9.Cãi vã
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân đang có một cuộc cãi vã động trời
Chỉ vì một lí do ngu ngốc mà Triệu Tiểu Đường đã làm tổn thương người con gái mà cô yêu nhất trên đời:
"Em đã từng nghĩ đến chuyện...li hôn!"
Ngu Thư Hân suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi.
Li...li hôn!
Em nói...li hôn sao?
"Em đã nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần. Em muốn tìm cho chúng ta một lối đi tốt đẹp nhất. Nhưng em chợt nhận ra một chuyện. Chúng ta không thể suy nghĩ một cách ích kỉ như thế được bởi vì.... con chúng ta không thể nào sống thiếu tình thương của ba mẹ nó"
Ngu Thư Hân đã tự hỏi trái tim này của cô đã bị tổn thương bao nhiêu lần rồi . Đúng vậy cuộc hôn nhân này cũng chỉ là vì ép buộc . Cô chính là kẻ thứ ba thích chen chân vào cuộc tình của người khác nếu như ngày hôm đó . Công ty Triệu thị không bị công ty ba cô chơi xỏ và bắt Triệu Tiểu Đường - con gái của tổng giám tốc lấy cô thì giờ đây có lẻ Triệu Tiểu Đường đã hạnh phúc bên người tình của cô ấy
Suốt bao năm qua Ngu Thư Hân một lòng một dạ yêu Triệu Tiểu Đường đến phát điên nhưng em thì sao.... Em có cùng cảm giác với tôi?
Chính đứa con 3 tháng tuổi này vẫn còn đang được hình thành trong bụng cũng chỉ là tai nạn thậm chí Triệu Tiểu Đường em ấy còn chẳng muốn nó xuất hiện!!
"Nếu...!"
Cô cúi thấp đầu, đôi tay run rẩy bóp chặt nơi lồng ngực:
"Nếu không có con, có phải em đã đề nghị li hôn với chị từ lâu rồi không?"
Ánh mắt kia có chút mong chờ, có cả chút hi vọng, xen lẫn chút bi thương đến tột cùng.
Đối diện với ánh mắt kia Triệu Tiểu Đường có chút không thoải mái. Em quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thì thào:
"Đôi khi...em đã nghĩ tới chuyện đó"
Trong phút chốc, đôi mắt của cô trở nên trống rỗng đến kì lạ.
Đôi khi...tức là có!
"Nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống chung! Chúng ta có thể bồi đắp lại tình cảm! Cuộc đời này còn dài như thế, chúng ta lại còn trẻ, cứ từ từ mà tiến về phía trước thôi."
Sau câu nói kia, cô bỗng đưa tay ôm đầu, bật cười bấn loạn như một kẻ mất trí. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Triệu Tiểu Đường đưa tay giữ vai cô lại, lay mạnh:
"Hân! chị sao thế?"
Cô vẫn cười, dẫu đôi mắt đã ướt nhoà. Nhìn em qua làn sương mờ nhạt, Thư Hân cũng không nhìn rõ được khuôn mặt lúc này của em như thế nào.
"Xin lỗi vì đã nói những lời không nên nói. Chị đang ốm mà em còn giày vò chị như thế..
"Đau lòng không?"
"Hả?"
"Thấy chị trong bộ dạng này em có đau lòng không?"
im lặng trong một vài giây, như suy nghĩ thứ gì đó rồi mới gật nhẹ đầu. Nụ cười trên môi cô vẫn chua chát nở:
"Ngay cả việc này mà em cũng cần phải suy nghĩ mới trả lời được. Tôi hiểu rồi! Có vẻ như chúng ta không thể gồng gánh nổi nữa rồi
"Ý chị là sao!? Thư Hân ? Con chúng ta còn chưa.."
Triệu Tiểu Đường chưa nói hết câu thì Ngu Thư Hân đã quát lớn
"Li hôn đi!"
Cô lạnh nhạt buông ba chữ khiến em sững sờ. Thư Hân hất nhẹ bàn tay đang ở trên vai mình ra, lạnh nhạt:
"Tôi thành toàn cho em! Chúng ta có thể dừng ở đây!"
"Chị đành lòng nhìn con chúng ta..."
"Cũng chẳng cần phải ra toà để tranh giành tài sản gì đó đâu. Căn nhà này là của em, đứa trẻ cũng là của em, đợi khi sinh nó ra tôi sẽ giao toàn quyền cho em nuôi dưỡng! Đổi lại tiền tiết kiệm trong thẻ là của tôi, và em phải dọn ra khỏi đây ngay sau khi kí đơn li hôn!"
Cô dùng chút lực tàn rời khỏi giường, yếu ớt đến mức phải bám vào tường để đi. Triệu Tiểu Đường nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo của cô, bật dậy:
"Em không đồng ý!"
không dừng bước, vẫn tiếp tục chập chững đi khỏi phòng. Triệu Tiểu Đường nổi giận đuổi theo cô, thô bạo kéo cô lại xém chút làm Thư Hân té ngã:
"Chị đừng có mà ngang bướng!"
Cô giựt phắc tay mình ra khỏi tay em, quát lớn:
"Đúng! Tôi ngang bướng đấy thì sao? Em có quản được tôi không?"
"Chị....." Triệu Tiểu Đường hạ giọng
"Em nói em không đồng ý, nhưng lại không biết trái tim đã đồng ý từ lâu rồi sao? Để tôi nói thật cho em biết. Ở bên em chẳng khác gì địa ngục cả! Tôi phát sợ mỗi khi nhìn thấy em! suốt ngày lao đầu vào công việc, đêm đến thì đi uống rượu rồi say xỉn về nhà. Tôi có oán trách em nửa lời chưa? Vậy mà em còn đòi chán tôi ư? Là tôi! Chính tôi phải chán chê em mới đúng!"
Cô đưa tay chỉ chỉ vào ngực mình, bộ dạng hung dữ này là lần đầu tiên Triệu Tiểu Đường thấy ở cô.
Nếu nhớ không lầm thì Ngu Thư Hân rất đỗi dịu dàng. Ngu Thư Hân của bây giờ - đang đứng trước mắt em đây đã không còn như ngày hôm qua nữa.
Ngu Thư Hân của hôm qua sẽ im lặng chịu đựng tủi hờn.
Ngu Thư Hân của hôm qua sẽ nào dám cao giọng với em
Ngu Thư Hân của hôm qua sẽ không bao giờ, không bao giờ quát nạt hắn thế này, chỉ trích hắn thế này.
Chỉ là bây giờ Ngu Thư Hân đó không còn nữa!
Triệu Tiểu Đường điều chỉnh lại hơi thở, cố khiến cho bản thân bình tĩnh hơn đôi chút. Em tiến tới ôm lấy cô, gục xuống hõm cổ cô mà hít sâu một hơi mùi cơ thể thân thuộc:
"Em xin lỗi! Chị đừng giận em nữa!Những lời khi nãy là những lời lúc nóng giận ... thật ra em yêu chị rất nhiều..!"
Thật không ngờ cô lại phũ phàng xô nàng ra, còn vung tay tát cho em một cái:
"Tránh ra! Em là đồ khốn nạn! Em cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Ngu Thư Hân chạy nhanh ra khỏi căn nhà quái quỉ đó lao thật nhanh ra đường xa lộ nước mắt lắm lem làm cho cô bị giảm mất tầm nhìn thì bỗng một chiếc xe lao tới đâm thẳng vào người con gái bé nhỏ ấy
Triệu Tiểu Đường chạy phía sau thì thấy cô đã bao giờ nằm bất động bên đường người dân ùa vào xem xét
Em phóng thẳng vào đoàn người tấp nập kia nước mắt bắt đầu đầy ly ồ ạt trào ra khi thấy người cô đầy máu hơi thở cũng trở nên yếu dần , miệng không ngừng kêu tên cô còn tay thì lắc lắc cơ thể ấy:
"Ngu Thư Hân đừng... chị đừng bỏ em... em biết sai rồi Ngu Thư Hân đáng lí em không nên nói những lời ấy .... em yêu chị... yêu chị rất nhiều ... đừng bỏ em Ngu Thư Hân"
"Chị... chị cũng yêu em..." nói xong Ngu Thư Hân nắm đi đôi mắt lạnh lẽo ấy trút đi hơi thở cuối cùng trên đôi tay của Triệu Tiểu Đường
có một loại yêu thương từ bao giờ chỉ còn tồn tại trong tiềm thức. rồi mai này khi lãng quên đi, em cũng sẽ không còn đắm chìm trong những chuyện xưa cũ. giữa bản ngã cuộc đời tồn tại một ngã rẽ, vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
[...]
Triệu Tiểu Đường tỉnh dậy sau một giấc mộng dài mà chính xác hơn đó là một cơn ác mộng kinh hoàng nhất cuộc đời của cô
Đã quá phí phạm cho cuộc hôn nhân ngốc nghếch nhàm chán này rồi đã tới lúc Triệu Tiểu Đường phải sống thật với con tim mình ... lãng phí Ngu Thư Hân chính là một sự ngu xuẩn nhất của cô
Cô thừa nhận khi ấy chính là muốn lấy Ngu Thư Hân chỉ để giao dịch nhưng vợ chồng ngủ chung một giường không thể nào không nảy sinh tình cảm , cô thừa biết Ngu Thư Hân cũng có cùng cảm giác này với mình nhưng do bản thân quá hèn nhát . Cả đời hào hùng với thiên hạ nhưng với cảm giác của bản thân thì vô cùng hèn nhát
Tỉnh dậy sau một trải nghiệm kinh hoàng , ngộ nhận ra chắc có lẽ là chưa quá muộn . Thà nói một lời còn hơn là nhìn Ngu Thư Hân vợ mình bị cướp đi hoặc tệ hơn là giống trong giấc mơ ban nãy
Chạy xuống cầu thang thật nhanh rồi phóng vào nhà bếp , hình ảnh thân thể cô yêu kia vẫn lao đầu vào việc chuẩn bị bữa sáng . Đột nhiên tim của Triệu Tiểu Đường gõ trống liên hồi
Chạy lại ôm nàng vùi mặt vào hõm cổ thơm mùi hoa anh đào diệu êm ấy nhắm mắt hưởng thụ quả thật là rất tuyệt
Con người bị ôm bất chợt kia cũng bất ngờ không kém . Tại sao hôm nay Triệu Tiểu Đường có thể diệu dàng ôn nhu đến thế bình thường tới cả nhìn vào mặt cô 15 giây cũng không thể làm được
Ngu Thư Hân dừng tay , miệng cũng trở nên cứng đơ:
"Em làm sao vậy hả? Có chuyện gì không vui sao? "
"Ngu Thư Hân em tệ quá có phải không?"
"Này em làm sao thế?! Đột nhiên lại ăn nói kì lạ" Nàng quay người lại mặt đối mặt với Triệu Tiểu Đường
"Từ hôm nay tôi sẽ yêu em thật nhiều... từ hôm nay tôi sẽ nói chuyện nhiều hơn với em như thế Hân Hân có thích không?"Việc thay đổi cách xưng hô của Triệu Tiểu Đường làm cho Ngu Thư Hân có chút cảm động xen lẫn ngại ngùng bằng chứng là hai bên gò má nàng đỏ hồng lên
Cô thở hắt một hơi rồi hít một hơi thật sâu nhìn thẳng vào mắt nàng khiến nàng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết:
"Ngu Thư Hân nghe tôi nói này! Tôi thật sự ngu ngốc khi đã quá lãng phí thời gian! Tôi thật sự ngu ngốc khi không nhận ra có một người có thể vì mình mà đánh đổi cả sinh mạng ! Tôi thật sự ngu ngốc khi đã lừa dối bản thân ! Nhưng từ hôm nay tôi sẽ không hèn nhát như thế nữa cho nên tôi muốn em biết rằng chính tôi Triệu Tiểu Đường yêu Ngu Thư Hân em rất nhiều!"
Khi vừa kết thúc câu cũng chính là lúc nước mắt Ngu Thư Hân rơi xuống , nàng quá đỗi hạnh phúc . Cuối cùng sau bao ngày đau khổ tổn thương nơi con tim này thì hoa hồng cũng đã trải đầy lên tình yêu cô dành cho nàng
Đánh đổi mọi thứ để có thể bên nhau là việc là Ngu Thư Hân cảm thấy không bao giờ hối hận cho dù cay đắng nàng chỉ muốn yêu một mình em Triệu Tiểu Đường
Triệu Tiểu Đường hạ thấp người môi chạm môi vào môi Ngu Thư Hân hai người trao cho nhau nụ hôn nồng nàng . Hai mắt nhìn nhau hạnh phúc
----
Bẻ lái gắt nhỉ =))) tôi cứ định là SE đấy nhưng cơm chó nhiều quá hong thể làm thế được:<
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip