Chương 8.5:Luyện khí sư trứ danh và đêm rừng già
Trời dần ngả màu đồng, ánh hoàng hôn phủ lên con đường, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng cũng đầy vẻ u ám. Tĩnh Dạ tiếp tục hành trình, mắt hắn lướt qua những trại lính đóng quân dọc đường. Những ngọn cờ chiến đung đưa trong gió, trong khi lính canh đi lại, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt thâm quầng do đêm dài thức canh.
Khi đi ngang qua, một số binh sĩ thấy hắn là lữ khách độc hành liền gọi lại, yêu cầu dừng lại kiểm tra. Tĩnh Dạ trong lòng có chút lo lắng, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc tuân theo. Hắn không muốn gây sự chú ý, dù có phần không thoải mái.
Binh sĩ nhìn qua hành trang của hắn, lướt nhanh qua bộ quần áo cũ kỹ, thanh kiếm lạ được thắt bên hông, rồi dừng lại ở một ít thức ăn, tiền bạc và một thang thuốc trong bao. Sau một vài câu hỏi ngắn gọn và kiểm tra vội vã, họ cũng không thấy gì đáng ngờ và cho phép hắn đi qua.
Tĩnh Dạ trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn lại hành trang của mình, hắn mới nhận ra không có gì đáng phải lo. "Hành trang chỉ gồm những thứ này, một bộ quần áo cũ, thanh kiếm, một ít thức ăn và thang thuốc thầy đưa... thật sự không có gì phải lo."
Hắn nhẹ nhàng gật đầu với các binh sĩ, rồi tiếp tục bước đi, ánh mắt lại hướng về con đường dài phía trước.
Khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn dần tắt, Tĩnh Dạ nhìn về phía trước, nơi cánh rừng đen đặc hiện ra như một bức tường tự nhiên ngăn cách con đường. Hắn khựng lại, ánh mắt lướt qua những tán cây um tùm, bóng tối dần bao phủ khắp nơi.
"Thôi, đi rừng ban đêm nguy hiểm lắm..." Hắn thầm nghĩ, nhớ lại những câu chuyện về thú dữ và những điều không thể lường trước trong rừng sâu vào ban đêm. Hắn nhìn xung quanh, rồi nhận ra một bìa rừng phía trước, một khoảng đất trống thoáng đãng bên ngoài cánh rừng.
"Cắm trại tạm một đêm ở bìa rừng cũng ổn." Tĩnh Dạ quyết định, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm nơi trú ẩn tạm thời. Cả thân thể và tâm trí hắn đều cần nghỉ ngơi sau một ngày dài hành trình, và một đêm ngoài trời, dù có chút nguy hiểm, vẫn an toàn hơn là đi vào sâu trong rừng vào lúc tối muộn.
Tĩnh Dạ đảo mắt nhìn quanh, và chợt nhận ra một cảnh tượng không khỏi khiến hắn xót xa. Những người tị nạn đang nằm la liệt trên mặt đất, bọc trong những tấm vải rách nát, thở dốc vì kiệt sức. Một số người cầm cỏ ăn tạm, đôi mắt trống rỗng đầy lo âu. Không ai dám bước vào rừng, họ sợ rằng sức lực của mình không đủ để đối phó với những con thú dữ luôn rình rập trong bóng tối.
Ánh mắt của Tĩnh Dạ trở nên trầm tư, lòng hắn dấy lên một cảm giác không yên. "Thôi, ta vào sâu một chút. Ta không thể giúp tất cả, nhưng nhìn họ như vậy, ta không thể làm ngơ."
Hắn đứng dậy, đưa tay tháo chiếc bao hành trang, bỏ lại phần thức ăn của mình trước bìa rừng như một lời tạm biệt cho những người cần sự giúp đỡ. Một quyết định trong lòng hắn đã được đưa ra – hắn sẽ không thể cứu giúp tất cả, nhưng ít nhất có thể làm gì đó cho một vài người.
"Ta không thể cứu hết, nhưng ít nhất ta có thể giúp một phần," hắn tự nhủ, rồi quay người bước vào rừng, lòng đã quyết tâm tìm cách giúp đỡ, dù chỉ là tạm thời.
Tĩnh Dạ bước đi vững vàng, không còn lo sợ, mà thay vào đó là một cảm giác kiên định. Rừng rậm đêm tối không còn đáng sợ như trước, vì hắn biết rằng hành động của mình, dù nhỏ bé, cũng sẽ tạo ra sự khác biệt.
Tĩnh Dạ chọn một cây cao, thân cây vững chãi đủ để làm điểm tựa. Hắn dựng một nơi tạm bợ trên cành để có thể trèo lên ngủ, tránh xa mặt đất và những nguy hiểm có thể xuất hiện. Dưới mặt đất, hắn nhanh chóng đốt lửa, ngọn lửa bập bùng trong màn đêm, tạo ra một vòng ánh sáng nhỏ nhưng đủ để đánh dấu vị trí của hắn trong cánh rừng tĩnh mịch này. Những tia sáng lập lòe phản chiếu lên các tán cây, tạo thành những hình thù kỳ quái trên nền trời đêm.
Hắn ngồi xuống bên đống lửa, cảm giác tạm thời an toàn trong không gian tĩnh lặng của đêm rừng. Tuy vậy, tâm trí hắn lại không ngừng nghĩ về những người tị nạn mà hắn đã gặp trước đó. Trong khi đêm dần buông, hắn lấy ra một cuốn sách nhỏ từ trong hành trang – cuốn sách mà hắn luôn mang theo bên mình, như một phần không thể thiếu trong hành trình dài của cuộc đời.
Cuốn sách chứa đựng những ghi chép về các loại nấm và thực vật có thể ăn được trong rừng, những kiến thức hắn đã học từ thời còn nhỏ, những bài học về sinh tồn và thậm chí cả những câu chuyện về những đạo kiếm mà hắn đã từng nghe qua. Những trang sách ấy như gợi lại một thời gian khó, khi hắn còn lang thang trong rừng, tìm cách sống sót qua từng ngày.
Hắn lật từng trang, đôi tay lướt qua những dòng chữ đã mờ đi theo thời gian. "Nấm này có thể ăn được, nhưng phải cẩn thận với những loại có mũ đen." Một ghi chú nhỏ khiến hắn nhớ lại những tháng ngày khổ cực, khi mỗi bữa ăn đều phải được lựa chọn cẩn thận từ thiên nhiên hoang dã. Cảm giác ấm áp của những ký ức xưa, dù có chút vất vả, lại trỗi dậy trong lòng hắn, như một lời nhắc nhở về những bài học vĩnh cửu mà rừng già đã dạy.
Những ký ức ấy giờ đây như một phần không thể thiếu trong cuộc đời hắn, là nền tảng vững chắc giúp hắn vững vàng hơn trên con đường mà hắn đang đi. Những bài học về thiên nhiên, về sự sống còn giữa lòng rừng hoang vu này – tất cả như dệt nên một phần bản ngã của Tĩnh Dạ, không thể tách rời.
hăn quyết định cầm thanh kiếm của mình lên hắn nghĩ thôi tìm gì đó bỏ bụng vậy nếu không không có sức để đối đầu với các sự kiện bất ngờ ở rừng đêm đâu xong hắn đi lanh quanh nhặt những loại rau củ như Lá cây mâm xôi Củ sắn dại và nấm như nấm rơm, Nấm sò, tùng nhung.
Tĩnh Dạ quyết định cầm thanh kiếm lên, thầm nghĩ: "Nếu không tìm được gì để bỏ bụng, thì làm sao có đủ sức để đối phó với những điều bất ngờ trong rừng đêm này." Hắn bước ra khỏi nơi tạm dựng trại, ánh sáng lửa vẫn le lói phía sau lưng. Rừng đêm mờ mịt, nhưng hắn đã quen với không khí này, mắt dần thích nghi với bóng tối.
Hắn bắt đầu tìm kiếm xung quanh, không vội vàng mà cẩn thận nhặt nhạnh từng loại thực vật mà mình đã học nhận diện từ trước. Cây mâm xôi mọc xen lẫn trong bụi cây, lá xanh mướt, nhìn là biết có thể ăn được. Hắn vội vàng hái một ít lá non, vắt nhẹ trong tay để kiểm tra độ tươi mới.
Tiếp đến, hắn tìm thấy một vạt đất ẩm ướt, nơi những củ sắn dại mọc lên mạnh mẽ, trồi lên khỏi mặt đất. Hắn cẩn thận đào lấy một củ nhỏ, vỏ ngoài xù xì nhưng bên trong trắng nõn. Loại củ này có thể ăn sống, nhưng nếu nấu lên sẽ ngon hơn rất nhiều.
Rồi hắn tiếp tục đi thêm một đoạn, mắt liếc qua những cây gỗ mục. Từ đó, hắn thu lượm được những cây nấm rơm, nấm sò và tùng nhung. Những cây nấm này mọc trên thân cây gỗ mục, mũ nấm có màu trắng ngà, mùi thơm thoang thoảng. Tĩnh Dạ không quên kiểm tra kỹ từng cây nấm để chắc chắn không nhầm lẫn với loại có độc.
Với tay đầy rau củ, nấm, hắn trở lại bên trại, lòng thầm mừng vì có thể có một bữa ăn đạm bạc nhưng đủ để giúp hắn duy trì sức lực qua đêm. Những loại thực vật này tuy đơn giản nhưng lại là nguồn sống quý giá trong những hoàn cảnh như thế này.
Hắn bắt đầu chế biến: củ sắn dại được cắt ra, nấm rơm và sò cũng được nấu sơ qua, lá cây mâm xôi thì dùng làm gia vị thêm chút mùi thơm. Bữa ăn không lớn, nhưng đủ để khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn khi tiếp tục đối mặt với những thử thách phía trước trong rừng đêm.
Sau khi bữa ăn đơn giản được kết thúc, Tĩnh Dạ dọn dẹp những thứ xung quanh, dập tắt lửa trại cẩn thận. Lửa nếu không được dập tắt kỹ, sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của thú dữ hoặc những người không mong muốn. Hắn biết rằng trong rừng đêm, không phải chỉ có dã thú, mà còn có những thứ kỳ quái mà người ta gọi là "ma sống". Những lời đồn về những linh hồn lang thang trong rừng khiến hắn không dám chủ quan.
Hắn trèo lên một cây cao, chọn một cành vững chắc, nhìn ra bầu trời đêm. Trăng sáng tỏ, ánh sáng bạc nhạt phủ lên mặt đất, tạo nên một không gian huyền bí, tĩnh lặng. Tĩnh Dạ hít một hơi dài, cảm nhận làn gió mát thổi qua, đưa mắt nhìn quanh một vòng, ánh trăng phản chiếu trên những ngọn cây, tạo nên bóng đổ dài trên mặt đất. Cảm giác yên bình đó như đưa hắn trở lại những ngày tháng cô đơn, khi còn chỉ có bản thân và kiếm pháp, những đêm dài trong rừng mà không có ai bên cạnh.
Hắn nhìn xuống đống lửa đã tắt ngúm, cẩn thận thu lấy một ít than củi còn nóng rồi bọc chúng trong một lớp lá ẩm và vải. Đây là cách hắn giữ ấm cho mình qua đêm, giúp không bị lạnh trong không khí ban đêm se se lạnh của rừng. Mặc dù không phải là cách tốt nhất, nhưng ít nhất nó cũng giúp hắn có thể ngủ ngon mà không bị cơn lạnh cắt da cắt thịt đánh thức giữa đêm.
Lúc này, hắn cảm thấy một cảm giác lạ lẫm bao trùm, giữa sự tĩnh lặng của rừng và ánh sáng lờ mờ từ vầng trăng. Cảnh vật xung quanh như thể đang trôi qua từng khoảnh khắc, không gian trở nên mênh mông, như chỉ còn lại hắn và những suy nghĩ trong đầu. Hắn không biết mình đang đi đâu, nhưng mọi thứ đều có lý do riêng của nó. Hắn chỉ đơn giản là sống trong khoảnh khắc này, tìm kiếm sự bình yên trong những điều nhỏ bé như một đêm trăng rằm, như một cơn gió thoảng qua.
Trong khi ngồi ngắm trăng, Tĩnh Dạ cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, như thể mọi thứ xung quanh đều trở thành một phần của bản thân. Những suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu hắn: "Tại sao những kiến thức này lại có thể lưu lại trong đầu ta, như một phản ứng tự nhiên? Cảm giác này như thể đã trở thành một phần trong dòng chảy vô tận của thời gian. Liệu sống quá lâu có khiến cho những điều này trở thành bản năng hay không?"
Những câu hỏi không có đáp án cứ thế trôi qua, như thể tâm trí hắn đang lạc vào một không gian tĩnh lặng, nơi những suy nghĩ không bị quấy rầy. Hắn không biết mình đã sống bao lâu, cũng không nhớ rõ từng chi tiết về cuộc đời trước đó, nhưng những cảm giác này – về thiên nhiên, về sự sống còn, về những ký ức mơ hồ, lại trở thành điều tự nhiên.
Tĩnh Dạ từ từ nhắm mắt, những âm thanh của rừng già bao quanh như một bản nhạc nền cho một đêm yên bình. Gió thổi qua những cành cây, tiếng côn trùng vọng lại từ xa, tất cả như đang hòa quyện với hơi thở của đất trời. Hắn chìm dần vào giấc ngủ, cảm nhận sự an yên trong tâm hồn dù nơi đây có thể đầy rẫy hiểm nguy.
Đêm trong rừng vẫn tiếp tục trôi qua, không có gì đáng lo ngại. Đêm đen buông xuống nhẹ nhàng, và Tĩnh Dạ, người bất tử với những suy nghĩ vô tận, tìm thấy một giây phút yên bình trong cõi tạm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip