[1]




Góc phía đông của khu rừng đang chạm tới mốc nửa mùa. Trên cành của một ngọn cây bình thường giữa khu rừng, một thanh niên trẻ đang quan sát. Con mắt duy nhất của gã nheo lại trước ngọn gió cuối mùa nặng mùi cỏ và đất. Dazai vươn vai, đôi tai trắng trên tai hắn vẫy vẫy cùng lúc với cái ngáp dài mà hắn thở ra. Dựa huỵch lưng vào thân cây phía sau, những cái lá yếu ớt rớt sớm khỏi cành, rơi cả lên đầu hắn. Nhưng hắn chẳng để tâm lắm.

Hắn khịt mũi, trong không gian vẫn là mùi hương kì lạ ấy - tuy giờ đây nó đã trở nên quen thuộc hơn. Đã nhiều ngày từ khi hắn đến đây mỗi chiều, đợi chủ nhân thật sự của bài thơ trên trang giấy mà hắn giữ bên mình lâu nay, bài thơ hắn vô tình nhặt được. Không phải để trả lại, hắn chẳng muốn trả lại. Nếu hắn nhặt được nó thì rõ là số phận đã tặng nó cho hắn rồi còn gì.

Nên,
Hắn chỉ muốn gặp người ấy.

Dazai có thể bật cười và dễ dàng khẳng định với bất cứ ai, đây là nỗi tò mò của hắn. Một người hắn chưa gặp, một gương mặt hắn chưa thấy, một bóng hình hắn chưa nhìn, và giọng nói hắn chưa nghe. Đó có thể là suy nghĩ người thường nghĩ về cái người bí ẩn Dazai đã mòn mỏi tìm đợi suốt nhiều đêm trằn trọc ấy. Nhưng hắn lại cho rằng sự hiếu kì của mình đến từ chính những cảm xúc quen thuộc mà lạ lẫm đến khó hiểu của hắn khi nghe những dòng thơ ấy. Một người hắn biết nhưng lại không quen, một người Dazai phải gặp.

Dazai lặng lẽ đưa cằm lên như để đợi một cơn gió lạnh tạt vào hắn, khiến hắn ngã xuống và dừng chuỗi ngày đợi chờ vô vọng này,... nhưng những gì Dazai nhận được lại là âm thanh - một giai điệu nhẹ nhàng, u uất. Tiếng ngâm thơ của một ai đó hòa vào trong gió. Thì thầm thôi nhưng cũng đủ để đôi tai lớn trên đầu Dazai nghe thấy.

Như một bản năng, gã nhảy khỏi thân cây và đáp xuống đất. Lá cây và gió chà đạp lên nhau khi Dazai tuyệt vọng đuổi theo giọng nói ấy. Tưởng như vuột mất khỏi tay hắn bất cứ lúc nào, người mà hắn chưa từng gặp. Rồi đột ngột như mọi điều khác trong đời gã, Dazai dừng lại trước màu xanh nổi bật làm hắn ngạt thở. Trong bóng râm dưới cái nắng đầu mùa, định mệnh mà hắn chưa từng tin tưởng đang ở đó.

Chàng trai trẻ đứng giữa những làn gió và mặt đất nhuốm một màu vàng tê tái, tấm lưng anh nhỏ nhắn cứng đờ trong thoáng chốc, và anh nhẹ nhàng hít một hơi sâu khi đột ngột dừng tiếng ngâm nga lại. Có lẽ đó cũng là lí do mà Dazai dường như ngưng thở. Giai điệu ấy không quen thuộc nhưng an ủi, giống như một giấc mơ ngọt ngào sau những đêm ác mộng không tên đầy ám ảnh. Hẳn là bởi vì nỗi sợ lớn nhất trên đời là sợ những điều ta không biết - nhất là khi giờ đây gã lại chẳng biết gì cả, hắn thấy sợ hãi một cách luẩn quẩn và ngu muội.

Nhưng trên gương mặt người kia đã có sự thay đổi. Dazai khẽ vẫy những chiếc đuôi dài và xù của mình, hắn muốn à lên một tiếng đầy thấu hiểu trước sự kinh ngạc đó.
Anh ta nheo mắt lại, rồi như không tin, anh lấy cái mũ ngớ ngẩn trên đầu xuống và tự vỗ mình vài cái. Nhìn lại một lần nữa, vẫn là sự bối rối khiến Dazai muốn phá lên cười ấy. Hắn lắc nhẹ đầu và che miệng khì một tiếng.

" Ngươi là yêu quái? "

" Đúng rồi~! " Hắn vẫy tay khi nghe thấy giọng nói của đối phương chỉ thẳng vào mình. Người con trai hắt lên một tiếng.

" Không thể tin nổi. Ngươi.. Hồ ly thực sự tồn tại ở vùng này à? " Dazai thoáng bất ngờ khi nghe anh ta nói câu ấy. Nhưng với việc yêu quái vẫn nhan nhản xung quanh con người thế này thì người con trai kia từng thấy vài con hồ ly trong sân nhà cũng không có gì lạ.

" Cũng giống như việc có người lùn như cậu đang đứng đây đó thôi."

Hình như Dazai vừa cắt trúng một sợi dây hắn không nên cắt. Hoặc là có đấy, vì gương mặt đỏ lên vì giận của nhà thơ trẻ khiến hắn muốn òa lên và ôm anh một cái - vừa thấp bé vừa nóng nảy, là một tổ hợp không hề tốt. Nhưng với Dazai thì ổn cả thôi.

" Ngươi.. " Có lẽ vì muốn giữ thái độ lịch sự trước một kẻ mình không hề biết - cho dù kẻ đó có sỉ nhục chiều cao của mình trong vòng chưa đầy năm phút sau khi chạm mặt nhau - anh ta cố gắng bình tĩnh lại. " Ngươi là ai? Tại sao đột nhiên lại.. "

" Tôi là Dazai, chào buổi chiều~.. Tôi đã nghe thấy những dòng thơ của cậu đấy? " Gã bước một bước gần hơn tới người con trai bí ẩn kia. Ánh mắt mãnh liệt và nghiêm khắc không hề suy suyển làm hắn muốn nở một nụ cười thật tươi. Nhưng ngay khi gã nhắc đến những gì anh ta viết, gương mặt chàng trai trở nên giống như anh ta vừa bị đâm một cú chí mạng vào gan vậy.

" Cái.. Tại sao.. Làm thế nào.. " Anh lắp bắp. " Có phải ngươi.. "

Dazai lắc đầu. " Không, không phải tôi theo dõi cậu hay ăn cắp ăn trộm gì đâu, tôi nghe thấy, vậy thôi." Gã nghiêng đầu và mỉm cười. " Cậu tới đây là vì cảm hứng à? "

" Ngươi hỏi vậy làm gì? "
" Tôi chỉ đang cố gắng không tạo ấn tượng quá xấu với chủ nhân của những câu thơ ấy thôi mà. "

Chàng trai bối rối gãi đầu, rồi đảo mắt nhìn về phía thị trấn bên dưới đang đổ trùm trong ánh chiều. Đôi mắt anh khẽ nheo lại, màu xanh như đang xáo trộn trong một cuộc tìm kiếm những con chữ thích hợp để nói.

" ..Tạm coi là vậy đi. Ta thích khung cảnh nơi này, nó như một thứ nguồn cảm kì lạ có chút u uất vậy. " Gió lại khẽ thoảng qua, và chàng trai cũng không phản ứng lại trước những bước chân lại gần của Dazai.

" Tôi từng nghe có người nói cảnh cũng thường lồng trong tình người đấy. " Đột nhiên, đôi mắt xanh quay qua, xoáy sâu vào con mắt duy nhất của hắn với một câu hỏi mà hắn không thể nghe được, trước khi Dazai lại òa lên một tiếng. " Bảo sao mọi thứ trước mắt tôi không được sáng sủa lắm nhỉ. "

Chàng trai nhướn mày nhìn hắn đầy khó hiểu, nhưng hắn không thể  nào bỏ qua nụ cười đầu tiên trên đôi môi của người kia, và Dazai cảm thấy trái tim mình khẽ rung lên những nhịp bất thường. Một cảm giác thật xa lạ.

" Cậu biết tên tôi rồi. Đến lượt cậu đấy, tên cậu là gì?" Hắn nghiêng đầu để nhìn mặt người kia rõ hơn.
" Nếu ta nói tên cho ngươi thì ngươi có đánh cắp và ăn linh hồn của ta không? "
Hắn bĩu môi. " Thôi nào, đừng cổ hủ thế. Sao ai cũng nghĩ tụi tôi ăn linh hồn thế nhỉ! Như vậy thì no được bụng ai. "

Anh ta đột nhiên phá lên cười, và với một nụ cười tự tin, anh nhẹ nhàng đáp.
" Tên ta là Chuuya. Nakahara Chuuya. Đừng có mà quên đấy, cáo già. "

Có điều gì khiến Dazai thấy gai người và đau nhói từ tận trong tim, như thể một mảnh vỡ hay một con dao thất lạc trong cơ thể lại va chạm vào nó, nhưng hắn vẫn vui vẻ mỉm cười.

" Quỷ thần ơi, làm sao tôi quên cho được, Chuuya."

Một khoảng lặng thoáng trôi qua. Chuuya ngẩng đầu lên cao hơn một chút nữa, nhìn rõ Dazai như thể muốn kiểm chứng xem con cáo này đang nói thật hay chỉ đùa trêu anh. Dazai hít vào một hơi, bỗng dưng ước con mắt hắn thành thật hơn một chút.. nhưng có lẽ cũng chẳng cần nữa. Chuuya thẳng thừng hỏi.

" Này, cáo già. Tại sao ngươi lại tìm đến ta? Làm sao để ta biết ngươi không có ý gì xấu? "

Dazai có chút im lặng, những suy nghĩ trong hắn cuộn tròn thành một dấu chấm hỏi.

" Tôi, không chắc nữa?.. Đơn giản là muốn gặp cậu, vậy thôi. "
Trong đầu gã đã mọc ra hàng trăm câu trêu chọc và tán tỉnh rẻ tiền tồi tệ để đáp lại câu hỏi khó trả lời ấy, nhưng những gì hắn thật sự nói ra lại nghe chẳng giống Dazai gì cả. Có lẽ Chuuya cảm nhận được hắn cũng đang suy nghĩ, anh chỉ đứng lại một lát trước khi quay đi.

Dazai chưng hửng, mở miệng chưa kịp đã bị người kia chặn lại.
" Thế thì. "
Anh nói thật to, bóng lưng anh lại cứ lạnh lùng đi xa dần, nhưng những điều anh nói ra dường như lại khiến Dazai nhớ mãi không quên được.

" ..Chúng ta, nhất định sẽ còn gặp lại. "



  ..Mà cũng có thể, hắn chưa từng quên nó.

(( Dazai cảm thấy số phận như đang móc mỉa hắn trên những điều hắn không hề hay biết. ))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip