Chương 51 Lại là giọng nói này
Nhiễm Nhan từ cửa sổ quan sát hai bên, con đường này nhô cao hơn khỏi mặt ruộng hai bên đến hơn hai thước, căn bản không có khả năng lách qua, biện pháp duy nhất chính là nàng theo đường cũ lui về, hoặc là xe ngựa đối diện theo đường cũ lui về.
Nhiễm Nhan phải lui về, nàng đương nhiên không muốn! Con đường này rất dài, ước chừng phải đi khoảng một khắc mới đến nơi này, nếu lui về, qua lại lại mất tiêu hai khắc.
Đối phương có người dầm mưa chạy tới, gấp gáp la lên: "Chư vị, chúng ta cần trở về thành gấp, mắt thấy sắp cấm đi lại ban đêm, nếu chậm trễ nữa thì nhất thời nửa khắc không thể vào thành, thỉnh cầu quý nhân giúp một chút!"
Nửa câu sau này, là nói với Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan còn đang do dự có nên nhường hay không, xa phu lại có chút nóng nảy, "Nhà của chúng ta là thôn trang ở tận thành nam, còn rất xa, tối lửa tắt đèn, con đường lại lầy lội, nếu là phải lui lại, chỉ sợ lăn lộn đến nửa đêm cũng chưa về tới nhà, các ngươi từ đầu đến đoạn này ngắn hơn, qua lại cũng chỉ mất thời gian hai chén trà nhỏ, đi mau chút vẫn kịp, còn thỉnh ngươi cùng gia chủ của các ngươi nói một câu."
Người đứng dưới xe nọ thấy xa phu không muốn nhường, bắt đầu nôn nóng, nhưng vì có việc cầu người nên cố đè nén cơn giận xuống, nói: "Chậm trễ thời gian hai chén trà thì sao còn có thể kịp vào thành nữa! Mặc dù chậm trễ đến nửa đêm, các ngươi không phải còn có chỗ để đi sao? Chúng ta nếu không vào thành kịp, có thể phải ăn ngủ ngoài vùng hoang vu dưới trời mưa to, thỉnh quý nhân giúp người khác một chút."
Giữa giờ Dậu cửa thành đóng, hiện tại đi tới đó cũng phải đến giờ Dậu hai khắc là ít, thời gian xác thật rất gấp.
"Lui về đi!"
"Lui về đi!"
Nhiễm Nhan vừa lên tiếng, giọng nói của một nam nhân trong xe ngựa đối diện cũng đồng thời vang lên.
Giọng nói kia trầm thấp cực kỳ có từ tính, hơi có vẻ biếng nhác, không nhanh không chậm mà phát ra, mang theo khí thế của kẻ bề trên, như thủy triều xô lên bờ cát, rồi không nhanh không chậm mà đem người bao bọc đến kín mít, không có chỗ để thoát ra. Chỉ là trong sự uy nghiêm kia lại ẩn ẩn lộ ra một tia mị hoặc, như có như không mà lay động tiếng lòng người khác, làm người nhịn không được mà suy nghĩ bậy bạ.
Giọng nói này...đáy lòng Nhiễm Nhan nhảy dựng, là người từng đuổi giết Tô Phục, chất giọng độc đáo như vậy, trong ngàn vạn người cũng khó kiếm được một hai cái, Nhiễm Nhan tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Hai bên đều lâm vào trầm mặc, sau hai tức, nam nhân kia nói: "Vân Lộc, lui lại đi."
Một câu thanh thanh phiêu phiêu, lại có khí thế làm người không thể không phục tùng, Vân Lộc đứng ở bên ngoài xe ngựa của Nhiễm Nhan nhận mệnh lệnh, liền không tiếp tục dây dưa nữa, lập tức lui trở về.
Xe ngựa của đối phương chậm rãi quay đầu trên con đường hẹp, xa phu kia kỹ thuật không tồi, chỉ sau chốc lát, xe ngựa của Nhiễm Nhan đã có thể chạy.
Đêm càng lúc càng tối, cơ hồ không thể nhìn thấy gì , hai bên góc mái phía trước của xe ngựa có treo đèn lồng, miễn cưỡng có thể chiếu sáng không đến một trượng xung quanh, xa phu phía trước tựa hồ không quá quen đường nơi này, không dám đi quá nhanh, đại khái qua thời gian hai chén trà mới khó khăn lắm mà nhìn thấy đường lớn trống trải.
Hai chiếc xe ngựa sóng vai dừng lại, dựa theo lễ tiết, Nhiễm Nhan nên trịnh trọng mà cảm tạ đối phương, chỉ là nơi đây hoang vu, trời đang mưa, đối phương lại là một nam tử thân phận không rõ, nàng cũng chỉ có thể cách thành xe nói: "Đa tạ lang quân!"
"Hừ, tạ thì có ích lợi gì, chúng ta vì ngươi mà không vào được thành, chẳng lẽ không nên mời chúng ta ngủ lại một đêm mới đi sao?" bỗng nhiên một giọng nữ đanh đá xen vào.
Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, giọng nói này cũng rất đặc biệt, ban ngày vừa mới nghe qua, đó là vị Thư nương tự xưng là đã quậy banh Ngõa Cương trại. Nhớ tới câu nàng lẩm bẩm kia, Nhiễm Nhan khóe môi cong lên, xem ra nam nhân trong xe kia, tám phần chính là lang quân "đã không cần nàng cho bú" đi.
Ấn tượng của Nhiễm Nhan đối với Thư nương không tệ, hơn nữa người ta rốt cuộc cũng nhường đường, biết được bọn họ sắp phải ngủ qua đêm ngoài trời, về tình về lý hẳn là nên khách khí một chút.
Xuyên qua cửa sổ, Nhiễm Nhan nhìn nhìn phía ngoài, đối phương chỉ có hai chiếc xe ngựa, một chiếc hoa lệ gần bên cửa sổ của nàng, một chiếc khác nhỏ hơn một chút, nhưng cũng vẫn xa hoa hơn xe ngựa bình thường rất nhiều. Bên ngoài mỗi xe có một xa phu, một sai vặt, thêm Thư nương cùng lang quân kia, tổng cộng sáu người, có lẽ còn có thêm, nhưng sẽ không vượt qua mười người, mà thôn trang lại có một đội phủ binh đang gác, nơi này là Đại Đường có pháp chế, không phải thời loạn, mặc dù bọn họ có tâm tư gây rối gì, nghĩ cũng không dám gây án ngay dưới mí mắt quan phủ.
"Tệ trang đơn sơ, nếu chư vị không ngại, mời theo chúng ta về trang nghỉ tạm một đêm!" Nhiễm Nhan theo ý nàng nói.
Thư nương hừ lạnh một tiếng, "Vậy còn được!"
"Nếu vậy đa tạ nương tử." Giọng nói nam tử dễ làm người sinh ra cảm giác áp bách, nhưng lại cực kỳ ưu nhã.
Nhiễm Nhan một câu nhàn nhạt, "Không cần khách khí." Liền kêu xa phu đi ở phía trước dẫn đường.
Trong xe ngựa phía sau, một bộ hoa phục tím sẫm, nửa dựa ở trên giường, một bàn tay chống đầu, một bàn tay khác với những ngón thon dài khớp xương rõ ràng đang cầm một thanh tre dài mỏng, khảy khảy cái bấc đèn trên cây đèn cung đình trước mặt, tóc đen nửa rối tung, che khuất phần lớn khuôn mặt, áo tay rộng tản ra quanh thân, hoa văn chìm phức tạp quấn quanh nơi góc áo.
Đèn cung đình tứ giác chập chờn lúc sáng lúc tối, chỗ bấc đèn đang vướng bị đẩy ra, trong thùng xe đột nhiên sáng ngời, chiếu lên con ngươi sáng đến kinh người đằng sau mái tóc đen rũ xuống của hắn.
Nam tử buông nan tre xuống, cầm lấy cây quạt xếp trên bàn, lại không quạt mà là gắt gao nắm chặt cán quạt, sát khí nóng rực đột nhiên tràn ngập trong xe, nhưng chỉ một cái chớp mắt, liền khôi phục lại bình thường.
Xa phu Nhiễm phủ quen đường, mặc dù là đang đi đường trong đêm mưa, vẫn rất thuận lợi.
Non nửa cái canh giờ sau, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại ở viện môn, xa phu cùng người gác cổng chào nhau một tiếng, đại môn mở ra, mấy chiếc xe nối đuôi chạy vào bên trong.
Hình Nương sớm đã nôn nóng chờ ở dưới hành lang trắc viện, thấy mấy chiếc xe ngựa chạy vào, trong lòng nghi hoặc, nhất thời cũng phân không rõ Nhiễm Nhan đến tột cùng ngồi ở trên chiếc nào, liền mở dù, cầm đèn lồng đi về hướng mấy chiếc xe ngựa.
Xa phu Nhiễm phủ biết Hình Nương, thấy nàng bước lại, hô: "Nương tử ở chỗ này."
Hình Nương đem đèn lồng giao cho xa phu, duỗi tay đỡ Nhiễm Nhan xuống xe, hai người đi đến dưới hành lang, Hình Nương mới vừa giúp nàng lau nước mưa trên người, vừa hỏi: "Thập Lang cũng tới sao? Nhiều xe như vậy?"
"Không có, Thập ca mua cho ta hai xe đồ vật, cùng mang theo về, hai chiếc xe ngựa khác là khách gặp trên đường, chờ lát nữa lại giải thích cho ngươi, trước tiên giúp ta tiếp đón khách đi, an bài vài chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ." Nhiễm Nhan nói.
Thư nương cầm ô từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi đến trước xe ngựa hoa lệ kia, nói: "Lang quân, xuống xe đi."
Nhiễm Nhan mang mịch li, để ý nhìn chiếc xe ngựa kia, nàng muốn biết, người có được giọng nói như vậy đến tột cùng sẽ có bộ dáng gì.
Thân xe run nhẹ, một bộ trường bào tím đậm nhảy xuống, Thư nương lập tức đem dù che lên trên đỉnh đầu hắn. Nam tử dáng người thon dài, Thư nương chỉ đứng tới tầm vai hắn, bởi vậy dù giơ lên không cao, vừa lúc che đi hơn phân nửa mặt hắn, ánh sáng tối tăm, Nhiễm Nhan lại cách lớp lụa mịch li, nên nhìn không rõ ràng lắm.
Hai người cùng đi tới dưới hành lang, Thư nương liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan, không coi ai ra gì mà lẩm bẩm: "Đến vùng Lạc Dương Khai Phong ta nhìn thấy mang mạng che còn nói các nàng bức bí, không nghĩ tới nữ tử phía nam ra cửa còn phải mang mịch li"
Trong mắt Hình Nương hiện lên một tia không vui, khẩu khí không tính thất lễ nhưng cũng tuyệt đối không nhiệt tình, "Lão nô không biết có khách quý đến, chưa có chuẩn bị gì, có chỗ chậm trễ, còn thỉnh khách quý thứ lỗi."
Thư nương đối với thái độ của Hình Nương có chút bất mãn, thu dù trong tay lại, đột nhiên vung lên một cái, cực kỳ có kỹ xảo mà vẩy toàn bộ lên người Hình Nương, thế nhưng một chút cũng không văng đến Nhiễm Nhan cùng nam tử kia.
Mất đi vật che chắn, Nhiễm Nhan giương mắt đánh giá nam nhân cao lớn mặc bộ áo tím đối diện.
Lời editor: thường thì lão tận lực giữ nguyên từ Hán Việt trong mỗi câu, nếu nó không quá tối nghĩa, nhưng riêng chương này không muốn để nguyên từ 'thanh âm' mà đổi qua 'giọng nói', vì thanh âm thì nghĩa rộng hơn, còn cái chương này không có gì giá trị ngoài cái 'xách xi voice' kia, phải cực lực mà nhấn mạnh nó a!
...Vừa ngồi sửa lại mấy chương đầu, thật sự xin lỗi các đồng râm followed Lão từ sớm, rất rất cảm ơn vì đã đọc phải cái sản phẩm cọc cạch như vậy mà còn kiên nhẫn theo tới giờ, Lão đọc lại mấy chương đầu Lão làm mà còn thấy ê răng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip