Chương 158: Lửa Giận Của Đông Phương Tuyết 4


Cô hít một hơi, làn khói nồng nặc tràn vào miệng khiến cô nhíu mày. 

Cảm giác khó chịu xộc thẳng vào miệng, sờ lên khóe mắt, khô khốc, ngay cả nước mắt cũng không có. 

Cô cười mỉa mai chính mình 

Kỳ thực cô chính là người như vậy, tình cảm cũng rất mong manh. 

Thậm chí tới mức nguội lạnh. 

Nguội lạnh đến mức trong lòng chỉ chứa duy nhất một người là Đông Phương Tuyết, nguội lạnh đến mức chịu cúi đầu vì hắn, hèn mọn vì một mình hắn. 

Nhưng cho dù thấp kém hơn cả một hạt bụi, cô cũng không hối hận. 

Bởi vì yêu hắn, trong tim cô xuất hiện lổ hổng, trong lòng cô giống như một cái vực sâu không đáy, mỗi ngày đều tự mình điều trị vết thương.

Cho nên, cho dù có đau đến mức không muốn sống nữa, thì cũng là một loại hưởng thụ. 

Cho dù đau cũng cảm thấy vui vẻ. 

Những lời này đối với cô, thật sự không thể tốt hơn. 

Dập tàn thuốc, tắt đèn, toàn thân cô chợt vô lực, ngay cả hơi sức để về phòng cũng không có, chỉ có thể xụi lơ trên ghế sofa. 

Cái loại cảm giác vô lực mềm nhũn bao lấy cô, khiến cô nhấc tay cũng không làm được. 

Thật ra thì, cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. 

Khi có người để dựa vào, cô không còn kiên cường như trước. 

Cô không muốn làm một cô gái đệ nhất thiên hạ, cô chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi. 

Một người chồng, một đứa con, một gia đình ấm áp! 

Lý tưởng của cô, chỉ đơn giản là như vậy. 

Không phải là đôi tay dính đầy máu tanh, không phải là một trái tim lạnh lẽo, không phải lúc nào cũng phải sống trong cảnh nơm nớp đề phòng....... 

Nhưng mà, sống cuộc đời sát thủ lâu như vậy đã khiến cô quên cái gọi là ấm áp. 

Trái tim đã nguội lạnh, làm sao có thể mềm được? 

Làm sao có thể ấm áp? 

Làm sao có thể thay đổi? 

Không phải sẽ không thay đổi, chẳng qua chỉ là hữu tâm vô lực, chẳng qua chỉ là sợ hãi. 

Có lẽ, cuộc sống đang thay đổi, hoàn cảnh đang thay đổi, dung nhan đang thay đổi, những thứ thay đổi này cô đều có thể chấp nhận, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho mình, bởi vì một khi thay đổi, cô lại sợ! 

Lạc Tinh Đại Hạ. 

Trên sân thượng. 

Đã 10 tối, cũng đã qua giờ tan việc từ lâu. 

Đông Phương Tuyết bảo thư ký thu dọn đồ đạc này nọ rồi đi về, còn bản thân mình thì ở lại chờ ký tên lên mấy tập tài liệu sau cùng. 

Gần đây vì chuyện cạnh tranh giành mảnh đất trống trong nội thành với đối tác, mọi người trong công ty cùng dốc toàn lực, Đông Phương Tuyết càng bận tối mắt tối mũi. 

Hắn vốn là người mới, lại một lòng muốn mở rộng lãnh thổ, mảnh đất này quyết định sự phát triển của công ty, cho nên dĩ nhiên hắn phải dốc toàn tâm. 

Mặc dù liên kết với "Lưu Hoa” khiến đối thủ cùng phải kiêng kỵ, nhưng thương trường như chiến trường, ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? 

Đông Phương Tuyết nghĩ đến đây nhếch miệng cười, anh nhanh chóng ký cái tên vốn quyết định chén cơm của rất nhiều người. 

Thật ra thì so với chiến trường mưa máu gió tanh, hắn thích cảm giác chiến đấu không dao không máu này hơn. 

Có thể khiến đối thủ thảm bại, bản thân cũng có thể tìm được niềm vui từ những thứ này. 

Vậy thì sao lại không làm? 

Cốc, cốc. 

Cốc, cốc, cốc….. 

Tiếng gõ cửa không hề có tiết tấu vang lên, Đông Phương Tuyết không cần ngẩng đầu cũng đã biết người tới. 

Trong công ty này, có thể gõ cửa như vậy, ngoại trừ một người thì không cần phải nghĩ. 

Cho nên, khi tiếng gõ cửa vừa vang lên, hắn đã biết là ai tới. 

Bỏ mắt kính xuống, hắn vuốt vuốt khóe mắt có chút mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Nam Cung Tĩnh hai tay đút túi đứng ngoài cửa, dáng vẻ như đang cười. 

Thấy hắn ngẩng đầu, khóe miệng Nam Cung Tĩnh hiện lên một nụ cười:

"A Tuyết, mảnh đất trống kia đã nắm chắc, anh không cần phải liều mạng như thế." 

Nụ cười ấm áp tỏa sáng trong căn phòng làm việc lạnh lẽo như băng khiến Đông Phương Tuyết có chút sững sờ, nhất thời quên luôn chỉnh cách xưng hô của Nam Cung Tĩnh. 

"Kết quả chưa có, không biết ai thắng ai thua." 

Thương trường như chiến trường, trên chiến trường Thiên Biến Vạn Hóa, chưa tới cuối cùng, ai biết kết quả? 

Đông Phương Tuyết nhíu mày:

"Nghe nói Phụ Nhất có thể hợp tác cùng Hồng Dương, mặc dù chênh lệch nhưng kết quả vẫn chưa có, chúng ta cũng không thể xem nhẹ." 

Nói đến công việc, Nam Cung Tĩnh vô cùng tự tin:

"Anh yên tâm, Phụ Nhất không thể hợp tác cùng Hồng Dương, mảnh đất này, nếu không phải là chúng ta thì không thể là của ai khác.” 

Đông Phương Tuyết cười cười:

"Cô lấy đâu ra cái tự tin đó?” 

"Vốn đã là như thế mà." 

Đông Phương Tuyết đóng cửa văn phòng làm việc, hai người sóng vai đi về phía cuối hành lang. 

Ấn nút thang máy, Nam Cung Tĩnh bước vào trước, Đông Phương Tuyết rơi lại ở phía sau hai bước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip