Chap 4


"Ngu trứng, chị tránh ra một chút." 

Một đạo tiếng nói thanh thúy đánh gãy sự ngây ngốc của Ngu Thư Hân, hai bàn tay vươn ra ôm nàng chuyển tới chỗ trống khác, sau đó ngồi vào chỗ của mình, rồi lại đem đầu nàng nhét vào khỏa ngực to lớn của bản thân

Không suy nghĩ, thân thể Ngu Thư Hân vô thức thuận theo nằm vào, đầu gối gác lên đùi Triệu Tiểu Đường, nhìn cô đem laptop tới, giây tiếp theo quả nhiên nghe được bài ca rống giận:

"Thư Hân, chị cái nữ nhân này, không biết chơi tiếp thì thôi lại còn thoát của em! Chị có biết em chơi bao lâu mới đến mức kia không?"

"Không biết."

Nàng thực rõ ràng trả lời, sau đó thân thủ chụp đùi cô ta

"Em không cần lớn tiếng như vậy, làm chị không thoải mái."

Nữ nhân này! Triệu Tiểu Đường tuy rằng buồn bực nhưng vẫn hạ âm lượng:

"Chị xem chị lãng phí bao nhiêu thời gian của em." Hại cô phải chơi từ đầu.

"Chính là nếu lúc ấy em đi giặt quần áo, chị cũng sẽ không cần mệt mỏi như vậy." 

Ai bảo tính cách Triệu Tiểu Đường phiền toái, mỗi một quan cần phải mất 3 phút thông quan mới bằng lòng tiến hành quan tiếp theo, thế này mới kêu lãng phí thời gian được không?

Chơi nghiêm túc như vậy sẽ có thưởng sao?

"Sao chị không đem quần áo quăng vào máy giặt, chờ nó giặt xong thì mang lên ban công phơi, như vậy sẽ mệt? Dây dưa kéo dài, một chút việc nhỏ cũng làm rất lâu, chị thật phiền toái."

Nàng hoàn toàn không để ý cô nói, dù sao cuối cùng vẫn là cô làm xong, hơn nữa nữ nhân này trời sinh có hiệu suất, xem, nửa giờ đã xong hết, không hổ là Triệu tổng "mau lẹ".

Đôi mắt từ dưới hướng lên trên, nhìn người kia chăm chú vào trò chơi, kỳ thực bộ dạng Triệu Tiểu Đường rất mĩ, chân mày lúc nào cũng khiêu khích nhướn lên, đại biểu tính cách bá đạo, mắt phượng gợi tình, đồng tử đen láy đầy thâm thúy,kiên nghị ,cái mũi thẳng cùng bờ môi mỏng hồng nhuận. Nhìn từ góc nào cũng cảm thấy người này vừa ngạo khí lại bướng bỉnh
Trên thực tế, Triệu Tiểu Đường xác thực như vậy bướng bỉnh nhưng đầy kiên trì, có nguyên tắc, còn có ... tính tình.

Nhưng đối với nàng, lại hết thảy không có.

"Bảo bối, chị cố ý, đúng không?"

Trong tiếng thấp giọng của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân phục hồi tinh thần, hiện tại mới phát hiện nguyên lai tay của mình cư nhiên bất tri bất giác ở trên eo Tiểu Đường từ từ vuốt ve...

Cho dù vô thức nhưng Thư Hân thừa nhận, động tác này tuyệt đối trần trụi khiêu khích! Ai, rõ ràng nàng chỉ nhìn cô ta thôi mà, sao...

Ngu Thư Hân mềm mại cười, đôi mắt như nước, rõ ràng thừa nhận

"Là cố ý, như thế nào?"

Laptop đáng thương rất nhanh bị ném đi, thân thể người kia lập tức xoay lại đem nàng nằm xuống sofa

Triệu Tiểu Đường tuyệt đối không phải nữ nhân có tính nhẫn nại hôn môi nhưng nếu cô hôn Ngu Thư Hân, thì mười phần đều nghiêm túc cùng ôn nhu, đầu lưỡi với vào quấn lấy lưỡi nàng, ôn nhu mà hút, vừa lôi vừa ma sát.

Trừ bỏ Tiểu Đường, Ngu Thư Hân nàng chưa bị người khác hôn qua. Nàng hiểu được trên đời này chỉ có tên họ Triệu mới có năng lực dùng một cái hôn hút bay hồn phách của nàng, để nàng mặc cô ta làm gì thì làm.

Thân mình mềm yếu triền miên mất đi khí lực, rồi trong mê mang lấy lại tinh thần mới phát hiện quần áo đã sớm bị người kia cởi sạch, da thịt quang lỏa nóng bỏng, làm người ta nổi da gà.

Triệu Tiểu Đường cúi mặt hé miệng mút ngực Ngu Thư Hân, bàn tay thon dài mềm mại đã đụng đến giữa đùi, ý đồ xâm lược rõ ràng.

"Ngô ... không cần ... " Thư Hân không thuận theo khép chặt hai chân, ở dưới thân Tiểu Đường giãy dụa.

"Ngoan, rất nhanh."

"Không ... đau ... "

Động tác của Triệu Tiểu Đường dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng

"Nơi nào đau?"

"Nơi đó ..." Trên thực tế, không phải đau, là trướng!

Tối hôm qua các nàng lăn lộn rất lâu, buổi sáng lại tới một lần nữa, đã vậy còn đáng giận kéo dài, làm nàng có chút không khoẻ, loại cảm giác này vài giờ sau càng rõ ràng.

"Để em nhìn xem." Thần sắc Triệu Tiểu Đường đột biến, khẩn trương kéo đùi nàng

Nàng cho cô ta xem mới là lạ!
"Không!" Không phải làm tình, không ở phòng ngủ, mà là trong phòng khách ánh sáng sáng ngời, cứ như vậy rộng mở chân cho cô ta xem, thì ...

"Bảo bối, em không có tính nhẫn nại."
 
Mặt Triệu Tiểu Đường lạnh xuống, không để ý Ngu Thư Hân tùy hứng, dù sao cũng là thói quen, chỉ hơi dùng sức nàng đã không phải là đối thủ mà khuất phục.

A, cứ coi như nàng đã chết! Ngu Thư Hân ôm gối bịt kín khuôn mặt, cảm giác được hơi thở nóng rực phả lên chỗ đó, nàng sắp bốc cháy rồi ~

"Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, đều đã nhìn mười năm." Triệu Tiểu Đường tinh tế đánh giá chỗ mảnh mai kia, nhan sắc phấn nộn, cánh hoa cùng nhụy hoa điềm đạm đáng yêu, bởi vì bị cô kéo đùi mà bị bắt mở lớn, chỗ thần bí mất hồn triển lộ rõ ràng.

Nơi đó, từng vô số bị Triệu Tiểu Đường bá đạo chiếm lấy, vừa chặt vừa ấm, lại vừa mềm mại, thấm ướt mẫn cảm, chính vì vậy 10 năm qua cô vẫn luôn luôn mê luyến nó cùng chủ nhân của nó

Lãnh khí có phải hay không bị hư? Hô hấp của Triệu Tiểu Đường trở nên gấp gáp, cổ họng không tự chủ nuốt một cái đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú nơi đó, không nỡ dời xa.

"Rốt cuộc muốn xem bao lâu a!" Tiếng nói kều kiều oán giận rõ ràng mang theo xấu hổ.

Triệu Tiểu Đường nuốt khan, ý đồ nói chuyện, lại phát hiện cổ họng thực khô

"Có chút sưng, em đi lấy thuốc."

Cứng ngắc rời sofa, cấp tốc tìm thuốc mỡ, sau đó chỉ dùng một ánh mắt liền chế trụ con mèo nhỏ muốn phản kháng, bắt nàng ngoan ngoãn nằm, vì nàng bôi thuốc.

Thuốc mỡ dễ chịu mát mẻ theo ngón tay Tiểu Đường một chút lại một chút thâm nhập vào cơ thể Ngu Thư Hân, động tác rất quen thuộc, việc này từ lúc các nàng phát sinh quan hệ liền làm không thiếu.

Bởi vì thân thể các nàng không sai biệt, hơn nữa Ngu Thư Hân ở trên giường quá quyến rũ quá câu người cho nên Triệu Tiểu Đường muốn tận lực ôn nhu, cũng khó ... Ách......

Thư Hân nhẹ nhàng thở hắt, hơi nhíu mày nhìn cô chăm chú quan sát nơi đó, lại cảm thấy không được thoải mái, nhưng không nhịn được tò mò

"Chị có em cũng có làm gì nhìn đến nhập thần vậy?"

"Bởi vì của chị nên em mới nhìn" Triệu Tiểu Đường cong môi 

"Có hay không ... đổi ... " Hơi nóng vọt lên mặt, xấu hổ... nhưng muốn hỏi.

"Cái gì?" Triệu Tiểu Đường nhất thời không hiểu, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng

"Chính là...so với lần đầu tiên....hình dáng ..." Ngu Thư Hân thật sự không nói được nữa, mặt đỏ như máu, xem trên tạp chí nói nơi đó bởi vì ma sát mà hình dáng sẽ từ từ đọng lại, kia nàng ....

Triệu Tiểu Đường nở nụ cười, khóe miệng gợi lên đến bộ dáng hết sức gợi đòn

"Em nghiêm túc nhìn, rồi nói cho chị biết, được không?"

Được rồi, nàng óc đậu mới có thể hỏi cô ta vấn đề như vậy. Nhưng không kịp kháng nghị, nơi đó đã bị môi của Triệu Tiểu Đường ngậm lấy

"Không ....Đường .... Đường...."

Kháng nghị đương nhiên không hiệu quả, hôn qua một hồi Triệu Tiểu Đường mới cười rộ nói

"Rất xinh đẹp, bảo bối."

Ngu Thư Hân run rẩy thật sự lợi hại, cao trào khoái cảm đánh sâu vào trong cơ thể, nàng ôm lấy cô, ngẩng đầu tìm được bờ môi quen thuộc, ở trong môi cô tìm hương vị của chính mình, hỗn độn cùng thuốc mỡ là vị bạc hà, rõ ràng quái dị nhưng lại ngoài ý muốn liêu nhân.

Vừa hôn, Triệu Tiểu Đường xoay người để Ngu Thư Hân nằm lên trên ý đồ rõ ràng. Thư Hân kiều kiều nở nụ cười.

Môi vừa đặt lên nhũ hoa còn chưa kịp làm gì, thì điện thoại đặt bên bàn đột nhiên dồn dập vang lên, đánh gãy động tác của nàng

"Mặc kệ nó." Triệu Tiểu Đường thở gấp đầu lưỡi vươn ra liếm lấy môi, hai tay ôm lấy hông nàng không cho rời đi. Vậy thì tiếp tục đi.

Nhưng tiếng chuông như cố tình đối nghịch với cô, vang lên liên hồi không dứt. Triệu tổng chính thức phát hỏa cầm điện thoại ném ra xa.

Tiếc rằng chiếc di động này rất tốt, chẳng những không bị đập hư, ngược lại khi đụng xuống, một chuỗi âm thanh lưu loát trung khí mười phần lại từ bên trong truyền ra.

"Con, thế nào lâu như vậy không tiếp điện thoại? Có phải đang bận công tác? Ta đã nói với con rồi, cái công ty nhỏ kia mở hay không cũng không sao cả, trong nhà không thiếu chút tiền ấy ..." Tiếng nói Triệu mẫu sáng ngời rõ ràng vô cùng.

Triệu Tiểu Đường vô lực hít một hơi, Ngu Thư Hân nghe được người nào đó chửi thề, không nhịn được giật giật khóe miệng, này thật sự là...có đủ khôi hài.

Nàng vỗ nhẹ mặt người kia, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói:

"Đứng lên, ân?"

Bàn tay Triệu Tiểu Đường ôm eo nàng, rõ ràng không tình nguyện vùi mặt vào ngực nàng

"Ngoan, đi tiếp điện thoại." 

Được rồi, nữ nhân này chính là tiểu hài tử, muốn dỗ thì phải dỗ.

"Triệu Tiểu Đường, con có nghe mẹ nói chuyện không?" Niệm nửa ngày, Triệu mẫu đột nhiên hoài nghi không có ai tiếp chuyện, ở đầu kia rống to hỏi.

"Đi thôi." Nàng kéo tay cô

"Triệu Tiểu Đường! Tiểu Đường! Con!" Âm thanh liên tiếp dồn dập, tính cách mười phần Triệu gia. Quả nhiên di truyền là một thứ đáng sợ.

Triệu Tiểu Đường mi tâm nhíu lại, tâm không cam tình không nguyện rời khỏi Ngu Thư Hân, nhặt lên di động trên đất, cả tiếng đáp: 

"Nghe được a, con không điếc!"

"Ha ha, chỉ biết con ngoan nhất, sẽ không có chuyện không để ý lão mẹ ta." Triệu mẫu đắc ý cười.

"Nói trọng điểm."

"Tâm tình không tốt?" Đối với cá tính của con mình, Triệu mẫu phi thường hiểu biết, vừa nghe liền rõ cảm xúc, người mẹ luôn yêu con đến không thể yêu hơn lập tức thuận ý 

"Con đã lâu chưa về Bắc Kinh, tuần sau trở về cho mẹ nhìn được không, vừa khéo các chị con cũng sẽ về."

"Nhìn gì mà nhìn, cũng sẽ không nhiều một miếng thịt." Không nói đến các chị thì có thể xem như miễn cưỡng hoàn hảo nhưng nói rồi lại khiến cô càng thêm quyết tâm không muốn về! Vừa nghĩ đến trong nhà có một đống nữ nhân líu ríu, đầu liền phát đau. (Cô không phải nữ nhân à??)

"Không được như vậy a, con có biết chúng ta đều muốn gặp con không?! Trở lại một chuyến thì sao, dù sao con không có bạn trai, cũng không phải không có thời gian, con, con ngẫm lại xem ...." 

"Con đã bảo với mẹ bao lần rồi, bạn gái là bạn gái. Không cần nói thêm gì nữa,con biết rồi" Tính nhẫn nại của Triệu Tiểu Đường luôn hữu hạn.

"Được rồi, bạn gái thì bạn gái. Con đáp ứng?"

"Ân."

"Thật tốt quá, con, mẹ thật cao hứng, mẹ sẽ nấu món con thích ăn nhất ăn ..."

"Được rồi, mẹ mau gọi cho các chị đi."

"Đúng a, các chị con nói nếu con đáp ứng nhất định phải nói cho chúng biết, con xem trí nhớ ta này, ta hiện tại lập tức đi gọi điện thoại, nói cho ..."

"Vậy đi gọi đi." Thực lưu loát cúp điện của Triệu mẫu, Triệu Tiểu Đường nhíu mày, xoay người nhìn Ngu Thư Hân đã mặc xong quần áo, nằm trên sofa xem tivi, mi tâm càng nhăn lại không vui.

Nàng liếc cô, lập tức bật cười

"Em thế nào còn ...kích động a."

Triệu Tiểu Đường lõa thể đứng nơi đó tiếp điện thoại, điện thoại nói xong lửa tình còn chưa tắt, luôn như vậy ...thẳng thắn mà nói, này cũng quá khoa trương đi, có mệt không nha?

"Nhìn cái gì, đều do chị!" Triệu Tiểu Đường liếc nàng, đi tới kéo vào lòng

"Lại đây cho dập lửa cho em đi"

"Không." Hứng trí của nàng đã giảm.

"Chị dám không!" Triệu Tiểu Đường nghiến răng nghiến lợi, một phen ôm cô vào phòng ngủ

"Chị còn chưa giúp em dập lửa mà đã muốn phủi mông đi? Xem em làm thế nào thu thập chị"

Về phần phản kháng, nếu nàng phản kháng hữu dụng, vậy thì Triệu Tiểu Đường có tác dụng gì?

------------
✓Đôi khi cảm thấy truyện đăng lên có chút biến thái. Không biết bản thân đã đầu độc bao nhiêu bạn nhỏ dưới 18+

Lịch đăng truyện không ổn định,có thể mỗi ngày một chương nhưng cũng có thể cả tuần chỉ có 2-3 chương!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip