

-----

Trương Gia Nguyên, sinh viên năm nhất khoa sáng tác của đại học Z.

Lưu Vũ bất chợt nhận ra đối tượng của mình đều có liên quan với nhau. Hoặc đúng hơn là những người đó đang sống cùng nhà.

Lưu Vũ cũng hiểu vì sao Trương Gia Nguyên lại là một trong những đối tượng nhiệm vụ của mình. Cảnh tượng nơi con hẻm nhỏ đủ để cho cậu có ấn tượng với cậu thanh niên với vẻ ngoài nghệ sĩ kia.

Bạo lực, điên rồ nhưng cũng cực kỳ tinh tế và thu hút.

Một kẻ điên với tâm lý của một nhà nghệ thuật.

Nhưng cũng rất thú vị.


Rõ ràng bản chất không hẳn là xấu, nhưng lại cố tình phơi bày những mặt tối tăm u ám của mình. Giống như khi nãy Trương Gia Nguyên ban đầu đã nảy sinh sát ý với Lưu Vũ, nhưng đến cuối cùng cậu nhóc lại không ra tay.

Trông thì có vẻ là tên bốc đồng chỉ biết bạo lực, nhưng thực chất vẫn rất lý trí.

Đương nhiên một nhà nghệ thuật thì không thể nào là kẻ thô lỗ chỉ biết dùng bạo lực được.

Tin tưởng ngày hôm nay nếu tên nhãi kia thực sự
giết người, thì bảy người đó chắc chắn sẽ bị nó biến thành một tác phẩm nghệ thuật.

Một bức hoạ của một hoạ sư với bàn tay nhuốm máu.




Điện thoại trên bàn lúc này đổ chuông. người gọi tới là Nine Cao Khanh Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip