57. Đồ đáng yêu

Một câu nói ra của Xuân Trường khiến Trọng Đại và Văn Đức cả người nóng bừng, tim đập đánh thịch một cái, mặt mũi đỏ gay như tôm luộc. Cả hai lúng túng ấp úng tính giải thích gì đó, nhưng lại bị tiếng cười của cả bọn át đi mất, nên đành ngồi lặng thinh đầy ngại ngùng.

Một lát sau, Xuân Trường bắt đầu nghiêm nghị trở lại, đánh tiếng cho mọi người im lặng, rồi anh nhìn qua Trọng Đại hỏi một cách đầy nghiêm túc.

- Chấn thương của em sao rồi Đại?

Cả đám im bặt, quay qua nhìn Trọng Đại, cậu mặt mũi nhăn nhó, nghĩ thầm "Thôi xong!"

Văn Đức tròn mắt, anh không hề hay biết gì về chấn thương của Trọng Đại. Anh chợt cảm thấy trống rỗng, tại sao cậu lại không nói với anh?

Trọng Đại nhột nhạt bởi ánh nhìn của mọi người đang nhìn mình, cậu gượng cười, câu trả lời không hề liên quan đến câu hỏi của Xuân Trường.

- Em... em định nói với mọi người nhưng... nhưng chưa có cơ hội ạ!

Xuân Trường lắc đầu một cách đầy chán chường. Anh nhìn thằng em trước mặt mà không biết phải nói thế nào. Cái vết thương của nó dai dẳng từ đợt U20 World Cup đến giờ, mọi người đều tưởng đã khỏi nhưng vì những bài tập luyện quá cao của thầy làm chấn thương lại tái phát. Cũng may khi nãy anh đi ngang qua nghe được cuộc nói chuyện của ban huấn luyện, chứ nếu không thằng nhóc này sẽ giấu mọi người đến bao giờ đây?

Đình Trọng là đứa đầu tiên lên tiếng.

- Sao bồ không nói cho mọi người biết?

Trọng Đại cười nhạt.

- Ngày mốt là bắt đầu trận đấu đầu tiên rồi, tôi có nói sớm hay muộn cũng đâu còn quan trọng nữa.

Bốp!

Trọng Đại vừa nói dứt câu liền bị ăn ngay cú đập tay vào đầu của Đức Huy.

- Mày ăn với chả nói thế à? Có tin tao giã cho một trận là chấn thương từ chân lên đến đầu luôn không?

Đức Huy vừa nói vừa dí nắm đấm vào mặt Trọng Đại, làm cậu nhăn mặt lùi lại với tư thế phòng vệ, cười giả lả.

Văn Đức không nói không rằng, đưa tay sờ lên chân của Trọng Đại, anh cúi đầu thật thấp, thầm thấy mình thật ăn hại. Ngày nào anh cũng tỉ tê với cậu về việc được thầy khen, có cơ hội được thi đấu chính thức, mà không để ý rằng trong ánh mắt lúc đó của cậu, vừa có sự vui mừng cho anh, vừa có cả đau lòng.

Trọng Đại không biết làm sao, liền đưa tay kéo vai anh ngã dựa vào người mình. Cậu biết Văn Đức không muốn để cậu nhìn anh vào lúc này, nên chỉ có thể dịu dàng xoa lưng anh trấn an. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của anh, thì thầm.

- Đừng lo, em sẽ quay lại sớm thôi, chắc chắn là sẽ được cùng anh chơi bóng.

Văn Đức hốc mắt đã đỏ hoe, anh hít sâu vài cái để điều chỉnh hô hấp rồi ngẩng đầu, cười với cậu.

- Được, anh chờ!

Trọng Đại nhìn hai con mắt và chóp mũi hồng hồng của anh, trong lòng ngứa ngáy không chịu nỗi, nếu lúc đó không có đồng đội ngồi cạnh, chắc có lẽ cậu đã đè anh ra hôn đến khi nào anh không thở nỗi thì thôi, nhưng vì xung quanh có quá đông những con người đang ngồi hóng drama, nên cậu chỉ biết thở dài, xoa đầu anh than thở.

- Anh đừng đáng yêu nữa được không?

Văn Đức bật cười, tâm trạng anh đã tốt hơn rất nhiều.

***

Ngày hôm sau, tuyết rơi quá dày, cả đội không thể nào tập ở sân ngoài trời được, kèm theo những lời năn nỉ ỉ ôi của các học trò cưng, thầy đành nhắm mắt phất tay cho cả bọn được ra ngoài chơi, nhưng với điều kiện phải mặc thật ấm và không được ở ngoài trời tuyết quá một tiếng đồng hồ.

Là vì đi chơi nên năm phút sau tất cả đã tập trung đầy đủ dưới sảnh không thiếu một ai, mặt mũi đứa nào đứa nấy như mấy em bé sắp được đi dã ngoại.

Cả đám nghe theo khẩu lệnh của đội trưởng, bắt đầu bám đuôi dắt díu nhau ra ngoài. Tuy tuyết cứ táp phà phà vào mặt nhưng vẫn không thể nào đánh đổ được tinh thần dân chơi.

Trọng Đại nắm thật chặt tay Văn Đức, một tay đỡ phía sau lưng, đề phòng anh trượt ngã. Văn Đức bực bội mặt mũi nhăn nhó vì thằng nhóc nhà mình lo xa quá, trong khi những đồng đội khác đã chạy đi nghịch tuyết từ đời nào rồi.

Anh quay lại giả bộ trừng mắt nhìn cậu, nhưng cậu vẫn mặt mũi lạnh tanh, giọng đều đều.

- Nhìn đường thì không nhìn, nhìn em làm gì?

- Nắm chặt tay thế? Có ai chạy mất đâu mà sợ?

- Không được! Ai chứ người yêu em ham chơi lắm, sểnh ra một cái là mất liền.

Khiếp, nói nghe điêu thế không biết! Không biết là ai ham chơi hở ra là chạy mất nữa, anh hơi ức, nói một tràng.

- Dạ vâng, tôi biết tôi ham chơi. Nhưng mà tôi không có đi với gái, tôi chỉ biết ở nhà lủi thủi chơi một mình thôi chứ đâu như ai kia.

- Anh ghen à?

- Không, điên à? Rảnh đâu mà ghen?

- Thế cho em thơm má một cái nhá?

- Cút! Đi mà hôn cái con bé kia!

- Ơ thế sao anh vừa bảo anh không ghen cơ mà?

- Tôi ghen hồi nào thế? Bỏ cái tay ra! Về mua quà lưu niệm với con bé đấy đi!

Văn Đức nghĩ lại chuyện ngày trước, tự dưng ức chế, anh ứa nước mắt. Làm cậu cuống cuồng kéo anh vào lòng dỗ.

- Đừng như thế, em sai rồi!

Hơi thở quen thuộc của cậu phả vào má. Cái người này, không hiểu từ bao giờ đã tràn đầy sự dịu dàng khiến người khác phải bối rối.

- Cậu bây giờ không phải là người tầm thường, cậu là yêu ma mới đúng. Thảo nào, nhiều em yêu thầm thế.

Văn Đức bực bội liền đá ai đó một cái, anh quẹt nước mắt, rúc đầu vào chiếc áo phao to tổ bố.

Rúc đầu vào rồi chợt nghe tiếng gió rít, lại sốt ruột sợ người nào đó lạnh. Đã dặn lòng mặc xác rồi, mà thế nào lại lật đật tháo khăn len trên cổ choàng cho người ta.

- Hành động này không mang tính chất làm lành, nhớ chưa?

Văn Đức nói xong liền bỏ đi một mạch. Trọng Đại dở cười dở mếu, lẽo đẽo theo sau. Không biết dạo này ai đã làm hư người của cậu rồi, cái tính khó chiều này không biết là học được của ai nữa.

- Phan Văn Đức!!!

Trọng Đại bỗng hét toáng lên làm Văn Đức giật mình loạng choạng suýt ngã, anh quay lại hậm hực.

- Cái gì??? Mi bị điên à???

- Nghe cho rõ em nói nhé!!! Anh. Là. Cái. Đồ. Đáng. Yêu!!!

Văn Đức ngơ người nhìn người trước mặt. Trọng Đại cười thật tươi như nắng ban mai. Trong phút chốc anh cảm thấy dường như không khí lạnh xung quanh không còn nữa, mà thay vào đó là sự ấm áp đi hẳn vào tim. Anh xúc động, mũi cay xè, cả người cứ lâng lâng, hồn như bị đứa nào bắt treo lên tận tầng mây thứ chín.

Văn Đức vội vàng quay lưng để trấn tĩnh lại, chứ nếu còn nhìn người trước mặt cười tươi như thế, chỉ sợ không nhịn được mà chạy lại khuân người ta về làm của riêng mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip