Một đám bùng binh

Chiều, mọi người nghỉ trưa xong thì kéo nhau xuống mở tiệc BBQ. Tôn Nhuế vì Ngu Thư Hân đến mà sẵn sàng quây cả khu hồ bơi dành riêng cho đoàn của chung cư. Đám Tạ Khả Dần và Dụ Ngôn biết tin, mắt tròn mắt dẹt hâm mộ tới độ thiếu chút nữa chạy đến trước mặt năn nỉ Tam ca bao nuôi.

Trong khi đó, Triệu Tiểu Đường ngồi một góc, mặt mũi nhăn nhó như quả táo tàu liếc qua lại chỗ Tôn Nhuế đang cùng Ngu Thư Hân nướng thịt.

Hừ, nói chuyện thôi có cần vui vẻ tới vậy không? Cười nhăn nhở thế kia để mà làm gì? Ểy, đụng chạm nữa chứ! Bỏ ngay cái tay ra đồ háo sắc họ Tônnnn~

Hiện tại chắc ai can đảm lắm mới dám lân la đến gần Triệu Tiểu Đường vì bộ dáng cô bây giờ trông cứ như đồ tể vậy. Cảm tưởng chỉ cần đụng nhẹ một cái thôi là đôi mắt sắc hơn dao kia sẽ chém đối phương ra thành từng mảnh.

"Chị Tiểu Đường!"

Họ Triệu tính quạu rồi đấy, nhưng phát hiện người xuất hiện là Kim Tử Hàm nên cố hết sức nới lỏng cơ mặt nhất có thể.

"Ừ, có chuyện gì sao?" Bất quá cái giọng chợ búa vẫn không lẫn vào đâu được.

"Thịt nướng xong rồi, mọi người bảo em ra gọi chị."

Hoa ra Kim Tũm ngây thơ bị đám người vô lương tâm đùn đẩy trách nhiệm kiểu này đây. May cho bọn họ em tốt bụng, đổi lại là Dụ Ngôn xem có bị kẹp cổ rồi ném vào mặt câu "cậu chết chắc rồi"  không!?

Cách đó chừng 5 mét, Ngu Thư Hân vài phút trước định đích thân gọi Triệu Tiểu Đường rồi. Khổ nỗi ông trời cứ thích trêu chọc người như thế, vừa làm xong việc quay ra đã thấy cô ôn nhu (?) cười nói (?) với Kim Tử Hàm liền ủ rũ trong lòng.

"Hân Hân, sao lại buồn rồi? Nếu cậu không thích mình sẽ bảo người chuẩn bị đồ ăn khác cho cậu." Tôn Nhuế ân cần nói.

"Không cần đâu!" Buồn của nàng có đổi thêm mười bàn ăn cũng chẳng bớt đi được.

"Vậy cười lên nào, cậu là Hân Hân vui vẻ cơ mà."

Nhờ có Tôn Nhuế động viên, tâm trạng Ngu Thư Hân tốt lên một chút, cùng mọi người ngồi vào bàn. Loanh quanh thế nào lại ngồi đối diện Triệu Tiểu Đường và Kim Tử Hàm, không biết nên cười hay mếu.

"Hân Hân, cho cậu." Tôn Nhuế gói một cuốn thịt vừa miệng đặt vào bát nàng.

Tạ Khả Dần thấy thế, cái miệng không tự chủ được lại léo nhéo: "Tam ca, chị quá thiên vị rồi. Tiểu công chúa đang giảm cân đó, cuốn nhiều thịt như vậy nhường cho em thì tốt hơn." Dứt lời liền với đũa sang, cái nết ăn đem so với cái mặt xinh xẻo nửa điểm cũng không ăn nhập.

"Vớ vẩn!" Tôn Nhuế đánh cô Tạ một cái, trừng mắt đe doạ: "Hân Hân có da có thịt chút mới tốt, mấy đứa bây đừng tối ngày ủng hộ cậu ấy giảm cân."

Tình trạng chí choé này Ngu Thư Hân xem đến quen mắt rồi. Thời gian trước khi Tôn Nhuế còn ở chung cư bọn họ cũng thế, hơn một năm gặp lại vẫn không có gì thay đổi, luôn thân thiết như gia đình.

Chỉ có Triệu Tiểu Đường ngứa con mắt bên trái, lé con mắt bên phải thôi. Một luồng bực tức trào lên mà không biết nguyên do khiến cô cả người khó chịu. Tất cả đều tại chị gái hàng xóm. Có người yêu rồi còn tán tỉnh cô làm gì hả? Tức chết Triệu Tiểu Đường rồi!

"Đây nữa Hân Hân, sườn tẩm chua ngọt cậu thích này."

Hừ, mấy người tưởng mỗi mấy người bày được trò ân ái buồn nôn đó thôi sao? Chống mắt lên mà lão nương đây.

"Tiểu Hàm, đừng ăn rau nữa, ăn nhiều thịt lên. Dáng em bây giờ chuẩn lắm rồi!" Triệu Tiểu Đường vừa cất tiếng, mấy chục con mắt đều đổ dồn về phía cô.

Ngay cả Kim Tử Hàm cũng khó hiểu vô vàn. Tiểu Hàm? Cô đặt biệt danh mới cho em từ lúc nào thế?

"Miến nữa, miến em thích ăn."

Noo, em ghét nhất là miến.

"Thịt cuốn phô mai này, đều cho em."

Mẹ ơi, em bị dị ứng phô mai.

"À rau, rau nữa."

Làm ơn, ai đó trả Triệu Tiểu Đường bình thường về đi được không? Em là người chứ đâu phải heo, bát của em sắp chất đầy thành ngọn núi nhỏ rồi.

"Triệu Tiểu Đường.. cậu muốn chết rồi phải không?" Cuối cùng vẫn là Dụ Ngôn tỉnh táo lại đầu tiên, hướng họ Triệu cười "thân thiện".

Bầu không khí vốn rất vui vẻ bị Triệu Tiểu Đường biến thành kì quái đã đành, nay Dụ Ngôn lên tiếng liền rót vào thêm một lượng thuốc súng. Tôn Nhuế với kinh nghiệm lâu năm, để tránh cuộc "tàn sát" sắp diễn ra, cô bật dậy tằng hắng.

"Ahaha.. tôi có người bạn hôm nay cũng đến đây. Kia rồi, cậu ta tới rồi!"

Nhác bóng cô bạn thân, Tôn Nhuế mừng rỡ: "Ê Hứa Giai Kỳ, bên này."

Đôi đũa trong tay Khổng Tuyết Nhi khựng lại. Triệu Tiểu Đường cũng thôi không đấu mắt với Dụ Ngôn nữa, lo lắng nhìn sang Khổng Tuyết Nhi. Quả nhiên, sắc mặt nàng ấy tối sầm rồi.

*

*

9 rưỡi tối, trong khi mọi người đều về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị cho tour thăm quan sáng mai thì Ngu Thư Hân đang gặp rắc rối cực mạnh với bạn nhỏ crush nhà mình.

Đường đường là tiểu công chúa đáng yêu nhất chung cư hiện tại đứng ôm gối, mếu máo đáng thương nhìn tên ác ôn nhỏ mọn kia.

"Tiểu Đường giận chị à?"

Bình thường giọng nàng nghe đã ngọt lắm rồi cơ, bây giờ vì năn nỉ mà càng thêm nỉ non ỷ lại làm toàn thân Triệu Tiểu Đường ngứa ngáy.

"Ai bảo tôi giận chị? Con mắt cho chị thấy nói tôi giận chị?"

"Đường không cho chị nằm cùng kìa."

Cái này...

"Tại, tại tôi ngủ một mình quen rồi, không thích ai nằm chung hết á." Cô ngang ngược nói.

Thật sự, ngoài Ngu Thư Hân ra chắc không còn ai đủ kiên nhẫn dỗ dành cái tên ngang ngược này nữa đâu. Lớn tồng ngồng rồi mà trẻ trâu khủng khiếp!

"Chị ngủ ngoan lắm, Tiểu Đường yên tâm. Với lại phòng này phòng đôi mà, giường cũng rộng nữa."

"..."

"Tiểu Đường~ Tiểu Đường??" Nàng vừa gọi vừa lò dò trèo lên đệm.

"..."

Mãi không thấy cô đáp lời còn tưởng cô ngủ rồi, định hôn trộm một cái thì Triệu Tiểu Đường đột ngột quay người lại, vừa vặn đem hai gương mặt thu hẹp khoảng cách.

Tầm mắt cô rơi lên cánh môi hồng hào của Ngu Thư Hân. Chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hôn môi mùi mẫn thường thấy trên phim. Môi Ngu Thư Hân bóng mềm thế kia, không biết chạm vào cảm giác như nào nhỉ?

Đâu chỉ có Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân thời khắc này cũng đang nghĩ bậy gần chết đây. Ở khoảng cách gần mới biết thì ra da dẻ cô nhẵn mịn đến lợi hại. Tưởng tượng đặt môi lên thôi là đủ để nàng sung sướng run cả người rồi.

Nhưng có một điều Ngu Thư Hân không biết. Mỗi lần nàng đăm chiêu suy nghĩ, cái môi chúm chím xinh xinh sẽ tự động chu ra và trong trường hợp này với Triệu Tiểu Đường thì rất chi là "mời gọi".

Chết tiệt!

Triệu Tiểu Đường rít thầm, bà chị hàng xóm rõ ràng muốn quyến rũ cô đây mà. Sắp không quân tử được nữa rồi... mặc kệ, HÔN!

Trong tích tắc thôi, Ngu Thư Hân còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã bị ai đó đè ngược xuống giường chiếm đóng ngọt ngào nơi đầu lưỡi rồi.

====

Ghé qua nhà phụ và thả sao cho Cụt nào 😢 flop quá chừng 😢

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip