Lắng nghe trái tim

Chuyến du lịch đến ngày thứ tư, cũng là đêm cuối cùng ở lại Thanh Xuân, mọi người kéo nhau ra bờ sông thơ mộng kế bên khách sạn cắm trại.

Mấy bữa nay nhóm Ngu Thư Hân trầm lặng hẳn, ai cũng nhìn ra nàng đang tránh mặt Khổng Tuyết Nhi. Nàng hoa hậu chung cư cũng vì thế mà buồn rầu ít nói hẳn, chỉ có mỗi Hứa Giai Kỳ kiên nhẫn nhất, luôn kè kè bên cạnh chăm sóc nàng ấy. Thế nhưng Khổng Tuyết Nhi chẳng khi nào cho họ Hứa sắc mặt tốt cả. Kéo theo Triệu Tiểu Đường cũng bị hệ luỵ vì cứ bị Hứa Giai Kỳ bắt đi nhậu cùng có hôm đến tờ mờ sáng mới mò về phòng làm Ngu Thư Hân dỗi lên dỗi xuống.

Rốt cuộc vẫn là Tôn Nhuế hảo hán dẫn dắt đám Tạ Khả Dần, Dụ Ngôn và Kim Tử Hàm bày trò cắm trại tối nay, cũng mong phần nào gỡ rối cho cái bùng binh hắc ám này.

*

*

Nền trời dần chuyển sang sắc đen huyền ảo, lấp lánh trên màn vô vàn những vì tinh tú nhỏ nhắn. Tám người quây quần bên đống lửa bập bùng, cảm nhận tiếng gió êm đềm lướt qua mơn man da dẻ.

Ngu Thư Hân vẫn như cũ dính lấy Triệu Tiểu Đường nhưng thỉnh thoảng ở một góc khó thấy sẽ liếc qua chỗ Khổng Tuyết Nhi. Tất nhiên điều đó không thể qua mắt bạn học Triệu. Tuy trong lòng cô hơi hơi khó chịu đấy, dù sao nàng cũng là người yêu mình mà lại đi để ý nữ nhân khác... nhưng cô biết nếu chuyện này còn dây dưa thì sẽ dẫn đến nhiều hệ luỵ biết bao.

"Em nghĩ chị nên gặp riêng Tuyết Nhi." Cô ôn nhu xoa lên mu bàn tay nàng như âm thầm tiếp thêm sức mạnh.

Ngu Thư Hân cảm động muốn khóc rồi đây! Ai nói Triệu Tiểu Đường trẻ con chứ với nàng cô luôn trưởng thành vào những lúc nàng cần cô nhất.

"Yêu em."

Gò má đón lấy chiếc hôn ngọt ngào, Triệu Tiểu Đường lưu manh ghé tai nàng nói nhỏ: "Yêu thì tối về cho người ta đi."

Ném cho cô cái nhìn khinh thường, Ngu Thư Hân dẩu môi: "Mấy người đừng cứ mới sờ một tí đã chảy máu mũi thì bao nhiêu lần tôi cũng cho."

Hừmm.. chắc nàng không biết chỉ vì câu khẳng định này mà tương lai của nàng mệt mỏi với cái đuôi họ Triệu thế nào đâu.

Song, mặc kệ Triệu Tiểu Đường ngơ ngáo, Ngu Thư Hân chầm chậm lẻn ra phía sau hàng người kín đáo chạy tới hồ bơi. Bóng dáng nghịch ngợm biến mất chưa bao lâu thì Khổng Tuyết Nhi nhận được tin nhắn.

- Ra hồ bơi nói chuyện chút đi, chị đợi.

Dù dòng số không lưu tên nhưng giọng điệu này ngoài Ngu Thư Hân ra thì chẳng còn ai nữa.

Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm dòng chữ nhỏ nhắn vừa gửi tới, lưỡng lự ngẫm nghĩ. Thế rồi bước chân vẫn vô thức tìm đến điểm hẹn, bắt gặp bóng lưng yêu kiều thơ thẩn bên thành hồ bơi.

Ngu Thư Hân lúc này hệt như đứa nhỏ, vô tư vô lo chơi đùa với làn nước trong vắt. Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Khổng Tuyết Nhi sao quá đỗi yên bình đẹp đẽ, và dường như cũng khiến nàng âm thầm hạ xuống quyết định có lẽ là quan trọng nhất thời điểm hiện tại.

"Thư Hân."

Cô gái ngoảnh đầu, bên môi ẩn hiện nét cười tú lệ. Cánh tay trắng nõn đưa lên vẫy vẫy, đáng yêu đến nỗi Khổng Tuyết Nhi không thể không vui vẻ.

"Mau lại đây."

Khổng Tuyết Nhi nghe lời ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng ấy, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm có này.

"Chuyện hôm đó... ừm, chị xin lỗi." Ngu Thư Hân ngượng ngùng thỏ thẻ.

"Bỏ qua đi, em còn sợ chị không nói chuyện với em nữa."

Ngay từ đầu Khổng Tuyết Nhi đã định sẵn giữ kín tình cảm đơn phương đó trong lòng. Nhưng chẳng hiểu sao, hoặc là thấy Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân tình cảm khăng khít nên nảy sinh ghen tị. May mắn thay, mọi chuyện không vì sự ích kỉ của bản thân mà đi chệch hướng tốt đẹp ban đầu.

"Tuyết Nhi này!"

"Ừ."

"Mấy lần trước chúng ta nhậu xỉn, em có khuyên chị nên lắng nghe và làm theo trái tim mình. Em hiện tại có phải cũng nên như thế không?"

Khổng hoa hậu đảo mắt, muốn lảng tránh vấn đề nọ nhưng rồi vẫn đáp: "Hứa Giai Kỳ hợp với một người tốt hơn em."

"Chị không ép em nhưng Tuyết Nhi này, em thử nghĩ xem. Giai Kỳ phải yêu em thế nào mới chờ đợi em lâu như thế? Từ hồi đại học..."

Ngu Thư Hân vội vã bịt miệng, lấm lét liếc qua Khổng Tuyết Nhi. Quả nhiên sắc mặt nàng ấy trầm hẳn, ưu phiền hiện rõ dưới ánh trăng trắng ngần.

"Chị xin lỗi, là chị bắt Tiểu Đường kể cho chị."

"Không sao." Nàng thở dài, dòng kí ức xưa cũ khẽ lướt qua thật nhanh.

Năm đó ở đại học Bắc Kinh, Hứa Giai Kỳ là học bá nổi danh khoa ngoại giao, còn nàng vì xinh đẹp nên thường được mọi người ghép đôi với cô, đặc biệt sau khi cả hai tham gia prom và vô tình bốc trúng lá thăm trở thành bạn nhảy của nhau.

Khổng Tuyết Nhi cũng chẳng rõ Hứa Giai Kỳ có phải thích mình từ ấy không, nhưng biểu hiện theo đuổi của cô rất rõ ràng. Tặng hoa, mua đồ ăn sáng, chở nàng về, tất cả những tiêu chuẩn dành cho người yêu trong mơ Hứa Giai Kỳ đều sở hữu. Chỉ tiếc rằng, trong lòng Khổng Tuyết Nhi khi đó đã chứa đựng hình bóng Ngu Thư Hân.

Hứa Giai Kỳ hơn nàng một tuổi, vào ngày tốt nghiệp trước mặt bạn bè thân thiết hướng nàng tỏ tình. Đương nhiên kết quả đã dự đoán trước, cô bị Khổng Tuyết Nhi từ chối. Không những thế còn bị từ chối với thái độ rất gay gắt. Chuyện rồi cũng lắng xuống, Hứa Giai Kỳ sang Úc du học thạc sỹ, Khổng Tuyết Nhi cứ nghĩ quan hệ giữa bọn họ vậy là hết. Nào ngờ gặp lại cô ở Thanh Xuân, mà cô đối với nàng vẫn cứ nhiệt tình như thế.

"Chị nghĩ em vẫn nên cho Giai Kỳ một cơ hội, cũng như bản thân em một cơ hội." Ngu Thư Hân trầm mặc nắm lấy tay nàng, chân thành tiếp: "Tuyết Nhi, chị mong em hạnh phúc chỉ sau gia đình em thôi đấy."

Khổng Tuyết Nhi không đáp, lặng lẽ ngả đầu lên vai Ngu Thư Hân tựa hồ kẻ hành khất trên sa mạc tìm thấy chiếc lều cứu hộ. Hai người yên bình ngồi bên nhau, đôi bóng trải dài bỏ lại sau lưng màn đêm tĩnh mịch.

Có lẽ Ngu Thư Hân nói đúng! Cũng tới lúc nàng nên tìm một hạnh phúc cho riêng mình rồi...

====

Chào mọi ngườiiiiiii 🙆‍♀️

Vì Bùng Binh không có viết trước giống Hoa Thê nên tốc độ ra chap sẽ không được cố định :((( mong cả nhà thông cảm 😭

Chúc mọi người tối an~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip