28.
Một bàn bốn người, tám mắt nhìn nhau.
Không khí có phần nặng nề.
Lâm Y Khải quả thật vừa căng thẳng lại vừa hối hận: Lẽ ra không nên nhất thời bốc đồng mà nghe lời Mã Quần Diệu.
~*~
Hôm đó sau khi thổ lộ tấm lòng với Lâm Y Khải trong rạp chiếu phim, Mã Quần Diệu bảo nhân lúc ở thành phố Y, anh muốn đến gặp cha mẹ cậu một lần.
Ban đầu Lâm Y Khải cũng không đồng ý, thấy như thế đột ngột quá. Cha mẹ cậu mặc dù biết con mình thích đàn ông nhưng e là vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gặp bạn trai con.
Có điều Mã Quần Diệu lại bảo: "Y Khải, đây là quy tắc của giới chúng ta, nếu không gặp sẽ không may mắn đâu."
Lý do này nghe chẳng có sức thuyết phục gì cả, nhưng ba chữ "không may mắn" đã nói ra rồi, Lâm Y Khải chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thế là vào cuối tuần, Lâm Y Khải dẫn Mã Quần Diệu về nhà.
~*~
Lâm Y Khải đã báo với cha mẹ việc này, nói là có một người bạn tới thăm, mặc dù không nói rõ là bạn bè kiểu gì nhưng trong lòng cha mẹ Lâm cũng đoán được mấy phần, xem như đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Tuy vậy tới lúc Mã Quần Diệu thật sự xuất hiện trước cửa nhà, bọn họ vẫn không khỏi bất ngờ.
Anh chàng Mã Quần Diệu này, quá chói mắt.
Ngoại hình đẹp, khí chất cao quý chỉ là một phần, vấn đề là anh còn đặc biệt chú ý ăn vận nữa. Từ góc độ của Lâm Y Khải mà nói, quả thật chỉ thiếu mỗi cái thảm đỏ dưới chân nữa thôi.
Cha mẹ Lâm Y Khải quả thật không thể tin được người con trai mình thích lại như vậy, nhất thời có vẻ mất tự nhiên.
Hai bên giới thiệu với nhau xong thì ngồi xuống bàn, chẳng nói câu gì nữa.
Mã Quần Diệu rõ ràng không được thoải mái như lúc trước, cứ liếm môi mãi giống như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Lâm Y Khải để ý đến động tác này của anh, thấy buồn cười, thế là cậu liền chủ động phá vỡ im lặng: "Cha, mẹ, Mã Quần Diệu anh ấy..."
"Tôi biết cậu."
Người ngắt lời Lâm Y Khải là mẹ cậu.
Bà cẩn thận nhìn Mã Quần Diệu, cười nói: "Cậu là người nổi tiếng đúng không? Di động cô bé trong văn phòng tôi có hình cậu, trên báo chí hình như cũng có không ít tin tức về cậu."
Mã Quần Diệu vừa nghe thế, lập tức khẩn trương: "Đó đều là giả cả thôi ạ!"
Cha mẹ Lâm Y Khải đều sững ra.
Mã Quần Diệu lại vội vàng giải thích: "Cháu là nói tin tuần trước cháu và ca sĩ Triệu Tiếu Tiếu thân mật dạo phố là giả. Tin cháu kết hôn rồi cũng là giả đấy ạ. À, còn tin cháu đến một nhà hàng ăn cơm không trả tiền, thật ra ông chủ chỗ đó là bạn cháu..."
Lâm Y Khải cười như không cười nhìn anh.
Mặt cha Lâm trầm xuống: "Cậu có gì là thật không?"
Mã Quần Diệu nắm chặt tay Lâm Y Khải giơ lên: "Tình cảm cháu dành cho Lâm Y Khải là thật ạ."
Thẳng thắn như thế trước mặt cha mẹ, Lâm Y Khải có điềm tĩnh thế chứ điềm tĩnh nữa cũng không khỏi đỏ bừng mặt.
Mã Quần Diệu trầm mặc một lúc, lại tiếp: "Thật ra hôm nay đến thăm hai bác, chủ yếu là để xin lỗi. Vì nghề nghiệp của cháu mà Lâm Y Khải phải chịu quá nhiều phiền phức. Thời gian trước cậu ấy nói mình nhận tiền hãm hại người khác là giả. Người trong xe là cháu, chúng cháu đang hẹn hò với nhau thì bị người ta chụp lén. Lâm Y Khải vì bảo vệ cháu nên mới phải nói như thế. Đã khiến mọi người gặp phiền phức, cháu thật xin lỗi. Cháu đảm bảo về sau tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như thế này nữa. Còn một việc cháu muốn nói rõ là chuyện năm năm trước cháu bị tố cáo cưỡng hiếp một người hâm mộ mười bảy tuổi..."
Cha mẹ Lâm Y Khải đều kinh ngạc, hai người nhìn nhau, không nói lời nào.
Lâm Y Khải lại càng ngạc nhiên, cậu không rõ tại sao anh lại nhắc đến chuyện này, nhịn không được mà cao giọng: "Mã Quần Diệu..."
Mã Quần Diệu siết nhẹ tay cậu như an ủi: "Từ tối hôm đó cho đến năm giờ sáng ngày hôm sau cháu đều ở ngoài, hoàn toàn không gặp cô gái đó. Có người đã dùng danh nghĩa cháu để đánh thuốc mê, cưỡng hiếp cô gái đó rồi chạy trốn. Cô gái đó tỉnh dậy lại tưởng là cháu làm, bởi vậy mới tạo ra vụ lùm xùm khi ấy. Nhưng cháu là người nổi tiếng, ảnh hưởng của việc này với cháu là rất lớn, về sau cháu cũng rời khỏi giới giải trí, giờ đã chuyển sang làm hậu kỳ rồi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Y Khải nghe Mã Quần Diệu kể đầy đủ việc này. Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, tựa như đang kể chuyện của người khác vậy, nhưng trong lòng cậu lại có cảm xúc không thể nói rõ, có chút đau lòng, lại có chút cảm động.
Cậu biết vì sao anh lại làm thế.
Bởi muốn xin lỗi cha mẹ cậu, bởi muốn giải thích rõ ràng vụ tai tiếng ngày trước.
Anh sợ cha mẹ cậu vì sự việc đó mà không thích anh, anh muốn họ tin tưởng mình.
Nói tới nói lui, đều là vì cậu cả.
Bàn tay đang nắm tay Mã Quần Diệu của Lâm Y Khải siết chặt hơn.
Mã Quần Diệu cũng nhận thấy, quay đầu nhìn cậu một cái, khóe miệng khẽ cong lên, cười nhẹ.
~*~
Sau khi Mã Quần Diệu kể xong, mẹ Lâm lại cất tiếng: "Vậy hai đứa... về sau..."
Bà muốn hỏi hai đứa về sau có phải sẽ sống bên nhau như vợ chồng không, chẳng qua không thể nào nói hết câu.
Từ lúc con trai thành thật nói với họ giới tính của mình cũng đã qua vài năm, bọn họ đã đánh đã mắng, đã khóc đã quát, thế nhưng Lâm Y Khải trước giờ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không hiểu sao về chuyện này lại cố chấp đến bất thường. Nó kiên quyết thà cả đời không tìm thấy người mình muốn ở bên còn hơn kết hôn với phụ nữ. Cũng chẳng biết nó lấy dũng khí từ đâu ra nữa.
Đến hôm nay, bà và cha nó, ngoại trừ không nỡ, dường như cũng chẳng còn gì để nói nữa cả.
~*~
Mã Quần Diệu tưởng mẹ Lâm Y Khải vẫn không yên tâm về mình, cúi đầu rút từ trong túi ra một thứ gì đó để lên bàn, trông như một tập giấy tờ.
Mã Quần Diệu Mã trọng nói: "Bác gái, bác cứ yên tâm, toàn bộ giấy tờ nhà đất của cháu đều có thêm tên của Lâm Y Khải rồi. Cháu cũng định mua một căn hộ ở thành phố Y, còn phải phiền hai bác thay chúng cháu chăm nom chỗ đó. Hai bác muốn ở thì ở, không muốn thì có thể cho thuê..."
Cha cậu lạnh lùng ngắt lời anh: "Cậu tưởng chúng tôi đang bán con trai đấy à?"
Mã Quần Diệu không biết phải làm sao, chỉ có thể lắp bắp: "Cháu, cháu không có ý này, cháu chỉ nghĩ..."
Lâm Y Khải bật cười.
Mã Quần Diệu là đang nịnh nọt cha cậu, người này đã nghĩ chu đáo mọi đường rồi...
Khiến cha mẹ cậu yên tâm, khiến cậu cũng yên lòng.
Cha Lâm xua tay: "Được rồi, cứ thế đi. Mẹ nó làm hai con cá, lát nữa tôi nấu."
Mẹ Lâm cười cười đứng dậy đi vào bếp, cha Lâm cũng chẳng để ý đến bọn họ nữa, đi vào phòng khách xem ti vi.
Mã Quần Diệu lo lắng nhìn Lâm Y Khải, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao đây?"
Lâm Y Khải lắc đầu: "Cha em rất thích anh đấy. Ngay cả em cũng rất hiếm khi được thưởng thức món cá do ông nấu, anh có lộc ăn thật."
Cõi lòng thấp tha thấp thỏm của Mã Quần Diệu cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.
~*~
Hôm đó Mã Quần Diệu ở nhà Lâm Y Khải đến tận sau bữa tối mới rời đi. Lâm Y Khải tiễn anh đến khách sạn. Hai người men theo đường lớn chậm rãi bước từng bước, ánh đèn vàng hắt bóng họ thật dài.
Mã Quần Diệu: "Đợi lúc chúng ta về mở một tiệm ảnh. Anh sẽ kéo hết đám người trong giới giải trí đến làm người mẫu cho em, muốn chụp thế nào thì chụp thế ấy, được không?"
Lâm Y Khải không cười nổi: "Anh muốn làm người phát ngôn cho tiệm luôn không?"
Mã Quần Diệu: "Anh không đủ tư cách à?"
Lâm Y Khải: "Bây giờ hình mẫu như anh không thịnh hành nữa rồi, em sợ ảnh hưởng đến kinh doanh."
Mã Quần Diệu không phục: "Không thể nào, thế bây giờ thịnh hành hình mẫu nào?"
Lâm Y Khải nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Có lẽ là kiểu như Lâm Sênh."
Mã Quần Diệu: "Vậy em thấy, anh hay cậu ta hấp dẫn hơn?"
Lâm Y Khải chịu thua: "Mã Quần Diệu, anh rảnh thật đấy."
Mã Quần Diệu vẫn vô cùng nghiêm túc: "Việc này rất quan trọng."
Lâm Y Khải bật cười: "Anh, đương nhiên là anh rồi. Chẳng còn cách nào khác, không thể không tặng anh thêm điểm quen biết được."
Mã Quần Diệu: "Đương nhiên phải thêm điểm rồi, anh nhớ lúc trước em toàn trốn anh còn gì, về sau phải từ từ bồi thường cho anh đấy."
Lâm Y Khải khóc không được mà cười cũng không xong: "Sao anh nhớ rõ thế?"
Mã Quần Diệu: "Trí nhớ của anh trước giờ vẫn rất tốt."
Giống như để chứng minh lời mình nói không phải giả, Mã Quần Diệu bắt đầu kể từ lúc anh và Lâm Y Khải quen nhau đến giờ, hết chuyện này đến chuyện nọ:
Ví như hộp sữa chua Lâm Y Khải tặng sinh nhật anh là vị táo đỏ, anh uống xong thấy cũng ngon, về sau lại mua rất nhiều về uống.
Tựa như lần hai người nhắn tin đoán xem bài hát nào của Lâm Sênh sẽ đoạt giải, Lâm Y Khải đoán là "Người trong mộng", trật lất.
Hay như lúc Lâm Y Khải đánh đàn, tim cậu đập nhanh đến độ khiến anh cũng căng thẳng theo.
Còn có điệu nhạc lần đó biểu diễn cho Lâm Y Khải nghe, thật ra chính là nhờ cậu mới có linh cảm.
...
Rất nhiều, rất nhiều.
Những chuyện bé tí chẳng có gì quan trọng nghe qua lời Mã Quần Diệu lại rõ ràng như thể mới xảy ra hôm qua. Lâm Y Khải yên lặng lắng nghe, không thể lên tiếng.
Mã Quần Diệu: "À, anh nhớ ra rồi, em còn ghen với Lâm Sênh nữa, đúng không? Cái hôm tổ chức buổi biểu diễn cá nhân ấy!"
Một khi đã sáng tỏ tình cảm của mình, những chi tiết trong mối quan hệ khi trước đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Mã Quần Diệu đùa: "Thế nào, bây giờ còn ghen không?"
Lâm Y Khải lắc đầu: "Cảm ơn còn không kịp ấy chứ."
Mã Quần Diệu: "Hả?"
Lâm Y Khải dừng bước.
Mã Quần Diệu ngẩn ra: "Sao thế?"
Lâm Y Khải ngẩng đầu nhìn anh, giống như đang cười nhưng trong đáy mắt lại có thứ gì rực sáng.
Mã Quần Diệu đưa tay quét qua khóe mắt cậu...
Không có nước mắt.
Anh không khỏi cười: "Anh còn tưởng..."
Lâm Y Khải nắm lấy tay Mã Quần Diệu.
Ngón tay Mã Quần Diệu thon dài, khớp xương rất rõ ràng, chạm lên mặt khiến người khác cảm thấy ấm áp, mạnh mẽ.
Đôi bàn tay này đánh đàn cho cậu, lau nước mắt cho cậu, còn vì cậu chỉ ra một con đường, đem đến cho cậu năng lượng.
Từ nay về sau, nó sẽ nắm lấy tay cậu, đi đến cuối đời người.
Lâm Y Khải: "Em đã nói với anh chuyện này chưa?"
Mã Quần Diệu: "Chuyện gì?"
Lâm Y Khải nghiêng đầu khẽ hôn lên lòng bàn tay anh: "Mã Quần Diệu, em yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip