Chương 7: Em họ Bách Tiêu + 8: Đối tượng xuất hiện

Chương 7: Em họ Bách Tiêu

Đang đắm chìm trong vui sướng vì được gặp lại ba mẹ, Lăng Vũ bỗng nghe được bên cạnh vang lên một giọng nói. Lúc này Lăng Vũ mới phát hiện trong phòng thế nhưng còn có một người khác.

Ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia, ánh mắt mê mang nhìn người trẻ tuổi trước mắt. Người này so với Lăng Vũ cao hơn nửa cái đầu, tóc ngắn ngủn, vẻ mặt sáng sủa, tinh thần phấn chấn. Khuôn mặt kia còn mang nét trẻ con, vừa thấy liền biết là thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi thôi. Nhưng Lăng Vũ lại không biết đối phương là ai, chỉ là cảm thấy có chút quen mặt.

Nhìn vẻ mặt mê mang của Lăng Vũ, trong lòng Bách Tiêu có chút mất mát.

Ba mẹ Lăng nhìn ra Bách Tiêu mất mát, lập tức lên tiếng giảng hòa, sau đó hướng Lăng Vũ giải thích.<HunhHn786>

"Vũ Nhi, đây là Tiêu Tiêu, chính là con trai cô của con. Khi còn nhỏ Tiêu Tiêu thực thích dính lấy con. Khi đó con cũng thực thích nó. Nhiều năm rồi, Tiêu Tiêu cũng đã trưởng thành, không nhận ra là thực bình thường. Vũ Nhi, nhà của chúng ta cần phải cảm tạ Tiêu Tiêu đó. Từ khi con không ở nhà, vẫn luôn là Tiêu Tiêu đến chiếu cố hai người chúng ta!"

Nghe được ba mẹ giải thích làm trong đầu Lăng Vũ lập tức hiện lên một hình ảnh rất mơ hồ.

Hình như ta là có một đứa em họ như vậy. Nhưng hiện tại đã qua nhiều năm, những ký ức đã trở nên mơ hồ, cơ hồ không còn ấn tượng gì. Ta chỉ còn nhớ rõ có một đứa em họ rất nhỏ luôn thích đi theo sau lưng mình. Nó luôn chạy tới chạy lui, sau đó quấn lấy đòi nghe kể chuyện xưa.

Nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Lăng Vũ vẫn không đổi, Bách Tiêu rất là ủy khuất.

Mấy năm nay mỗi thời mỗi khắc ta đều tưởng nhớ người anh họ hay ôm mình kể chuyện xưa. Tuy rằng chuyện xưa đó không có gì hấp dẫn, nhưng ta vẫn nghe thực vui vẻ. Nguyên nhân là bởi vì người kể chuyện xưa không chỉ diện mạo thật xinh đẹp, mà còn có một giọng nói êm ái như thiên sứ. Ta bị âm thanh kia trói buộc bắt làm tù binh, cho nên mỗi lần gặp mặt ta luôn làm nũng quấn lấy anh họ xinh đẹp muốn nghe kể chuyện xưa. Cũng không phải ta muốn nghe nội dung câu chuyện, thứ mà ta muốn nghe chính là giọng nói êm ái làm người ta thực thư thái kia!

Vào một ngày khi hắn tám tuổi, hắn vẫn như bình thường thật cao hứng phấn chấn đi theo mẹ đến nhà cậu chơi. Khi hai mẹ con đi vào nhà, lại chỉ nhìn thấy cậu cùng mợ mặt đầy mặt nước, mà anh họ lại không thấy đâu. Từ trình bày của cậu mới biết được, anh họ đã đột nhiên biến mất. Tin tức đó làm hắn rất là thương tâm, khóc lóc hỏi mẹ mình có phải anh họ không cần hắn hay không, vì cái gì lại không thấy đâu.

Trong hơn mười năm, hắn vẫn luôn tưởng niệm anh họ thật sâu sắc. Mỗi lần đi đến nhà cậu, nhìn thấy cậu cùng mợ xem ảnh chụp khóc thút thít, làm cho trong lòng hắn rất khó chịu.

Hắn biết cậu mợ chỉ có một đứa con là anh họ, hơn nữa rất là yêu thương anh ấy. Anh họ vẫn luôn là sinh mạng của cậu mợ. Tuy rằng anh họ vẫn luôn là người thực hồ đồ, luôn gặp rắc rối, thành tích học tập cũng là loại rối tinh rối mù. Nhưng anh họ lại rất nghe lời cậu mợ. Cho nên cậu mợ rất vui lòng, chưa từng có bởi vì anh họ không đạt điểm tiêu chuẩn hoặc là ăn trứng vịt mà la mắng răn dạy. Mỗi lần anh họ bị điểm xấu, họ đều luôn an ủi vuốt đầu anh họ nói: Lần sau nỗ lực hơn là được, lần này không tính!

Đó đều là những chuyện mà sau khi anh họ mất tích, Bách Tiêu thường xuyên đi nhà anh họ, mợ và cậu lôi kéo hắn kể chuyện. Hắn biết hai người bọn họ là muốn tìm người nói hết những gì trong lòng, cũng muốn tìm người nói bọn họ rất yêu đứa con duy này.

Mỗi lần hắn đều là thực dụng tâm nghe. Bởi vì hắn cũng rất muốn biết càng nhiều về người mình thích, anh họ có khuôn mặt thiên sứ.

Một năm lại một năm trôi qua, người kia vẫn không có tin tức, điều này làm cho bọn họ không thể không sinh ra một loại ý tưởng: Anh họ đã không còn nữa.

Nhìn cậu mợ dần dần gầy ốm, làm hắn thực đau lòng. Vì thế khi lên sơ trung hắn liền xin chuyển đến học ở một ngôi trường gần nhà cậu mợ nhất. Hắn nài nỉ xin mẹ mình về sau liền ở nhà cậu mợ. Lúc ấy mẹ hắn cũng đồng ý, sau đó còn dặn dò hắn ở nhà cậu mợ phải nghe lời, không được chọc bọn họ giận. Hắn lúc ấy cũng liền đáp ứng ngay, bởi vì hắn đến ngôi nhà này ở chính là vì thay thế anh họ chiếu cố ba mẹ của anh ấy.

Hiện tại cũng đã hơn mười năm, hắn cũng vào đại học. Hắn nghĩ đến về sau không thể tiếp tục chiếu cố cậu mợ, trong lòng có chút khó chịu. Lại không ngờ tới cái người đã biến mất nhiều năm thế nhưng đã xuất hiện. Tình huống này làm cho hắn vừa cao hứng vừa kích động. Trong lòng đột nhiên dâng lên một loại rung động, kh hắn có chút mê muội, nhưng hắn cũng không có miệt mài theo đuổi những cái đó. Hiện tại hắn chỉ nghĩ cùng anh họ vừa xuất hiện này mừng vui vì một lần nữa gặp lại nhau.

Nhưng biểu tình của anh họ làm hắn chịu đả kích lớn, bộ dáng kia vừa thấy liền biết đã không nhớ rõ hắn rồi.

Đang lúc đắm chìm trong suy nghĩ chịu đả kích, Bách Tiêu liền cảm giác có một bàn tay đáp ở trên vai mình. Sau đó bên tai lại vang lên giọng nói mà không có lúc nào hắn không tưởng niệm.

"Tiêu Tiêu à, em đã lớn như vậy làm anh cũng không có nhận ra ngay. Tới đây để anh nhìn xem. Ừ, cao thật, lớn lên cũng rất đẹp trai, về sau khẳng định là mê chết người ta nha nhóc con! Hiện tại em bao nhiêu tuổi rồi?"

Nghe được câu hỏi của Lăng Vũ, khóe miệng Bách Tiêu run rẩy, trên trán hắc tuyến cũng từng cái rớt xuống.

Nhiều năm mất tích anh họ đã trở nên hồ đồ rồi ư? Anh ấy không nhớ em họ này bao nhiêu tuổi, vậy sao còn giả bộ nhớ rõ ta chứ? Còn hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Thật là hết chỗ nói!

Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Bách Tiêu, Lăng Vũ cảm thấy mình vừa rồi hỏi một câu quá ngu ngốc. Câu này không phải rành rành nói cho người trước mắt biết mình không có nhớ ra hắn sao?

Lăng Vũ xấu hổ cười cười.

Nghĩ đến trong khoảng thời gian mình không có ở nhà, có người em họ trước mắt này giúp mình chiếu cố ba mẹ làm Lăng Vũ thực vui mừng, cũng thực cảm tạ. Còn nữa, loại cảm giác ở cùng người nhà thật là tốt.

Người ở chỗ này không có bởi vì ta phạm sai sót mà muốn cho ta tiếp nhận trừng phạt tàn khốc. Bởi vì cha mẹ và người thân trước nay đều đối xử rất khoan dung với ta!

"Tiêu Tiêu, cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều năm nay đã chiếu cố ba mẹ của anh. Nếu về sau em có cái gì cần anh hỗ trợ, nhất định phải nói cho anh. Anh sẽ nỗ lực hết sức giúp em!"

Nghe được người mình tâm tâm niệm niệm hướng mình bày tỏ sự biết ơn, cái này làm cho Bách Tiêu cảm giác thụ sủng nhược kinh, lắp bắp nói:

"Không... Không... Không có gì đâu. Em... em cũng không có làm gì. Thực ra mà nói, cậu mợ... hai người họ đối xử với em cũng thực tốt. Em mới là người cần nói cảm tạ!"

Không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ biết là trong đầu óc trống rỗng.

Nhìn Bách Tiêu trước mắt cấp bách đến mặt đỏ, Lăng Vũ cảm giác em họ rất là đáng yêu cũng thực vui mừng. Sau đó tiến lên, Lăng Vũ ôm người em họ so với chính mình cao hơn nửa cái đầu, lấy tỏ vẻ mình thật tình cảm tạ.

Thình lình được ôm làm Bách Tiêu có một chút choáng váng, mặt giống như bị lửa đốt nóng lợi hại. Tâm cũng nhanh chóng nhảy dựng lên, trong lòng hắn không ngừng niệm.

Thiên sứ ôm ta. Ta được anh họ có diện mạo thiên sứ ôm!

Bách Tiêu không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy thực thích anh họ ôm mình như vậy. Hơn nữa cảm thấy nếu có thể vẫn luôn như vậy thì thật là tốt biết bao.

Bị ý tưởng đó thình lình xuất hiện trong đầu làm Bách Tiêu sợ tới mức nhanh đem ý tưởng dứt bỏ, sau đó xấu hổ rời khỏi ôm ấp của Lăng Vũ.

"Em đi phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn không? Anh họ hẳn là còn chưa có ăn cái gì!"

Tìm một cái cớ cho mình, Bách Tiêu lập tức rời đi chỗ làm hắn hít thở không thông.

Nhìn mặt Bách Tiêu đỏ hồng, ba mẹ Lăng đều vui vẻ bật cười. Lăng Vũ cũng cười, trong lòng nói một câu.

Ôi, thật đúng là một đứa nhỏ hay thẹn thùng!

Chương 8: Đối tượng xuất hiện

' Cộc '

Một quân cờ trắng đặt mạnh ở trên bàn cờ phát ra âm thanh không nhỏ.

"Ai nha! Anh à, sao anh lại có thể hạ cờ ở vị trí này chứ. Như vậy sẽ chừa lại đường lui cho đối thủ đó!"

Một giọng nói trong trẻo non nớt vang lên lanh lảnh ở trong văn phòng yên tĩnh. Mà người vừa hạ xuống một quân cờ trắng lại không để ý đến giọng nói kia, tiếp tục cầm một quân cờ màu đen lên.

' Cộc '

Lại một quân cờ đặt ở trên bàn cờ, làm vang lên âm thanh tương tự lần trước.

"Ai nha! Anh của em ơi, sao lại chơi loạn xạ như vậy? Thật là quá ngu ngốc! Nè để em dạy anh chơi, cứ như vậy khẳng định anh sẽ bị bại bởi đối thủ!"

Trên gương mặt anh tuấn vẫn không có gì biến hóa. Ánh mắt của người chơi cờ liếc xéo sang bên cạnh, nhìn nhìn đứa em trai nằm trên tràng kỉ không ngừng nói.

Rồi sau đó hắn ném xuống quân cờ màu trắng vừa cầm lên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

"A! Anh, em sai rồi. Em không nên quấy rầy anh ở thời điểm anh chơi cờ. Anh đừng tức giận được không?"

Nhìn thấy anh trai bỏ lại ván cờ dỡ dang, làm người thanh niên luôn nói không ngừng ở bên cạnh nhanh đứng dậy chạy đến bên cạnh anh trai hắn, lắc lắc cánh tay làm nũng xin lỗi đối phương.

Nữ thư ký bị ép buộc đứng trong văn phòng nãy giờ nổi lên một thân da gà. Cô xấu hổ nhìn tình cảnh trước mắt. Mỗi ngày nhất định phải xuất hiện một lần. Vị thủ trưởng của cô thích tự chơi cờ một mình. Người em trai của thủ trưởng thích đi theo bên cạnh thủ trưởng nói không ngừng. Khi hai anh em họ ở cùng nhau, chỉ có người em nói chuyện mà thôi, thủ trưởng trước nay lúc nào cũng đều là trầm mặc. Mỗi lần gặp tình huống này cô đều muốn rời đi thật nhanh. Nhưng hiện tại, thủ trưởng còn chưa có ký tên vào văn kiện gấp được cô đưa đến, làm cho cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn tình cảnh trước mắt.

Đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập, cắt đứt suy nghĩ của nữ thư ký. Nhìn thấy người đi vào chính là một thủ hạ của thủ trưởng, nữ thư ký cảm thấy cứu tinh đã tới. Quả nhiên, thủ trưởng nhìn thấy người kia tới, liền lập tức lấy văn kiện ký cho xong, rồi tự giao lại cho cô, sau đó cho phép cô rời đi.

Nhìn nữ thư ký sau khi bước ra ngoài, đóng cửa lại. Người nãy giờ vẫn im lặng liền nhìn về phía người vừa tới, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Có chuyện gì?"

Nghe được ông chủ hỏi chuyện, người vừa tới lập tức thông báo tin tức.

"Ông chủ, người kia đã xuất hiện, hôm nay vừa về đến nhà!"

Nghe được tin tức thủ hạ mang đến, hai tròng mắt hắn tức khắc lập lòe, rồi sau đó lại quay về bình tĩnh. Trên gương mặt anh tuấn lạnh như băng lộ ra một nụ cười đầy tà ác.<HunhHn786>

"Lần này chắc đã biết hắn là ở đâu xuất hiện rồi chứ!"

Ngữ khí khẳng định làm người kia ngăn không được run rẩy thân thể, sau đó lắp bắp nói:

"Thực... Thực xin lỗi... Ông chủ, thuộc hạ làm việc bất lực. Cũng... Cũng không có tra ra hắn xuất hiện ở đâu, chỉ là biết hắn từ một khách sạn đi ra!"

Nghe được câu trả lời của thuộc hạ, ánh mắt người được gọi là ông chủ đầy nguy hiểm. Hắn chậm rãi đi về hướng người kia, trên người tản ra khí thế làm người khác muốn bỏ chạy. Ánh mắt sắc bén đến mức làm người nhìn không khỏi rùng mình, chân không tự chủ lui về phía sau.

"Chẳng lẽ hắn là từ khoảng không rớt vào cái khách sạn kia? Xem ra cần nâng cao năng lực làm việc của các ngươi hơn. Đã qua mười năm cũng không có tra ra hắn vì sao biến mất. Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng mà nhiều năm qua lần nào ngươi cũng là nói như vậy. Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?"

Ngữ khí kia lạnh tới cực điểm, cùng với hàn khí toàn thân tản ra, làm cho người bị hỏi sợ tới mức run bần bật, hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống.

"Ông chủ... Ông chủ... thuộc hạ... thuộc hạ làm việc bất lực... Khẩn cầu ông chủ có thể... có thể lại cho thuộc hạ một cơ hội... Thuộc hạ nhất định sẽ tra ra được người nọ là từ đâu xuất hiện... A...!!"

Không có kiên nhẫn nghe lời giải thích, một bàn chân đạp mạnh lên đầu người quỳ trên mặt đất. Sau đó hắn xoay người nhìn đứa em trai nãy giờ vẫn ở trong văn phòng. Một khuôn mặt lớn lên có chút tương tự hắn, lạnh lùng nói.

"Người này liền giao cho em!"

"Được rồi! Em sẽ chiêu đãi hắn! Hừ..."

Giọng nói kia đã không còn trong trẻo non nớt như vừa rồi, mà chính là một âm thanh lạnh như băng, ngữ khí như là tìm được một món đồ chơi mới để tiêu khiển. Người nằm trên mặt đất thân thể run rẩy, máu trên mặt cũng chậm rãi rút đi, trong miệng không ngừng xin tha:

"Ông chủ... Ông chủ, xin tha mạng. Xin cho thuộc hạ thêm một cơ hội. Thuộc hạ khẳng định sẽ làm tốt. Xin... A...!!"

Còn chưa nói xong, người trên mặt đất liền phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, rồi sau đó liền mất đi tri giác.

Nhìn người bị chính mình đánh ngất xỉu, thanh niên thở ra một hơi, sau đó hắn lớn tiếng gọi vài người vào đem cái người đã hôn mê kéo đi ra ngoài, còn tiến đến phân phó vài câu.

Nhìn mấy người kia đã rời đi, thanh niên lại khôi phục biểu tình làm nũng như vừa rồi, đối với người anh nói:

"Anh thật là đau tay em. Anh cũng biết em gần đây nhàn đến yếu ớt, mới cho em một món đồ chơi tốt như vậy. Em đi trước nha, món đồ chơi còn đang chờ em!"

Nói xong, hắn liền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Nhìn căn phòng lập tức thanh tĩnh, người nọ lại đi đến bên cạnh bàn cờ, cầm lấy một quân cờ màu trắng lên, hai mắt híp lại nhìn quân cờ trong tay.

"Cuối cùng đã chịu xuất hiện, lần này xem còn chạy được đi đâu?!"

Nói xong trên tay dùng một chút lực, quân cờ màu trắng lập tức bị bẻ nát thành nhiều mảnh. Hai tròng mắt bắn ra sát ý như dã thú đi săn phát hiện con mồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip