Chương 38: Cung
Đợi đến buổi sáng ngày Cố Đình Chu hồi kinh, Vệ Trường Dao sớm liền dùng xong đồ ăn sáng, tính toán hôm nay ra cung xem kiện "tình tiết" không thể bỏ lỡ này của Cố Đình Chu cùng Vệ Ngữ Đường. Ngược lại không phải nàng hưng phấn đến nỗi ngủ không được, mà là vừa mới bình minh trong cung đã một trận ồn ào, nói là có người đột nhập hoàng cung, ý đồ gây rối. Sau liền có người tới các cung lục soát, mà Ngọc Dương Cung của Vệ Trường Dao ở nơi hẻo lánh nhất cũng bị kiểm tra. Nàng liền sớm đứng lên, tùy ý cấm quân ở Ngọc Dương Cung khám xét, chờ bọn họ đi rồi mới dùng đồ ăn sáng. Ra tới cửa cung, lại một bận kiểm tra, lại mất thêm một đoạn thời gian nữa, Vệ Trường Dao mới cùng Tố Kim ra được khỏi cung.
Đợi đến khi tới được phố Chu Tước, liền phát hiện đã kín người hết chỗ. Phố Chu Tước là tuyến phố chính nối với cửa thành, hai bên san sát các loại cửa hàng, có bán quần áo có bán cơm canh, đủ loại màu sắc hình dạng, cái gì cần có đều có. Đường đi bốn phía lát từ đá xanh, bằng phẳng bóng loáng, nhưng giờ phút này đã chi chi chít chít đứng đầy người. Tảng sáng cuối mùa xuân, ánh nắng sớm lấp lánh chiếu lên từng tấc từng khoảng không khí, mà người người đứng ở ngã tư đường kiễng chân trông ngóng, trong mắt ánh sáng càng là chói lọi, miệng liên thanh chuyện trò.
"Ta nghe nói hôm nay là Cố thế tử hồi kinh?"
"Chẳng lẽ không phải? Thiếu nữ đến tuổi cưới gả ở khắp kinh thành đều đổ đến đây!"
"Phải không? Nghe nói Cố thế tử cũng là thiếu niên tài tuấn, không biết cùng Thôi chỉ huy sứ so sánh sẽ thế nào?"
"Mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi vẻ, ha ha ha!"
Vệ Trường Dao không có hứng thú nghe những lời này, thầm nghĩ phải tìm một gian ghế ở tửu lầu nào gần đây, thoải mái xem cho rõ tiết mục nam chính nữ chính gặp lại, thuận tiện nghĩ biện pháp để Hầu Nghênh Hạ biết chuyện của Cố Đình Chu và Vệ Ngữ Đường. Nàng xuyên qua đoàn người đi đến một quán trọ.
Tới tiệm, tiểu nhị thấy nàng ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí chất xuất chúng liền biết không phải người thường, nhiệt tình đi tới ân cần chào hỏi: "Cô nương là muốn ở trọ?" Vệ Trường Dao gật gật đầu, chỉ thấy tiểu nhị nhất thời vẻ mặt khó xử, xấu hổ cười, miệng bồi tội: "Xin lỗi khách quý, tất cả các phòng ở đây từ ba ngày trước đều đã được đặt hết." "Đặt hết? Vậy ngươi có biết chỗ nào còn phòng trống không?" Vệ Trường Dao có chút sốt ruột, là nàng tính sai, Cố Đình Chu là lang quân như ý trong lòng thiếu nữ chưa gả của cả kinh thành, hôm nay không biết có bao nhiêu người đến xem hắn, bản thân thế nào không sớm nghĩ tới để đặt trước phòng?
Nhưng nay cũng đã muộn, nghĩ nhiều vô ích. Vệ Trường Dao mím mím môi, từ trong tay áo lấy ra một khối bạc vụn, thả vào tay tiểu nhị. Tiểu nhị thấy thế, ánh mắt hơi đổi vài vòng, sau đó tới gần Vệ Trường Dao, nhỏ giọng thì thầm nói: "Trước mắt phố này quán trọ cùng tửu lâu đều đã đầy ngập khách, theo tiểu nhân phỏng chừng, cửa hàng trang sức cùng quần áo cũng đã sớm được đặt trước hết cả, khách quý sợ là không có cơ hội." Vệ Trường Dao biết hắn chưa nói xong, liền cẩn thận chờ đợi, quả nhiên một giây sau tiểu nhị tiếp tục mở miệng: "Bất quá ở phía đối diện, có một cửa hàng binh khí, chỗ đó hẳn là không ai đi. Nhưng mà, khách quý ngài nếu muốn lên lầu hai, phải mua kiện binh khí mới được, bằng không, chưởng quầy sẽ không cho ngài lên lầu." Vệ Trường Dao nghe xong, hơi quay đầu, trao đổi ánh mắt với Tố Kim, gật gật đầu nhẹ không người khác thấy, rồi xoay người nói với tiểu nhị: "Đa tạ tiểu ca." Tiểu nhị vội vàng gật đầu cung kính, miệng liên tục nói: "Khách quý quá lời."
Vệ Trường Dao bình thản bước tới trước cửa hàng binh khí kia, đánh giá thời gian vẫn còn khá sớm, liền quay đầu lại nói với Tố Kim: "Tố Kim, ngươi đi sứ quán thỉnh Sơ Lặc tới đây, nói ta có việc cùng hắn thương nghị."
Tố Kim nhất thời hết sức nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt liền lại khôi phục bình thường, cung kính nói: "Dạ, nô tì lập tức đi thỉnh Sơ Lặc đại nhân tới nơi này." Nhìn Tố Kim gian nan lách vào đoàn người tới khi khuất hẳn, Vệ Trường Dao xoay người bước vào cửa hàng binh khí.
Vừa vào đến bên trong, liền cảm nhận một bầu không khí lạnh lẽo nghiêm trang rõ rệt. Trong cửa hàng đều là ánh sáng sắc lạnh, bàn gỗ như mực, ánh sáng xẹt qua, hơi hơi tỏa sáng. Không có vải dệt, không đồ trang trí, ngay cả một chiếc bàn chiêu đãi khách nhân cũng không. Đập vào mắt là một loạt vũ khí, từ bên ngoài tới tận cùng bên trong bày một loạt kiếm, cao hơn một tầng là đao, cao nhất là một dãy trường đao. Trường đao toàn thân đen thẫm, ước chừng rộng hai ngón tay, cơ hồ không có độ cong, lưỡi đao hiện từng trận hàn quang, sắc bén bức người.
Vệ Trường Dao đứng ở bên trong một lát, mới có một lão đầu ước chừng năm mươi bước ra tiếp đón. Đối phương mặc một bộ áo tang màu xám, mái tóc hoa râm, đôi mắt có vẻ hơi đục ngầu. Thấy là một nữ tử, cũng không biểu hiện ra một tia kinh ngạc, chỉ là mí mắt thoáng nhấc lên, trong miệng mơ hồ không rõ hỏi: "Cô nương là tới mua binh khí gì?"
Vệ Trường Dao trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào. Bản thân nếu nói ra không phải đến mua binh khí mà là đến ở nhờ phòng, liệu có bị đá ra luôn không? Trong lòng nàng bất ổn, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc không hiện ra chút chột dạ nào, nặng nề nhìn thoáng qua lão nhân, hỏi ngược lại: "Chủ quán xem, ta giống mua binh khí nào?" Nói xong, mặc kệ đối phương, đi thẳng tới bàn để đao ở một bên, nhẹ nhàng nhảy liền ngồi ở trên bàn. Vệ Trường Dao nguyên tưởng rằng nàng làm càn như vậy, lão nhân hẳn là ít nhiều cũng sẽ tức giận, không ngờ đối phương một tia bất mãn cũng không có. Lão nhân bình tĩnh nhìn thoáng qua Vệ Trường Dao, rồi còng thân mình đi từng bước một lên lầu. Được mấy bước, ông lão hơi hơi ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, giọng khàn khàn nói: "Cô nương đi theo ta." Vệ Trường Dao nghe không quá rõ, nhưng mục đích của nàng là lên lầu, liền cũng theo đi tới.
Lầu hai giống như một thế giới khác, bên trong là các loại vũ khí nhỏ tinh xảo khéo léo, có liên hoàn nỏ lớn cỡ bàn tay nam tử trưởng thành, có ám tiễn nhẹ nhàng ngắn gọn,... Vệ Trường Dao xem chăm chú, đều thích đến không ngờ, đột ngột có suy nghĩ mua món nào đó về phòng thân. Còn chưa nghĩ ra nên mua loại nào, lão nhân đã liền cầm một đồ vật đi tới. Hắn đi lại thong thả, hơi hơi còng lưng, Vệ Trường Dao có chút lo lắng hắn một giây sau sẽ té trên mặt đất, chỉ là lão nhân lại luôn luôn đi được vững vàng. Lão nhân đi đến trước mặt, đem vật gì đó trong tay đưa cho Vệ Trường Dao.
Nàng vừa thấy, liền phát hiện là một chiếc cung. Này rõ ràng là đồ chơi của tiểu hài tử, lão nhân đưa cho nàng, có phải đã nhìn ra bản thân là tới xin ở nhờ phòng? Vệ Trường Dao nháy mắt xấu hổ, vừa muốn lên tiếng kể ra tình hình thực, lão nhân đã cất tiếng: "Cái chuôi cung này tinh xảo tột cùng, phía ngoài là kim tơ nam mộc* chế thành, bên trong là sừng trâu chống đỡ, ngoài thêm gân bò, ngắm cực đơn giản tinh chuẩn, tầm bắn cực xa, cô nương dùng thực là vô cùng tốt."
(Kim Tơ Nam Mộc (Nam Mộc Tơ Vàng): là loại gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc. Vân gỗ tựa như sợi tơ màu vàng, cây gỗ phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang, do vậy có tên gọi Kim Tơ Nam Mộc.)
"Chỉ là bây giờ còn không có chế xuất ra viên đạn, cô nương nếu là muốn, liền trước mua cung, ngày sau lại đến bổn điếm lấy đạn là được." Vệ Trường Dao ngay khi nghe được câu nói đầu tiên cũng đã nghiêm túc lên cung, bắt đầu thử một lần, phát hiện quả thật như lời lão nhân nói. Nàng trước kia thường xuyên đi Ninh Quốc Công phủ, làm ngoại tôn nữ lão Ninh Quốc Công, cưỡi ngựa cùng bắn cung đều là lão quốc công tận tay chỉ dạy, hơn nữa nàng tuổi tâm lý lớn, năng lực lý giải lại cao, tài bắn cung cưỡi ngựa của nàng có thể nói là bá vương một cõi, bỏ xa đám người Ninh Hinh lúc đó cùng học tập.
Cái gọi là "Nhất khiếu thông, trăm khiếu thông", chỉ là ở trong tay thử thử, Vệ Trường Dao liền biết được lão nhân không có nói bừa, có chút ngứa nghề. Ánh mắt nàng sáng rực, nóng lòng muốn thử, giương giọng nói: "Bao nhiêu ngân lượng?" Nàng không lại vòng quanh, xem này xem nọ nữa. Lão nhân thấy nàng sảng khoái cũng không có chút phản ứng, như cũ không nhanh không chậm đi tới một bên, cầm lên bút cùng sổ sách, tức thời liền vừa viết vừa nói: "Chắc giá, năm trăm lượng." Vệ Trường Dao không nói hai lời, theo tay áo lấy ra ngân phiếu, đặt ở trên bàn, lại hỏi: "Viên đạn khi nào thì xong?" Lão nhân lúc này mới đưa thân mình theo trên bàn nâng lên, cầm lấy ngân phiếu, chậm rì rì nói: "Mười lăm ngày sau." Sau đó từ sổ sách xé ra một mảnh giấy, giao cho Vệ Trường Dao, nhìn nàng nói: "Đây là bằng chứng, một tay giao giấy, một tay lấy hàng." Vệ Trường Dao đem tờ giấy thu trở về, trong lòng cảm thán, này thật có nề nếp còn rất chính quy.
Nàng nhớ kỹ lời tiểu nhị nói, hiện tại mới hỏi lão nhân: "Chủ quán, ta có thể ở chỗ này ngồi một lát sao?" Lão nhân nghe vậy không lên tiếng, một đôi đục ngầu ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng. Vệ Trường Dao bị ông lão nhìn trong lòng một trận sợ hãi, nhưng nàng thật sự không có biện pháp khác, khó xử nói: "Nếu là gây trở ngại ngài sinh ý, ta lại cho ngài bồi thường?" Lão nhân không nói chuyện, yên lặng xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, tới cửa mới cất tiếng: "Lầu hai mỗi ngày chỉ tiếp đãi một vị khách nhân..." Lão nhân nói xong liền đi xuống lầu, chỉ để lại Vệ Trường Dao một người ngơ ngác đứng. Chỉ tiếp đãi một vị khách nhân, vậy bản thân chẳng phải là mèo mù vớ cá rán? Vệ Trường Dao thư thái rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Tố Kim liền dẫn Sơ Lặc vào được. Sơ Lặc lúc này đã đổi một thân trang điểm người Hán, thoạt nhìn chẳng ra gì cả. Hắn một lát nhìn Vệ Trường Dao, một lát lại nhìn Tố Kim, trong lòng bất an lo lắng. Hắn không lại đắc tội Sùng Huy công chúa, này lại là...? Sơ Lặc nghĩ liền vụng trộm nhìn Vệ Trường Dao, chỉ thấy nàng một lòng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không phân ra một tia ánh mắt nào cho hắn. Trong lòng hắn nghĩ không ngại hỏi một chút, liền lên tiếng nói: "Tiểu thần gặp qua Sùng Huy công chúa, chỉ là không biết công chúa kêu tiểu thần tới là..."
Vệ Trường Dao nghe được thanh âm của hắn, cũng không quay đầu, miệng lại nói lời nói không liên quan: "Đại nhân biết được vì sao hôm nay người trong kinh thành đều đổ xô ra đường không?" Sơ Lặc thoáng suy tư, nghĩ tới những ngày gần đây người trong kinh thành đều chỉ nói Trấn Bắc vương hồi kinh một chuyện, cảm thấy có so đo: "Là vì Trấn Bắc vương dẫn quân hồi kinh?" Chỉ thấy Vệ Trường Dao khẽ cười một tiếng, khóe môi đỏ khẽ nhúc nhích: "Ừm, cũng không phải." Nói xong quay đầu, thay Sơ Lặc châm một ly trà. Sơ Lặc thụ sủng nhược kinh tiếp nhận chén trà, trong lòng lại nghi hoặc, Sùng Huy công chúa vì sao nói như vậy? Vệ Trường Dao nhìn Sơ Lặc, ngữ khí nặng nề, "Là vì Cố Đình Chu, Trấn Bắc vương Thế tử hồi kinh."
"Ngươi thấy được, trong kinh thành đãi gả nữ tử tất cả đều chạy ra. Nhưng là, ngươi có biết, hắn ái mộ ai?" Sơ Lặc lắc đầu, hắn làm thế nào biết được chuyện này? Chỉ thấy Vệ Trường Dao đưa hắn đến trước cửa sổ, ánh mắt ý bảo: "Là người mặc phấn y đó kìa." Sơ Lặc nhìn người nọ, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là một giây sau, ánh mắt hắn liền trừng lên. Kia, đó là Vũ Dương công chúa?! Sơ Lặc mạnh quay đầu nhìn về phía Vệ Trường Dao, chỉ thấy nàng hờ hững hướng bản thân gật đầu. "Cố Đình Chu thời niên thiếu liền mang binh trấn thủ biên cương, có dũng có mưu, diện mạo càng là tuấn tú lịch sự, hắn cùng với Vệ Ngữ Đường nhất kiến chung tình, ngươi cảm thấy hắn sẽ để Vệ Ngữ Đường đi hòa thân sao?" Sơ Lặc cho dù không muốn thừa nhận, cũng không thể phủ nhận rằng những lời này chính xác. Bất quá, nếu thật sự như vậy, người nhận đến liên lụy lại là hắn. Vệ Ngữ Đường không hòa thân, tiểu vương tử nhất định không tha cho hắn. Hắn nên làm cái gì bây giờ?
"Kính xin Sùng Huy công chúa cấp tiểu thần chỉ một cái minh lộ (con đường), tiểu thần vô cùng cảm kích." Vệ Ngữ Đường nhìn bộ dáng Sơ Lặc, hắn một đôi mắt không rời bản thân, ngữ khí thành khẩn. Nghĩ đến bản thân lúc trước hố hắn, liền cũng không tính toán cùng hắn vòng vo, thẳng thắn nói: "Bản cung cũng không chỉ là giúp ngươi, càng là giúp bản thân."
"Như vậy, ngươi viết thư cho ngươi tiểu vương tử, ám chỉ nói Cố Đình Chu tâm duyệt Vệ Ngữ Đường." "Tiểu vương tử tất nhiên ngồi không yên, năm nay thời điểm tiến cống hắn tất sẽ đến Đại Ung, làm cho bọn họ hai người đi tranh. Vạn nhất hắn thua, cũng là hắn tài không bằng người, trách không đến trên đầu ngươi." Sơ Lặc nghe xong, cảm thấy có thể, lời cảm tạ còn chưa nói ra, dưới lầu liền vọng lên một trận tiếng gọi ầm ĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip