Chương 78: Tứ Vương Phi Khiêu Chiến Thái Tử Phi 5

Nàng cười rất tự nhiên, Đông Phương Tuyết bước qua đi tới trước mặt nàng. 

Hắn vươn ngón tay nổi rõ khớp xương, dịu dàng giúp nàng sửa sang lại vài sợi tóc rơi ở trước trán. 

Ngón tay của hắn thật lạnh lẽo, nhưng động tác lại rất ôn nhu. 

Giây phút đó, Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu nhìn hắn đăm đăm không chớp mắt. 

Khóe miệng của hắn gợi lên nụ cười yếu ớt, ánh mắt ôn nhuận như mặc ngọc, dường như muốn nhấn chìm Nguyệt Trì Lạc vào trong đó. 

Hắn nói, "Lạc nhi, không có chuyện gì." 

Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, ôn nhu như vậy, giống như giữa tình nhân ngọt ngào nỉ non nói chuyện với nhau. 

Hắn nói không có việc gì, cho nên Nguyệt Trì Lạc sẽ tin hắn. 

Thay đổi y phục thỏa đáng, Nguyệt Trì Lạc dẫn theo Thập Thất ngồi xe ngựa Tứ vương phủ một đường không bị cản trở chạy đến cửa Đông Nam. 

Thị vệ giữ cửa trông thấy xe ngựa của Tứ vương phủ liền trực tiếp cho đi qua, Nguyệt Trì Lạc giống như lần đầu tiên tới nơi này, hết ngó Đông đến ngó Tây. 

Đãi ngộ thế này, thật đúng là mỗi người khác nhau. 

Lúc tới điện Kim Phượng đã gần đến giờ Tuất (7-9h tối), dọc theo đường đi đèn đuốc sáng trưng. 

Có cung nữ riêng biệt dẫn đường ở phía trước, Nguyệt Trì Lạc nhỏ giọng dặn dò Thập Thất mấy câu, tự chỉnh đốn lại biểu cảm trên mặt rồi sải bước tiến vào đại điện Kim Phượng. 

Trong điện Kim Phượng, hoàng hậu ngồi cao cao trên ghế Phượng, Tống Chỉ Thi ngồi gần ở trước mặt hoàng hậu. Hai người vừa uống trà vừa đang trò chuyện gì đó, ngồi ở phía dưới là mấy vị Tần phi ngày thường có quan hệ rất thân thiết với hoàng hậu. 

Nguyệt Trì Lạc dùng khóe mắt thoáng liếc một vòng đại điện, chứng kiến mọi người nhìn nàng bằng vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, nàng cười lạnh dẫn theo Thập Thất khom người xuống thỉnh an hoàng hậu. 

"Hoàng hậu nương nương Thiên tuế."

Một tiếng truyền ra, trong đại điện mọi người vẫn tiếp tục nhỏ giọng trò chuyện, đối với lời vấn an của Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn không màng đếm xỉa. 

Cho rằng không nhìn nàng, nàng sẽ không biện pháp sao, lần này Mã Uy còn chưa biết ai cho ai đâu. 

Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng lạnh lùng cười một tiếng, không nói thêm một lời, nàng đứng thẳng người dậy, kéo theo Thập Thất lập tức bỏ đi ra bên ngoài. 

Đi chưa được hai bước, liền nghe thấy thanh âm Tống Chỉ Thi vang lên trong đại điện: "Chậm đã." 

Khác nhau với sự đơn độc của Nguyệt Trì Lạc chính là, khi Tống Chỉ Thi truyền đến hai chữ này, đại điện vốn còn có chút tiếng vang, trong một thoáng lập tức yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. 

Nguyệt Trì Lạc thờ ơ lạnh lùng tiếp tục đi ra ngoài, quỷ mới biết nàng kêu ai chậm đã, còn không chỉ tên nói họ nàng tại sao phải chậm lại. 

"Nhị tiểu thư Nguyệt gia, xin dừng bước." Tống Chỉ Thi nhíu lên mi mắt tinh xảo, không mặn không nhạt mở miệng lần nữa. 

Nguyệt Trì Lạc nghe vậy thì dừng bước, hơi nghiêng đầu sang lạnh nhạt liếc nàng một cái, "Thái tử phi e rằng đã hồ đồ rồi? Trì Lạc gả cho Tứ Vương Gia đã lâu như vậy, không nghĩ tới thái tử phi thu thập tin tức đúng là chậm trễ không ít, ngay cả sự việc lớn như vậy cũng không biết." 

Gần như không thể nhìn ra một tia ảo não thoáng hiện trên mặt Tống Chỉ Thi, nhưng trong nháy mắt đã thu hồi lại: "Thân thể Bổn cung nhiều ngày nay không khỏe, nên đúng thật là nhất thời hồ đồ rồi." 

"Ồ. . . . . ." 

Nguyệt Trì Lạc bừng tỉnh hiểu ra chớp mắt vài cái, sau khi trầm ngâm lại tiếp tục lên tiếng, giọng nói trong trẻo tinh khiết cứ như hài đồng: "Thân thể không khỏe? Là phát sốt sao? Ta nghe A Tuyết nói sốt cao tới mức độ nhất định là sẽ cháy hỏng đầu óc đó."

Nói xong, Nguyệt Trì Lạc còn gật gật đầu ra vẻ như là đúng vậy không sai. 

Mấy vị Tần phi đang ngồi ở bên cạnh, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, còn có bộ dáng đang chờ xem trò vui. 

Đầu bên kia, Tống Chỉ Thi đã tức giận quá mức, gương mặt gần như thay đổi liên tục. 

Hoàng hậu ngầm liếc mắt ra hiệu, cười thân thiện hoà giải. 

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa... Ngày hôm nay hẹn hai ngươi đến là để giúp đỡ cho Bổn cung, chứ không phải đến xem các ngươi đấu võ mồm." 

Nguyệt Trì Lạc nhíu nhíu mày, thật rõ ràng là hoàng hậu thiên vị với Tống Chỉ Thi, mở miệng cười: "Không biết hoàng hậu nương nương có gì chỉ bảo?" 

Lời mở đầu trực tiếp thẳng thắn như vậy, đến cả hoàng hậu cũng ngẩn người. 

"Chỉ bảo thật không có, ngươi cũng biết Nam Cung thái tử sắp tới đây, nghe nói lần này hắn đến còn dẫn theo một nữ tử tinh thông lục nghệ, Chỉ Thi nói muốn thảo luận với ngươi một chút, để đến lúc trong tiệc chiêu đãi khách có thể giành vinh quang về cho nước chúng ta." (lục nghệ là: Lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán) 

Mặc dù trong lời nói lượn lờ đưa đẩy, nhưng lời hoàng hậu nói cũng thẳng thắng trực tiếp. 

Khi nói chuyện, nàng phân phó cung nữ đưa đến ghế dựa cho Nguyệt Trì Lạc, Thập Thất cùng cung nữ đều đứng cúi đầu ở phía sau. 

Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, nhìn hoàng hậu, có phần lưỡng lự mở lời: "Có thể vì nước dốc sức Trì Lạc đương nhiên cầu còn không được, nhưng Trì Lạc cái gì cũng không biết, chỉ sợ đến lúc đó lại làm mất mặt của Vương Gia sẽ không tốt." 

"Huống chi, có thái tử phi ở đây, còn cần gì người khác tương trợ." 

Lúc này tâng bốc nịnh bợ mới tốt, Nguyệt Trì Lạc thầm than, nước bọn họ đãi tiệc liên quan gì nàng? 

Đám nữ nhân này thật đúng là ăn no không có chuyện làm, Nam Cung thái tử người ta không phải chỉ dẫn theo một nữ tử tinh thông lục nghệ đến sao, có cần thiết làm giống như đại hội khai quốc thế không?!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip