4
Và thế là, cẩn trọng nhưng không chút rụt rè, mỗi ngày, tôi lại gần Đức thêm một chút.
Sau khi đọc xong cuốn sách, anh đem trả lại cho tôi sau giờ học buổi chiều. Hôm nay cả hai chúng tôi đều không có nhiệm vụ phải làm, vậy nên chẳng cần ai nói thành lời, chúng tôi băng qua sân chào cờ đến hàng ghế đá nơi vườn keo ngồi. Bọn con trai khệ nệ bê hai cột gôn be bé ra hai bên bày trận đá bóng, ở bên kia là đám con gái đang chơi bóng chuyền đá cầu. Tiếng bóng đập xuống sân bê tông, tiếng cầu rơi xuống đất hay âm thanh gọi nhau í ới quét chỗ này, dọn chỗ kia vang lên rộn rã.
Tôi đi cùng anh dọc qua sân lúc vẫn còn thưa người bởi đám con trai chưa chia kèo đá xong. Anh cứ đi lững thững như một con mèo già. Hôm nay dù có mang earphone, anh cuộn gọn nó lại và nhét vào túi quần thay vì đeo lên tai và bật lên những bản nhạc rộn rã như mọi ngày. Nhịp chân anh chậm làm tôi phải bước chậm theo anh. Thỉnh thoảng, tôi dừng lại để chờ đợi anh. Hình như cũng nhận ra điều ấy, anh ngước lên phía tôi và nhoẻn miệng cười bối rối.
Điều đó làm trái tim tôi vang lên một điệu nhạc hòa âm rộn rã.
Nắng tuy chưa gay gắt nhưng độ ẩm trong không khí giảm khiến bầu trời như rời xa khỏi mặt đất hơn và oi nồng hơn. Có lẽ bởi thời tiết khó chịu và bình thường anh chẳng mấy khi vận động, đi qua khoảng sân bé tí thôi cũng làm anh rịn mồ hôi và lồng ngực anh phập phồng dưới áo. Đợi anh ngồi xuống ghế đá, để hơi lạnh dễ chịu của đá thấm lên cơ thể mình, tôi mới đặt lên vầng trán rộng của anh chai sữa chua xoài ở căng tin.
"Uống đi cho mát." Tôi nói cụt lủn, không thể ngăn mình cười khi thấy anh nhắm mắt lại và thở hắt ra một hơi sảng khoái.
"Đại cứ đặt trên trán anh như thế một lát." Anh nói. Đức đã bỏ kiểu xưng hô ông - tôi với tôi khi tôi nói với anh tên mình. Em tên Đại. Em biết em kém tuổi anh ạ, vậy nên anh cứ xưng hô thoải mái với em nhé. Khuôn mặt của Đức lúc đó đang tèm lem mực bút bi và dấu son sau mấy ván uno với tụi thằng Dũng (đến Trọng còn phải thốt lên "ổng ngơ ngác khủng khiếp!"), cười rạng rỡ với tôi nhưng lại chỉ gật đầu một cái nhẹ đến nỗi tôi đã gần như không nhận ra.
"Nóng lắm à?" Tôi hỏi, nhưng Đức không trả lời. Anh lim dim mắt, khóe môi tạo thành một nụ cười nhàn nhạt. Nắng chiếu lên sống mũi thẳng của anh, lên mi mắt anh rung rinh. Nhìn gần Đức thế này bỗng khiến tôi vô cùng muốn đặt một nụ hôn lên hàng mi của anh. Biết đâu như thế, tôi có thể nuốt trọn được cả vị của nắng vào trong lòng mình.
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ, mà chẳng lúc nào tôi thôi nghĩ ngợi những điều vẩn vơ, anh đã nắm lấy bàn tay còn đang buông thõng của tôi mà đặt lên trán anh. Tay anh nóng rực và trán anh cũng nóng, kẹp giữa là lòng bàn tay lành lạnh của tôi. Tôi để cho anh tận hưởng cảm giác khoan khoái thêm một lúc nữa, rồi nhấc chai sữa chua ra khỏi trán anh vì sợ hơi lạnh thấm vào đầu, vào người làm anh ốm. Anh hơi giật mình và mở mắt ra, rồi lại chuyển về trạng thái lim dim khi bàn tay tôi vẫn đặt trên trán anh. Giữ nguyên như thế, tôi ngồi xuống bên cạnh Đức.
Không hiểu sao, lúc ấy, tôi lại không hề bối rối, như thể tôi đã quen anh rất lâu rồi và những động chạm này rất đỗi bình thường giữa hai đứa, như thể thế giới này, khoảng sân này, chỉ còn lại hai đứa tôi và chiếc ghế đá chúng tôi đang ngồi cùng hàng cây keo đang rù rì những lá.
Thấy nhịp thở anh đều trở lại, tôi thả tay ra. "Anh Đức như sinh vật nhiệt đới biển ấy nhỉ," tôi búng nhẹ vào trán anh.
Đức gật gật đầu. "Anh dễ nóng dễ lạnh, thời tiết lạnh quá hay nóng quá là anh không khỏe ngay." Anh vươn vai một cái thoải mái, đưa miệng ngân nga theo một giai điệu nào đó.
"Bài này anh mới nghe." Anh bảo, "Không có nhớ lời đâu. Um ba đi đa li la."
"Nghe giống nhạc trong nhà nguyện quá." Tôi nhận xét, và tôi biết anh sẽ dẩu môi ra giận dỗi ngay tức khắc. Lần nào anh hát, tôi cũng không thể không tranh thủ cơ hội mà trêu anh để nhìn anh giận dỗi cau mày, rồi ngay lập tức lại cười khúc khích khi tôi kể cho anh mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo ba xu.
Cuốn sách anh mượn, tôi mày mò tìm bản online trên mạng và đọc vào mỗi lúc tôi rảnh để phòng khi anh hỏi tôi về nội dung của nó. Khoảng thời gian cắm mặt vào điện thoại ấy, thằng Quý cứ dòm tôi như tôi vừa rơi từ trên trời xuống. "Thì có mấy khi ông xài điện thoại ngoài lúc gọi điện cho bố mẹ và chơi game đâu." Tôi nhún vai thờ ơ đáp lại nó, rồi lại tiếp tục đắm say vào thế giới cổ tích mà cuốn sách tạo ra.
Đức đã nghĩ thế nào nhỉ, có mỉm cười vui vẻ khi cuối cùng cái kết có hậu không, hay thương cho số phận của ngôi sao khi nàng vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn và nhung nhớ quê hương? Tôi cứ vẩn vơ nghĩ như thế mãi khi ngồi bên anh mà chẳng biết tôi đã bật ra những suy nghĩ ấy thành lời từ lúc nào.
"Anh không nghĩ đến chuyện đó." Anh bối rối nói, sữa chua vẫn còn dính lại trên môi. "Anh đã không nghĩ đến việc ngôi sao sẽ phải trị vì vương quốc một mình cô độc và mang trong mình cả hai nỗi nhớ."
"Gia đình và người nàng yêu." Tôi tiếp lời anh. "Theo một cách nào đó thì đó vẫn là kết thúc có hậu. Tụi mình đâu thể cùng một lúc có tất cả những thứ tụi mình muốn."
Đức gật đầu. Sườn mặt anh nghiêng nghiêng và nắng cũng nghiêng theo góc độ hoàn hảo đó.
"Cuộc đời nàng thật sự đáng sống. Nếu không có những niềm vui và nỗi buồn Tristran đem lại, em nghĩ nàng sẽ sống một đời tẻ nhạt làm sao."
Anh không đồng ý với tôi. Mỗi khi không đồng ý hay ghét gì đó, anh đều không giấu được cảm xúc trên khuôn mặt mình. Anh hơi cau mày lại, nhưng thay vì nói gì đó, anh chỉ ngậm ống hút và uống thêm một ngụm sữa chua nữa.
"Hoặc là em không cùng thế giới với nàng, vậy nên em cho rằng cuộc sống cũ của nàng tẻ nhạt mà thôi." Tôi vòng tay ra sau gáy, bổ sung thêm và lén liếc nhìn anh, để rồi thấy lông mày anh lại giãn ra và anh cười cười, gật gù kêu Đại sâu sắc quá hầy.
Tụi trẻ đang yêu nhau. Tôi nghe gió thì thầm với hàng cây điều ấy. Thế giới cổ tích cuốn sách đem lại khiến tôi thấy bình yên đến lạ kỳ, hay là bởi anh đang ở bên cạnh tôi và khiến tôi bước chậm lại hơn? Gió quả quyết với hàng cây, với nắng, với bụi và cả với những chiếc lá già đã lìa cành đang nằm ngoan dưới nền đất, ôm ấp những chiếc rễ cây, thằng Đại thương thằng Đức thì rõ ràng, nhưng thằng Đức cứ ngó cái mặt kia thì dám lắm.
Tình yêu bay cao, như chiếc lá bay lên theo làn gió, cuốn tít lên trên không trung như lồng ngực tôi phập phồng khi ngồi cạnh anh, thỉnh thoảng bàn tay tôi chạm vào bàn tay anh, rồi lại bối rối tách ra, đan vào.
Tôi cứ ngồi bên anh thật lâu như thế, nói về cuốn sách, về Tristran Thorn, về Victoria, về ngôi sao, về khát khao của mụ phù thủy, về thằng Dũng, thằng Kiên (anh nở nụ cười thật tươi khi tôi nhại lại giọng của Trọng gọi tên nó là Trần Văn Con), về thật nhiều thứ, đến tận khi chai sữa chua đã cạn đáy chỉ còn lại vài miếng xoài lạc loài nhỏ xíu và nắng không còn nhảy nhót trên khuôn mặt, hàng mi anh nữa.
Sắp đến kẻng cơm, bạn bè đã lục đục lên phòng thay đồ tắm rửa hết, vậy mà cả nhìn vào anh tôi vẫn thấy chẳng có vẻ gì là sốt ruột. "Muộn rồi đấy," tôi cười khi anh thở hồng hộc sau khi nói một tràng về một bài hát nào đấy anh đang thích, "lên lấy bát đũa đi rồi mình còn đi ăn cơm."
"Nhưng anh muốn ngồi lại nữa..." Anh nói. Ngập ngừng, anh liếm liếm đôi môi khô nẻ như thu lại nhưng từ không nói thành lời. Cũng có lần tôi tính đưa anh cây son dưỡng, nhưng Trọng ngăn lại vì như thế hơi dồn dập quá. Nó đâu có biết bởi vì mỗi lần anh liếm môi hay lấy tay bóc da môi nứt nẻ, tôi chỉ muốn dùng môi mình mà cắn lên.
Anh nắm lấy ngón út của tôi khi thấy tôi dợm đứng dậy. "Thì anh muốn ngồi lại với Đại thêm một lúc nữa. Ăn lúc nào chả được."
Tôi nghiêm mặt. "Anh không được bỏ bữa. Bỏ bữa là bỏ chế độ." Thực ra tôi lo anh sẽ đau dạ dày hơn, nhưng thấy anh bật cười trước câu đùa, tôi thấy lòng mình mềm xèo như vừa được quẳng lên chảo nóng.
"Đi ăn. Lúc nào em chả ngồi với anh."
Khi kéo anh dậy, những ngón tay tôi đan vào tay anh. Trời oi nồng mà sao gió vẫn xua lá xào xạc. Là do gió hay do những ngón tay anh giờ mát mẻ bởi ôm chai sữa chua lâu áp vào tay tôi khiến tôi rộn ràng. Nắng đã tắt trên trời, nhưng vẫn đậu lại nơi gò má anh đỏ ửng, hàng mi anh rung rinh.
Những ngón tay của tôi vội buông ra khi anh đã đứng dậy, rồi lại vội vã tìm kiếm những ngón tay anh sau đó. Cứ buông, rồi thả. Khi đi qua một góc vắng người, tôi nắm lấy tay anh thật chắc, siết một cái thật chặt đến tôi cũng thấy đau, rồi lại thả tay anh ra ngay sau đó khi đi qua căng tin đầy những người là người. Vai đụng vai, tôi đã bước chậm hơn thay vì cắm đầu đi chẳng biết đến ai, chẳng ngước lên ngắm bầu trời cao rộng hay mặt đất hiền lành dưới chân những lúc đi một mình.
Giờ thì tôi biết mình đi bên anh.
Hai bàn tay chúng tôi như hai kẻ nghiệp dư đang nhảy điệu valse một cách vụng về lúng túng. Nhưng họ yêu nhau. Họ đang yêu nhau. Và điều đó khiến điệu valse ấy trở thành điệu nhảy đẹp nhất mà tôi từng biết sau mười chín năm sống trên đời. Lồng ngực tôi râm ran và tôi biết dưới lớp áo kia, ngực anh phập phồng không chỉ bởi anh mệt và thở dốc, mà bởi anh cũng cảm nhận được những điều tôi đang cảm nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip