Yêu nghiệt hiện hình
Ngu Thư Hân không biết mình vừa gặp phải trường hợp kì quái nào nữa. Cái người nhỏ hơn nàng hai tuổi đó, ban nãy hùng hùng hổ hổ đè nàng xuống đệm hôn tới hôn lui hiện tại đang nấp trong phòng tắm để mặc nàng ngồi thẫn thờ trên giường với bộ dạng áo quần một chút cũng không chỉnh tề. Còn vấn đề vì sao không chỉnh tề thì đi mà hỏi Triệu Tiểu Đường đã làm gì!
Họ Triệu kia đúng thật hay ho quá mức. Rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là Ngu Thư Hân, tổn thất cũng là nàng, nhưng Triệu Tiểu Đường sau khi dứt ra lại mếu máo chạy vào phòng tắm là thế nào? Ủa, đáng lẽ tình tiết này phải giao cho nàng mới có sức thuyết phục chứ?
Càng nghĩ càng bực, nàng còn chưa xơ múi được gì đâu. Triệu Tiểu Đường dễ ghét quá đi mất!
Cộc cộc cộc
"Triệu Tiểu Đường, em có ra đây không thì bảo?"
Bạn học Triệu vốn đang vốc nước hất như điên vào mặt mình, nghe tiếng Ngu Thư Hân từ ngoài vọng vào vô thức cuống cuồng hết cả lên. Chết rồi, có phải cô vì một phút lỡ dại nhìn thấy "vườn tược trái cây" của chị gái hàng xóm mà sắp chuẩn bị tạm biệt thanh xuân tươi đẹp không? Cô đâu cố tình đâu, tại chị ta câu dẫn cô đó. Ngu Thư Hân xấu xa!
"Triệu Tiểu Đường, em định trốn tránh trách nhiệm đấy à?"
"..."
"Triệu Tiểu Đường, lẽ ra người nên trốn vô trỏng phải là chị mới đúng. Em thì tổn thất chỗ nào?"
"..."
"Nếu em còn trốn trong đó không ra, đừng trách chị đem chuyện em ức hiếp chị kể cho Tạ Khả Dần."
Triệu Tiểu Đường ngồi trên nắp bồn cầu nấc cục một tiếng. Ai chẳng biết Tạ Khả Dần là cách gọi khác của loa phát thanh, cô nàng mà hóng được vụ này thì cuộc đời Triệu Tiểu Đường đến đây coi như kết thúc.
"Triệu Tiểu Đường, chị đếm đến 3 đấy!"
"Một~"
"Hai~"
"Bơ.. ưm~" Chính là Triệu Tiểu Đường cuối cùng cũng phải đầu hàng trước chiêu trò dọa nạt của Ngu Thư Hân, vội vàng đẩy cửa bịt cái mỏ tía lia tía lịa kia lại.
Cô còn định hung dữ với nàng một trận, nào ngờ vừa liếc xuống đã muốn chọc đui hai con mắt luôn cho rồi. Ngu Thư Hân, chị gái hàng xóm thế nhưng... mặc kệ váy ngủ xộc xệch, ngang nhiên đứng ngoài đập cửa gọi sói a~
"Sao chị không kéo đồ đàng hoàng lại?"
Trái ngược giọng điệu chẳng mấy thân thiện của họ Triệu, tiểu công chúa tỉnh bơ đáp: "Đứa nào giựt ra đứa đó tự đi mà kéo."
Nàng nghênh mặt, hai cánh môi vểnh lên như khiêu khích, dáng vẻ nửa kín nửa hở càng khiến máu nóng trong người Triệu Tiểu Đường sôi sùng sục. Trời ạ, cô lỡ chọc phải cái loại yêu nghiệt thành tinh gì thế này?
"Bộ chị mặc vậy không lạnh hả?"
Ngu Thư Hân lắc đầu. Đoạn, kéo bàn tay đặt trên môi mình xuống, bạo gan nắm thế thượng phong ép Triệu Tiểu Đường vào tường. Bình thường làm gì có chuyện tiểu công chúa dặt dẹo như nàng áp bức được con sói gian manh kia. Nhưng lúc này chú ý của Triệu Tiểu Đường hết thảy đều dính vào nơi cao đầy nửa lấp ló sau cổ áo nàng rồi, còn đâu sức lực phản kháng nữa.
Tiểu công chúa cười khúc khích, cố tình rướn người về phía trước liền nghe rõ tiếng Triệu sói nuốt nước bọt cái "ực". Nàng hiểu rồi nhé, đứa nhóc này mới từng đây tuổi đã mắc bệnh háo sắc. Nếu nàng biết sớm đã không mất nhiều thời gian buồn phiền khổ sở vì mãi chẳng được cô chú ý như vậy. Bất quá giờ đơn giản hơn nhiều rồi, nắm trong tay bệnh án thì việc bốc thuốc đơn giản thôi.
Ngu Thư Hân vòng tay câu lấy cổ Triệu Tiểu Đường, môi mềm tìm đến vành tai nhạy cảm thì thầm quyến rũ: "Tiểu Đường~"
Không được Triệu Tiểu Đường.. Mày phải gắng lên, không được để yêu tinh hút hồn.
"Tiểu Đường~"
Sao càng ngày càng sát vậy? Rồi người xức nước hoa gì thơm vậy má? Huhu, sắp chịu hết nổi rồi!
"Đường~"
Đường phố cái gì! Gọi lắm thế, để người ta yên.
Đám Tạ Khả Dần với Dụ Ngôn hay chê bai Triệu Tiểu Đường ngáo quả thật không sai chút nào. Người ta đã mời gọi đến thế rồi, mắc mớ gì làm ra bộ dạng quân tử thanh bạch thế? Cứ nhào tới hưởng dụng luôn không thích hơn à? Đấy, gồng lắm rồi Ngu Thư Hân quất tới chiêu cuối thì lúc đấy có chạy đằng trời.
"Đường~ chị xấu tới mức Đường không thèm nhìn luôn à?" Nàng ủy khuất nói.
Xấu? Bà chị hàng xóm điên rồi. Ngu Thư Hân mà xấu thì ai đẹp nữa? Triệu Tiểu Đường gào thét trong lòng.
"Ch--chị lui ra xiu.. xíu được không?"
Chứ cứ cọ cọ hoài vậy chết người đó má!!!
"Ứ đâu, Đường nhìn chị cơ."
Ứ cái quần, thứ yêu nghiệt đáng hận.
Triệu Tiểu Đường hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình. Thôi thì, chết vinh còn hơn sống nhục. Vốn đã chuẩn bị tâm lí trước rồi nhưng đến khi mở ra vẫn là một màn rửa mắt miễn phí.
Ngu Thư Hân đích thật cố tình đây mà! Cái dây váy ban nãy rõ ràng ở trên vai, sao bây giờ cô mở mắt ra liền tụt tới ngang bắp tay rồi. Bao nhiêu phong tình mơn mởn không chút che giấu lồ lộ dưới lớp đèn lung linh làm Triệu Tiểu Đường mơ màng cảm nhận được một dòng chảy ấm nóng tuôn ra từ mũi mình.
"Tiểu Đường, em chảy máu mũi rồi!" Nàng hốt hoảng la lên.
Hờ, còn không phải tại chị sao?
*
Trêu chọc qua đi, Triệu Tiểu Đường ngoan ngoãn nằm trên giường cho Ngu Thư Hân giúp mình cầm máu mũi. Tức chết cô mất! Đường đường là Triệu vương tử mà đối thủ chưa đâm cho dao nào đã ê chề thất bại. Ngu Thư Hân - biến số này cũng quá mức ngang ngược đi.
"Chị kéo dây váy lên được rồi đó." Cổ thì cổ tim, hơi cúi người xuống thôi liền lộ hết cả, cũng không sợ gặp phải người xấu hay gì.
Ngu Thư Hân chống tay nằm nghiêng nhìn cô, cợt nhả nháy mắt: "Có bao nhiêu em thấy hết rồi, nhìn nhiều thêm chút chị không trách đâu."
Sao bây giờ cô mới thấy chị gái hàng xóm đáng sợ đến thế nhỉ? Cơ mà, được đặt cách hưởng dụng phương thức bổ mắt này cũng không tồi.
"Nhưng mà Tiểu Đường.."
"Làm sao?"
"Em, không phải em... yếu sinh lí đó chứ? Thấy chị như vậy em một chút cũng không hứng thú sao? Hay tại chị chưa đủ hấp dẫn?" Nói đến đây, Ngu Thư Hân nhíu mày tự ngắm nghía bản thân: "Đâu có đâu, trắng trẻo thơm tho, chỗ nào ra chỗ đấy lắm mà ta?"
Nàng mải lẩm bẩm một mình, đâu để ý cái người nàng cho rằng yếu-sinh-lí mặt mày đã đen thành cái dạng gì rồi.
"Ngu Thư Hân."
"Hả?"
Nhẹ nhàng lật cười đè lên thân thể mát rượi của nàng, cô nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cho chị biết thế nào là yếu sinh lí."
"Được a~ mau tới đây~"
Sao nghe giọng Ngu Thư Hân giống như rất mong đợi vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip