Vọng sơn thỉnh nguyệt
Nhà giả kim bắt đầu bày kính viễn vọng của mình lên giá đỡ, dưới chân là vài ba cuốn sách cũ mèm, nhem nhuốc được nhuộm bởi tư vị hoài cổ. Đằng sau lưng cậu là một cái lều vải không quá lớn nhưng cũng đủ để chứa đựng những gì cậu cần. Thấp thoáng phía sau bạt vải là cái bàn con thấp thấp, dăm cái đệm cùng một mô hình thiên văn thu nhỏ, luân xa đã rỉ và không còn bóng loáng như hồi mới mua.
Albedo trông về phía xa rồi lúi húi ghi chép điều gì đó vào sổ. Như mọi hôm, đêm nay vẫn là một đêm thanh tĩnh với những chấm sao sáng rực điểm trên nền trời đen hệt như than xen lẫn với sắc xanh thăm thẳm của đại dương muôn vạn nghìn trùng. Ngọn núi chìm trong sương nơi kia không thể ngăn sự tò mò với đến chân trời mới lạ. Albedo ôm nỗi đợi mong đang gặm lấy trái tim cậu một cách âm thầm và chờ cho thời khắc ấy đến.
Cách đây ba tháng trước, trong lúc dọn dẹp những cổ thư mà sư phụ Rhinedottir đã để lại cho mình, Albedo vô tình tìm thấy một cuốn sách về thuật giả kim nằm tận sâu dưới đáy hòm. Nhà giả kim trẻ đã dành một tháng trời để nghiên cứu nó, cậu đoán nó được viết từ thời "Chiến tranh ma thần" còn chưa xảy ra, mọi tri thức được tiền nhân gửi vào những trang sách ấy đã khơi lên trong Albedo một ngọn lửa. Ngọn lửa của sự hiếu kì.
Những bí mật thú vị về cách nhìn thế giới của người viết, những quan niệm rất khác so với ngày nay, những câu chuyện, những con người với lòng sùng kính vô hạn đã mở ra một con đường mới trên cuộc hành trình tìm hiểu "chân lí của thế gian." Thiết nghĩ, nếu như cậu đặt mình vào tư duy của thời đại trước, liệu cậu có thể khám phá thêm được điều gì nữa chăng?
Và thế là đã hai tháng kể từ khi Albedo bắt tay vào "thực nghiệm."
Trong cuốn sách có rất nhiều những kiến thức hay ho, ví dụ như bài thuốc được chế từ cỏ naku và xác của Hilichurl, cách chế tạo khoáng thạch anh bằng máu rồng,...Albedo đã thực hiện một số thí nghiệm, kết quả có cái khả quan, có cái không, nhưng chung quy lại, chúng đều mang lại cho Albedo những bài học quý.
Bầu trời chỉ đày đặc những mây, không trăng của không sao. Kính viễn vọng chẳng trông thấy gì.
Bởi theo lời sách viết, đêm nay sẽ có một sự kiện đặt biệt xảy ra.
Mặt trăng đã xin một ngày duy nhất trong một ngàn năm để ngả mình vào vòng tay của bóng đêm vĩnh cửu, xin một ngày để ánh nguyệt không còn tồn tại giữa nhân gian. Mặt trăng say ngủ trong êm đềm, có khi sẽ ngủ đến vĩnh viễn. Đến lúc ấy, lúc mà đồng hồ vừa nhích khỏi con số mười hai, từ hư vô sẽ vang lên khúc ca của một con mãnh thú. Nó dùng tiếng kêu trầm đục của mình để đánh thức mặt trăng. Nghe nói, con mãnh thú ấy là một sinh linh lầm lạc, nếu như không có ánh trăng soi lối, nó mãi mãi không tìm thấy đường về.
Albedo muốn được chiêm ngưỡng thời khắc ấy.
Nơi đáy đôi mắt màu mòng két thấp thoáng một nỗi niềm không rõ tên.
Thời gian trôi, kim đồng hồ nhích từng tí một và hạt cát thì cứ rơi đều nhưng chẳng bao giờ đầy đáy, còn bao lâu nữa thì mười hai giờ đêm mới điểm đây? Trên ngọn núi kia chỉ có duy nhất Albedo cùng núi rừng tịch mịch, cậu không rõ mình phải đợi đến khi nào. Cứ ngỡ hiện tại là một cái bánh mì trong lò ủ, chỉ "phình" ra chứ không được "nướng cho vàng giòn."
Albedo cố chống lại sự mệt mỏi căng đầy tâm trí, nhưng ngoài mi mắt dần nặng trĩu và đầu óc lã dần đi, cậu chẳng cảm thấy gì.
Cứ thế, nhà giả kim thiếp dần lúc nào không hay. Trong khi đó, ghi chép trong cuốn sổ vẫn chưa được hoàn thành.
Bút chì lăn xuống đất, ngọn cỏ vi vu theo cơn gió nhẹ chợt lướt qua.
...
Dainsleif muốn đến chỗ ngọn núi vô danh nằm ở phía Tây thành Mondstadt. Đêm nay, khúc ca của thần thú đi lạc sẽ được vang lên, ánh trăng sẽ sáng hơn bao giờ hết, sáng đến tận cùng Khaenri'ah.
Cứ ngỡ là sẽ không ai biết đến danh tích của ngọn núi vô danh ấy, vậy mà bất ngờ thay, "chào đón" anh không phải là những rặng cây chót vót như lưỡi thương muốn chạm đến bầu trời hay những cái bóng dạt dài không thấy điểm cuối mà là một thiếu niên. Một chàng trai gầy nằm chơ vơ giữa mênh mông rộng lớn, bên cạnh là lều trại và kính viễn vọng.
Dainsleif nghĩ rằng cậu ấy muốn ngắm sao.
Anh không biết có nên gọi cậu ấy dậy hay không, dù sao ngủ một mình giữa chốn rừng thiêng này cũng không an toàn cho lắm. Câu trả lời hẳn là có, nhưng khi nhìn khuôn mặt không chút phòng bị kia, Dainsleif lại thôi. Hẳn cậu ấy đã kiệt sức lắm rồi, đánh thức cậu ấy ngay lúc này thật không phải phép.
Thế là, Albedo bỗng có một người thủ hộ canh giữ cho giấc ngủ của mình, còn Dainsleif ngoài việc đợi chờ tiếng ca mãnh thú được ngân lên, anh còn phải trông cho cơn mơ của thiếu niên không bị ngắt quãng bởi những hiểm nguy đang rình rập.
Sau này, có người sẽ hỏi tại sao anh lại làm thế.
Khi ấy, Dainsleif chỉ lặng yên và không nói gì.
...
Chuyện là Albedo đang cảm thấy cực kì hoang mang.
Thứ nhất, cậu không hiểu tại sao mình lại ngủ thiếp đi. Khả năng cao là do món trà ban chiều, nàng trợ lí đáng yêu bảo nó có tác dụng an thần và khiến người ta dễ đi vào giấc ngủ, rất hợp với những người thiếu ngủ hay làm việc quá sức hoặc những người đang gặp ác mộng.
Thứ hai, sao cậu có thể sơ ý đến mức quên dựng rào phòng vệ nhỉ? Lỡ có tên trộm nào cuỗm hết đồ đạc của cậu đi thì sao? Cơ mà chắc chẳng có tên trộm nào quanh đây đâu nhỉ, thế thì chúng ta có mấy con thú đấy. Sách vở bảo rằng tụi nó có hàm răng cực chắc và cực dài, để mài răng, chúng thường gặm nát bất cứ thứ gì chúng nhìn thấy.
Điều cuối cùng và đồng thời cũng là điều quan trọng nhất, cậu, Albedo, một nhà giả kim, đội trưởng đội điều tra, đang bị một ai đó vác trên vai như một cái bao cát. Người này là ai vậy nhỉ?
Albedo nghe thấy tiếng gầm gừ đằng sau lưng mình, sau đó là tiếng gió cắt qua. Người đàn ông đột ngột nhảy lên cao làm Albedo bị choáng trong giây lát. Cậu không thể quay đầu lại để nhìn xem thứ gì đang đuổi theo, người đàn ông giữ cậu chặt quá. Hơi thở nặng nề của người kia, Albedo có thể cảm nhận rất rõ. Từng nhịp. Cơ thể anh ta căng lên, bả vai chắc nịch, cứng như một tảng đá. Nhà giả kim sợ rằng chỉ một chút thay đổi nhỏ của mình sẽ làm người kia mất tập trung. Cậu không muốn rơi từ trên cao xuống, từ độ cao này, nhẹ nhất là gãy vài cái xương.
Có vẻ như Dainsleif cũng biết cậu thiếu niên kia đã tỉnh.
"Chịu khó một chút." Anh nói. "Sẽ xong ngay thôi."
Albedo khẽ "Ừm" một tiếng.
Con sói đen với chiếc sừng dài trên đầu chồm tới toang dùng vuốt phanh thây kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của mình, thế nhưng ngay khi đầu móng vuốt nhọn vừa chạm đến sợi tóc mảnh bay giữa thinh không của Dainseif, một tiếng kiếm xé gió cao vút trời vang lên, chém con sói cùng bè lũ sau lưng thành nhiều mảnh. Dainsleif khéo léo xoay người tránh những giọt máu tung tóe bắn ra, đôi tay ghì Albedo thêm chặt. Bầy sói giờ đây đã trở thành thịt vụn, Dainsleif và Albedo đứng giữa đống bầy hầy ấy, người đàng ông với một nửa phần mặt nạ nhìn quanh, sau khi xác nhận quanh đây không có kẻ thù nào mới lặng lẽ thả Albedo xuống.
"Cảm ơn anh." Albedo cúi người. "Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền, vừa rồi có chuyện gì vậy?"
"Tôi thấy cậu thiếp đi trên mõm đá, chỗ đó hình như là địa bàn của loài sói đặc hữu sống tại khu rừng này, chúng nghĩ cậu là kẻ xâm phạm nên đã đuổi theo cậu." Dainsleif chậm rãi thuật lại đầu đuôi, giọng nói trầm trầm của anh tựa như nốt nhạc lặng rót vào tai nhà giả kim trẻ. "Tôi đã đánh thức cậu nhưng cậu không tỉnh dậy, thế nên vì an nguy của cả hai, tôi buộc phải làm thế."
Albedo gật đầu, bây giờ cậu đã hiểu. Chợt nhớ đến việc đã trăm năm chẳng có ai biết đến ngọn núi này, trong đầu cậu nảy ra một nghi vấn: "Xin thứ lỗi cho tôi, liệu tôi có thể hỏi rằng tại sao anh lại biết đến nơi này? Tôi từng đọc một cuốn sách, trong đó đề cập là có rất ít người biết đến nơi đây."
Lại còn đúng hôm nay nữa, là tình cờ hay người đàn ông này thật sự biết đến sự kiện mãnh thú gọi trăng?
Dainsleif đọc được suy nghĩ của Albedo, bằng một cách nào đấy anh không biết. Có lẽ đó là câu hỏi mà người bình thường nào cũng nghĩ đến trong những tình huống như vậy. Anh định bụng trả lời qua loa rồi rời đi, thật tiếc khi không thể nghe bài ca của mãnh thú. Ấy vậy mà có một điều nằm ngoài dự đoán đã xảy ra.
"Liệu anh có muốn ở lại đây với tôi không?"
Gió thổi, mùi máu sói đen tanh hôi xộc thẳng vào mũi.
"Hai người cùng ngắm sẽ vui hơn một người, đúng chứ?"
Có nên từ chối không? Vốn dĩ câu trả lời đã quá rõ ràng, có. Anh nên từ chối, nhưng những gì thoát ra khỏi miệng lại khác xa những gì anh nghĩ.
"Được."
Hai người cùng nhau quay trở lại ngôi lều của Albedo, trừ cái kính viễn vọng bị đổ thì chẳng có thiệt hại gì đáng kể. Ừm, chẳng có thiệt hại gì đáng kể. "Hình như tụi sói gặm nát kính viễn vọng của tôi rồi."
"Cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của nó bằng mắt thường." Mặc dù xác xuất không cao.
Albedo lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt, cũng may là chưa đến mười hai giờ đêm.
Việc đợi chờ ngỡ là rất dễ dàng, nhưng sự thật là nó chưa bao giờ như vậy cả. Đặc biệt là khi bầu không khí giữa Albedo và Dainsleif cứ ngượng ngùng, nhà giả kim cứ cắm đầu vào cuốn sổ của mình còn người đàn ông mang mặt nạ thì từ chối bắt chuyện. Barbatos chẳng nghe thấy gì, không có lời nói nào được thốt ra để ngài mang nó đến trao cho người bên cạnh. Những cơn gió cứ thở dài mãi.
"Tôi nghe nói nó có hình dạng gần giống như một con rồng." Albedo là người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này, cậu trình bày những tri thức liên quan đến con mãnh thú ấy mà cậu biết, một cách bắt chuyện tẻ nhạt. Cậu biết, cậu còn hiểu là mình chẳng còn cách nào khác vì kĩ năng giao tiếp của cậu...nói sao nhỉ, không được tốt cho lắm.
"Không, nó không phải một con rồng. Nó thật chí còn chẳng phải loài bò sát." Dainsleif nói, có vẻ như Albedo đã đi đúng hướng. Cả hai người trao đổi với nhau vài lời, Dainsleif rất tò mò về cuốn sách bí ẩn mà Albedo chỉ vừa mới nhắc thoáng qua.
Thời gian chậm chạp nhích từng chút một, cuộc nói chuyện rời rạc này chẳng hề đi đến đâu.
...
Mặt trăng đã xin một ngày nghỉ ngơi, ngày nghỉ ấy kéo dài rất lâu. Vì một ngày của trăng bằng cả thế kỉ.
Cùng khoảnh thời gian ấy, có một con mãnh thú lạc đường. Không có ánh trăng soi rọi, nó không thể tìm về quê hương, thế là hôm nọ, nơi đỉnh núi vô danh, mãnh thú cất lên tiếng gọi tha thiết mong vầng trăng ló dạng, để nó tiếp tục đi, tiếp tục cuộc hành trình không biết đâu mới là hồi kết.
Hôm nay, vào đúng mười hai giờ đêm, con thú ấy lại cất lên tiếng vọng thê lương.
Albedo loáng thoáng thấy được hình dáng của nó khuất sau làn sương mù, đúng là nó không phải rồng. Nó nhỏ bé, ốm yếu, trông thật lạc lõng và đơn côi.
Mãnh thú trông về đỉnh núi cao, thỉnh gọi ánh nguyệt.
Bầu trời dày đặc những mây, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau hòng che khuất ánh bạc. Tiếng gọi của mãnh thú càng thêm mãnh liệt. Nó cứ kêu mãi, kêu mãi, cho đến khi viên ngọc bạc của hiện hữu trên thế gian này.
Một bài hát sầu thẳm, một khúc ca trầm lắng đầy bi thương. Hòa cùng lời thì thào nhè nhẹ của gió, tiếng gọi của dã thú cứ ngân mãi. Ngoài hai con người đang có mặt tại đây thì chẳng ai nghe thấy nỗi thống thiết của sinh linh không nhà kia nữa.
Chỉ có hai thính giả ấy mà thôi.
Khi âm giai cuối cùng kết thúc, trái tim Albedo như ngừng đập. Cậu nhanh chóng ghi những gì vừa xảy ra vào sổ, ấy vậy mà khi vừa đặt bút xuống giấy, nhà giả kia lại thôi. Albedo không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả khoảnh khắc hy hữu tuyệt vời kia.
Dainsleif cũng đã có một thoáng ngẩn người. Hơi thở, nhịp tim, tất cả đã cùng quyện hòa với khúc ca thỉnh nguyệt, cùng ôm lấy nỗi niềm của những kẻ xa quê, người đàn ông mang mặt nạ và mãnh thú gọi trăng cùng ngân một khúc hát.
Trăng lên rồi, trăng rất sáng, sáng đến tận cùng Khaenri'ah.
...
Mãi rất lâu sau, Dainsleif mới biết được tên của cậu thiếu niên ấy.
Nếu ví đường về là một bản phổ, thì cậu ấy là một nốt nhạc trong trẻo kê cho từng bước chân đi.
Và cũng rất lâu sau này, Dainsleif mới biết...
"Nếu Albedo có hành động khác thường, tôi sẽ không thể bỏ qua được."
---------------------
Tui muốn viết một fic mà Albedo là nhân vật chính ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip