Chương 1: Thiếu niên bên hồ
Người ta thường nói rằng ma đạo vô tình là thứ ghê tởm nhất trong thiên hạ, nhưng ta lại thấy ma đạo hữu tình còn đáng sợ hơn cả ma đạo vô tình...
Có tiếng ai đó vang lên, giọng nói thều thào như ánh nến sắp tàn, như hồi quang phản chiếu. Tầm nhìn chợt rõ ràng hơn, "hắn" nương theo ánh mắt nhìn về phía giọng nói phát ra, một nam tử nằm trên giường lộ ra nụ cười khổ.
Mặt mày như họa, rung động lòng người. Chỉ tiếc khuôn mặt không chút huyết sắc khiến cho vẻ đẹp sắc nước hương trời kia phai nhạt không ít. Nam tử tuyệt sắc dường như không thấy ánh mắt của "hắn", người thở dài một tiếng rồi khẽ nhắm mắt, nét đau khổ còn tồn đọng trên mi tâm người dường như tan đi.
Lần nhắm mắt này của người nọ lại khiến tâm can "hắn" đau đớn tột cùng.
Mong rằng ta không có kiếp sau...
. . . . .
Trác Phàm mở mắt, đôi đồng tử đỏ rực nhiễm sát khí giờ lại hiện ra sự mê man lạc lõng. Hắn thất thần một hồi lâu, đôi mắt đỏ nhìn chăm chú lên ánh trăng trên cao. Màu bạc nhè nhẹ của trăng rọi vào mắt, tẩy đi một phần lệ khí trong mắt hắn.
Hắn cứ yên lặng nhìn trăng, sau một lúc lâu lắm mới giấu đi biểu tình thất thố của mình, trở về với hình dáng của một Ma Hoàng lãnh lệ kiếp trước.
Ngón tay Trác Phàm day day thái dương, hắn khép hờ hai mắt, miệng lẩm nhẩm một cái tên hắn đã lặp đi lặp lại biết bao lần.
"Tịnh Nhi..."
Ở tại Vạn Thú sơn mạch gần một năm trời, ngoài việc tu luyện ra thì hắn chỉ biết ngồi vận công tiếp tục luyện Ma Sát Quyết. Chẳng qua không biết dạo này tâm cảnh xảy ra chuyện gì, Trác Phàm thường hay nhớ lại những ký ức nhỏ vụn của kiếp trước.
Đó là khi hắn còn là Trác Nhất Phàm, hắn còn có một người cùng bầu bạn với hắn. Từ thuở mới tu luyện cho tới khi trở Ma Hoàng, người đó vẫn ở cạnh hắn. Chỉ tiếc về sau quan điểm giữa hai người trái ngược nhau, mâu thuẫn cũng càng xảy ra thường xuyên nên đã chia xa nhau một thời gian dài. Đến khi mà hai người gặp lại cũng đã là cảnh còn người mất, dù hắn cố chấp thế nào chăng nữa cũng nhận ra vết rách giữa hai người cũng không thể lành lại được.
Cuối cùng người đó rời khỏi nhân thế, để lại hắn giữa Thánh Vực bốn bề là thù.
"Rời đi dứt khoát quá đấy, Tịnh Nhi."
Trác Phàm ngừng lại động tác day thái dương, hắn mở đôi mắt khép hờ, đôi đồng tử đỏ như máu lúc nãy đã biến mất, trả lại đôi con ngươi màu đen lạnh lùng. Trác Phàm nhìn bầu trời lần nữa, tính toán một lúc thì nhận ra bản thân đả tọa đã hơn mấy canh giờ, xương cốt trong người kêu răng rắc theo cái duỗi người của hắn.
Hắn ra khỏi hang động đang ẩn nấp, thần thức đảo một vòng xung quanh. Cứ tưởng nơi này vẫn sẽ vắng lặng như mấy ngày trước, Trác Phàm vừa định thu thần thức lại thì bỗng nhiên nhận ra một hơi thở của người sống ở phía đông cách nơi trú ẩn của hắn chưa đến mười dặm.
Thanh niên áo đen sững người, khuôn mặt tuấn tú tối sầm đi và trở nên khó coi hơn.
"Khi nào tính cảnh giác của lão tử lại kém thế này!"
Không nói đến hơi thở kia có phải là người xấu hay người tốt gì hay không, chỉ riêng việc đến giờ hắn mới phát hiện có người quanh quẩn chỗ ẩn nấp của bản thân đã khiến hắn cảm thấy kinh nghiệm làm Ma Hoàng mấy trăm năm của mình vứt cho chó gặm hết.
Trác Phàm cắn răng, nét dữ tợn trên mặt không giảm phản tăng. Hắn bực bội thầm nói.
"Đi dò xét trước, sau đó trở về giải quyết tâm cảnh của bản thân."
Một Lạc gia đủ lắm rồi, hắn không cần thêm tâm ma nào nữa.
Dứt lời, thân ảnh của người thanh niên trẻ tuổi đã biến mất tại chỗ, trở thành cái bóng đen lao đi vun vút trên mặt đất. Tiềm Ảnh Quyết, đúng như tên gọi, sau khi tu luyện nó thì bản thân sẽ hóa thành một bóng ảnh mơ hồ hòa nhập với môi trường xung quanh, tốc độ di chuyển rất nhanh, võ kỹ này rất thích hợp cho việc trở thành một sát thủ chuyên nghiệp chuyên đi giết người. Vào tay Trác Phàm thì nó còn có nhiều công dụng khác hơn, hiện giờ hắn dùng nó để đi dò xét "kẻ xâm nhập" kia là tiện lợi nhất.
Chỉ trong thời gian một nén hương, Trác Phàm đã đến khu vực có hơi thở người sống kia. Hắn lặng lẽ trèo lên cây, nương nhờ ánh trăng sáng rực xem xét tình hình xung quanh. Bỗng nhiên Trác Phàm nhảy xuống cành cây, giơ tay chạm vào không trung, một kết giới mờ ảo thấp thoáng hiện ra từng đợt sóng vỗ theo cái chạm của hắn.
Nếu là một kết giới bình thường thì Trác Phàm không để vào mắt, nhưng thứ trước mặt này lại khiến vị Ma Hoàng đời trước kinh hãi không thôi.
"Ẩn Tức Trận!?"
Ẩn Tức Trận, công dụng như tên gọi của nó, loại trận pháp đơn giản này dùng để ẩn giấu khí tức của mình với vật xung quanh, cho dù là cường giả Thiên Huyền cảnh cũng không thể phát hiện ra được khí tức của người sống đứng trong pháp trận. Pháp trận này tuy chỉ là một trận đồ nhất cấp dễ dàng lập trận nhưng xuất xứ của nó mới chính là thứ Trác Phàm kinh hãi.
Ấn Tức Trận là trận đồ đến từ Thánh Vực, một nơi như Phàm giai không thể có nó được, nếu có thì cũng là trận đồ thượng cổ đã thất truyền. Một pháp trận từ Thánh Vực lại xuất hiện ở Phàm giai, hơn nữa còn gần chỗ Trác Phàm ẩn náu, hỏi sao vị Ma Hoàng này lại không ngạc nhiên cho được.
Thần sắc trên mặt người thanh niên tối đi, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào kết giới trước mặt mình. Trác Phàm lập tức triệu hồi ra Huyết Anh, cho nó uống một viên Ẩn Tức Đan rồi khéo léo điều khiển Huyết Anh cẩn thận chui qua kết giới, còn bản thân dùng Tiềm Ảnh Quyết di chuyển đến vị trí khác.
Hắn không biết tên nọ có ý tốt hay xấu nhưng phàm có liên quan đến Thánh Vực, hắn nhất định phải theo dõi điều tra kỹ lưỡng. Trước khi trở về Thánh Vực trả thù đám người Kiếm Hoàng, Trác Phàm tuyệt đối không cho phép có bất cứ nhân tố xấu nào sẽ xuất hiện trên con đường phục thù của mình.
Ngoài ra Trác Phàm còn cảm nhận được một tia nguyên lực quen thuộc truyền ra từ kết giới. Càng là thân quen thì càng nguy hiểm, Trác Phàm trước giờ không thích sự hiểm nguy ngoài tầm tay.
Tiềm Ảnh Quyết không hổ là võ kỹ thích hợp cho việc lén lút hoặc theo dõi nhất, chẳng mấy chốc Trác Phàm đã tìm ra vị trí vừa kín đáo vừa có thể quan sát toàn cục khác cho mình. Thông qua đôi mắt của Huyết Anh, Trác Phàm càng lúc càng gần hơn với hơi thở nọ.
Huyết Anh vượt qua từng chướng ngại vật, chưa đầy thời gian một nén trà đã đến đích. Nhờ có Huyết Anh, Trác Phàm đã thấy rõ được người nọ là ai. Có điều hắn chỉ mới liếc một cái, ánh mắt đã không thể rời khỏi thân ảnh kia được.
Dưới ánh trăng vằng vặc, người như tiên giáng trần.
Trên tảng đá lớn gần bờ hồ rộng lớn có một thiếu niên lẳng lặng ngồi đó. Sở dĩ gọi là thiếu niên vì trông người kia rất trẻ, nhìn sơ qua thì chắc tuổi tác có khi chưa vượt mười tám. Dung nhan tuyệt mỹ khiến người ngây ngất, mi mục như họa, rung động lòng người. Mái tóc dài màu ngân bạch ướt đẫm xõa tung sau lưng, từng giọt nước theo đuôi tóc bạc chảy xuống rơi tí tách lên mặt đá hơi gồ ghề.
Thiếu niên chỉ mặc độc tiết y đơn giản, cơ mà tiết y trắng tinh cũng ướt nhẹp như tóc bạc, vải lụa màu trắng dán chặt vào da thịt thiếu niên cũng không giấu được làn da trắng hồng khỏe mạnh dưới lớp áo mỏng tang. Đôi chân thon dài hữu lực không vải vóc bao phủ ẩn giấu dưới mặt hồ trong veo, cặp chân trắng trẻo kia đong đưa dưới nước, tạo ra những gợn sóng tung tăng lượn lờ.
Bỗng dưng thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt giấu dưới lưu hải cũng hiện ra, cũng hớp hồn vị Ma Hoàng ngay lúc đó. Người ta thường nói người có đôi mắt đẹp chắc chắn là một vị mỹ nhân khuynh quốc, mà thiếu niên giữa hồ chính là một mỹ nhân sắc nước hương trời. Đối với Trác Phàm, đôi mắt màu ngân lam kia vẫn xinh đẹp như trước kia, cả đồng tử ẩn hiện vầng trăng non đó cũng thân quen biết bao.
Trăng đêm nay dù sáng cỡ nào cũng không thể so được với thiếu niên xinh đẹp nhàn nhã trong hồ.
"Tịnh Nhi...?"
Trác Phàm ngây người, đôi đồng tử đỏ như máu trợn to, có kinh ngạc, có vui mừng nhưng nhiều nhất chính là sự hưng phấn.
Đúng vậy, là sự hưng phấn. Ma Hoàng từng vang danh Thánh Vực đang hưng phấn tột độ, bởi vì hắn đã tìm thấy mục tiêu cho mình.
Trác Phàm run rẩy giơ tay che mặt, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng méo mó, thân hình run run không thôi. Một điệu cười quái dị truyền ra từ bàn tay che mặt của hắn, đôi mắt đỏ rực nay càng đỏ hơn, mà đôi mắt đó lại chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên tuyệt mỹ kia.
"Tịnh Nhi ơi là Tịnh Nhi."
Trác Phàm vừa si vừa cuồng, ánh mắt nhìn thiếu niên cuồng nhiệt cùng cực.
"Bản hoàng lặn lội Thánh Vực mấy trăm năm, thậm chí lật tung quyển Cửu U Mật Lục để tìm em, không ngờ rằng em lại chọn Phàm giai làm nơi luân hồi, ha ha ha ha ha..."
Trác Phàm cười điên dại, đợi một hồi lâu lắm, hắn buông bàn tay che mặt mình, để lộ khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Chẳng qua trên khuôn mặt tuấn tú đó, còn có si cuồng vô tận hắn dành cho người kia.
"Rốt cuộc ta tìm thấy em rồi."
"Minh Tịnh."
•
Câu chuyện ngoài lề:
Trác Phàm (xoa tay cười bỉ ổi): Hể hể hể có mà chạy đằng trời nhé Tịnh Nhi ~
Minh Tịnh (rùng mình): Mình cảm rồi hả?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip