Chương 55 Cây Mắc Cỡ Cũng Có Thể Trở Thành Đại Boss Phản Diện!

Không xong rồi......

Tuyết Chiêu thấp thỏm bất an, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Tu Kỷ Tân.

【Giá trị sinh mệnh】nhận được 8 điểm tăng trưởng
【Giá trị cảm xúc】: 68 điểm

Giao diện nhắc nhở đột ngột bật ra ngay lúc này, mà giá trị sinh mệnh cùng giá trị cảm xúc đều tăng mạnh, khiến cho Tuyết Chiêu càng thêm căng thẳng.

Cậu ấp úng lên tiếng: "Ngươi... Ngươi tại sao lại......"

Tu Kỷ Tân tại sao lại biết cậu đang ở đây...

"Ta làm sao?"

Tu Kỷ Tân tiến lên nửa bước, khi nói chuyện thì ngữ điệu trầm thấp.

Hắn nhìn có vẻ rất lạnh lùng, như đang cưỡng chế cảm xúc của mình, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào Tuyết Chiêu.

Bả vai Tuyết Chiêu khẽ run lên, càng thêm hoảng loạn không biết phải làm gì.

Thì ra không chỉ có thể nhìn thấy cậu, mà ngay cả tiếng cậu nói hắn cũng đều nghe được.

Rốt cuộc là từ khi nào... Hay là ngay từ đầu, Tu Kỷ Tân đã luôn luôn giả vờ.

Nhưng hiện tại Tuyết Chiêu cũng không rảnh để lo mấy chuyện đó, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, cậu vẫn chưa thể rời khỏi đây.

【Hệ thống】: Làm sao bây giờ...

Hệ thống trong nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào, mà Tu Kỷ Tân thì đang đứng ngay tại đây, phù chú truyền tống cũng không thể kích hoạt được.

Hơn nữa Tu Kỷ Tân có thể nhanh như vậy tìm được Tuyết Chiêu, cho dù có một lần nữa trốn thoát, e rằng cũng không thể kéo dài được bao lâu.

Bằng không... chủ động nói chuyện thương lượng với hắn thử xem?

Nhưng vạn nhất để hắn biết Tuyết Chiêu muốn đi tìm chủ nhân mới, cậu luôn có cảm giác hắn sẽ cực kỳ tức giận......

Ngã tư đường vẫn yên tĩnh như cũ, không thấy một bóng người nào đi ngang qua.

Tuyết Chiêu lặng lẽ ngẩng mắt lên, liếc nhìn về phía trước một cái.

Bồn hoa nơi đặt thú bông chỉ cách bên này một đoạn ngắn.

Cậu có thể truyền tống qua đó, sau đó lập tức chạy thoát......

Tuy rằng hy vọng rất mong manh, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần, nếu có thể thành công, cậu sẽ lập tức tìm kiếm mục tiêu mới, cố gắng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ vậy, Tuyết Chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta qua một thời gian nữa sẽ trở lại tìm ngươi."

Vừa dứt lời, cậu liền mở giao diện, trực tiếp ấn xuống truyền tống.

Chỉ một giây sau, hồn thể của Tuyết Chiêu lập tức biến mất.

Sắc mặt Tu Kỷ Tân lập tức trầm xuống, xoay người nhìn về phía sau.

Trong bụi cỏ cạnh bồn hoa, một con thỏ bông ngã rạp xuống đất, vùi đầu không nhúc nhích.

Thanh âm hoảng loạn của Tuyết Chiêu truyền ra: "Ta sao lại không ra được......"

Hồn thể bị giam cầm bên trong vật phẩm, cậu hoàn toàn không có cách nào rời khỏi được.

Cậu cố gắng dùng tứ chi mềm mại chống lên, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thì nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Tu Kỷ Tân chậm rãi thong dong đi tới, đứng yên trước bồn hoa.

Thỏ bông sững sờ bất động, đôi mắt bảo thạch đỏ hơi hơi phát sáng, thoạt nhìn đầy vẻ sợ hãi.

Hệ thống cũng không dám lên tiếng, mang theo vài phần lo lắng.

Thôi được rồi... Lần này đúng là hoàn toàn không còn khả năng chạy trốn nữa.

Tu Kỷ Tân cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt đảo qua, không nói một lời.

Một lúc sau, hắn đưa tay vào bụi cỏ, nhặt lấy thú bông rồi trực tiếp nhét vào túi áo khoác.

Bị mang đi trên đường, Tuyết Chiêu vẫn luôn cố gắng suy nghĩ cách đối phó.

Nhiệm vụ không thể chỉ vì một bước này mà bị cắt đứt, nếu không toàn bộ những nỗ lực trước đó đều trở thành vô ích.

Cậu thậm chí còn tính toán nên bịa ra lý do gì để Tu Kỷ Tân có thể giúp cậu lựa chọn chủ nhân mới.

Nếu như hắn không đồng ý... cậu sẽ quyến rũ hắn.

Tuyết Chiêu suốt dọc đường cứ miên man suy nghĩ, cho đến khi bị mang về khu dân cư quen thuộc.

Cậu cuộn tròn trong túi áo, nghe thấy tiếng bước chân của Tu Kỷ Tân đang bước lên lầu.

Ngay sau đó là tiếng mở khóa cửa phòng, rồi một thông báo đột ngột bật ra.

【Nhiệm vụ đã hoàn thành!】

Tuyết Chiêu sững người: "...... Ai?"

【Hệ thống】: Cái gì? Nhiệm vụ nhánh cũng hoàn thành luôn sao?!

Nó lập tức mở mục Chi tiết nhiệm vụ ra kiểm tra, phần thưởng nhiệm vụ quả thật đã được chuyển vào.

...... Cho nên lăn lộn cả nửa ngày, nhiệm vụ ghi là "tìm kiếm chủ nhân mới" hóa ra cũng có thể được tính là bị chủ nhân cũ mang về nhà lần nữa.

Tuyết Chiêu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thông báo trong giao diện, thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, tuy nhiệm vụ đã được giải quyết ổn thỏa, cậu lại bắt đầu lo lắng về một chuyện khác.

Tu Kỷ Tân hiện tại... khẳng định vẫn còn đang tức giận.

Xuyên qua khe hở túi áo, Tuyết Chiêu thấy ánh đèn trong phòng đã bật sáng.

Tu Kỷ Tân đi vào phòng ngủ, lấy thú bông từ túi áo ra.

Hắn lạnh lùng nói: "Ra đây."

Đồng thời, cửa phòng vang lên tiếng "phanh" nặng nề khi bị đóng lại.

Tiếng động lớn như vậy khiến thỏ bông đang bị hắn cầm trong tay nhẹ nhàng run rẩy.

Tuyết Chiêu có chút sợ hãi, cọ xát trong tay áo, không dám bước ra.

Tu Kỷ Tân cụp mắt nhìn, dùng tay bóp nhẹ thú bông.

"Ngô......"

Thú bông phát ra một tiếng rên rỉ, hồn thể bên trong bị ép thoát ra ngoài.

Tuyết Chiêu hiện thân phía trước, thật cẩn thận mà nhìn hắn.

Tu Kỷ Tân ném thú bông lên giường rồi từng bước tiến lại gần.

Sắc mặt hắn không biểu cảm, vừa đi vừa hỏi: "Còn muốn chạy nữa sao?"

Tuyết Chiêu không tự chủ được mà lùi lại phía sau, cúi đầu khẽ nói: "Thực xin lỗi......"

Cậu định chủ động nhận sai, hy vọng Tu Kỷ Tân sẽ bớt giận một chút, nhưng chỉ bằng một câu này hiển nhiên chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Tu Kỷ Tân từng bước ép sát, cho đến khi Tuyết Chiêu dựa lưng vào cạnh cửa, đã không còn đường lui nữa.

"Bây giờ biết sai rồi à?" Hắn lại hỏi, "Sai ở đâu?"

Tuyết Chiêu do dự một chút, ấp úng đáp: "Không nên... không nên lừa ngươi."

Cậu đã lừa hắn chuyện bản thân là thú bông hóa hình, còn lợi dụng hắn để tu luyện quỷ thân.

"Nhưng mà," Tuyết Chiêu lại mang chút ấm ức, "Ngươi rõ ràng đã sớm biết rồi......"

Sớm đã biết thân phận thật của cậu, vậy mà vẫn không hề vạch trần.

Hơn nữa Tu Kỷ Tân có thể thấy được quỷ hồn, nghe được âm thanh quỷ hồn, vậy thì... những gì cậu từng làm trước mặt hắn, Tu Kỷ Tân đều biết hết.

Chính cậu còn từng len lén chạm vào hắn...

Tuyết Chiêu gương mặt khẽ ửng hồng, lại mang theo vài phần trách móc: "Còn nữa... Còn hai lá phù chú kia, có phải là ngươi......"

Tu Kỷ Tân bình tĩnh đáp: "Phù chú tu luyện quỷ thân? Ta chỉ bỏ thêm một ít thứ vào đấy thôi."

Hắn hoàn toàn thản nhiên, chẳng hề có ý định che giấu.

Tuyết Chiêu mím môi, càng thêm ủy khuất: "Ngươi... ngươi cố ý!"

Vẻ mặt Tu Kỷ Tân vẫn không thay đổi: "Ngươi đã lừa ta trước."

Tuyết Chiêu nhất thời không thể phản bác, đành dời ánh mắt đi, không muốn tiếp tục để ý tới hắn.

Tu Kỷ Tân khom lưng lại gần, ngữ khí mềm mại hơn vài phần: "Không thích sao? Ta vì ngươi làm quỷ thân."

Tu luyện quỷ thân, tinh huyết dùng để vẽ phù chú là tài liệu then chốt nhất, nói là hắn vì Tuyết Chiêu mà làm cũng không sai.

Tuyết Chiêu không nói gì, nghe hắn lại nói tiếp: "Biến hình, để ta nhìn xem."

"Không cần......"

Tuyết Chiêu quay đầu đi, vừa mới mở miệng cự tuyệt, giao diện liền lập tức bật ra thông báo.

【Đang bị cưỡng chế chuyển đổi hình thái trước mặt】

Cậu đang bị ép buộc chuyển hóa thành trạng thái quỷ thân.

Không biết có phải do trong phù chú còn thêm vào cái gì khác hay không, vậy mà Tu Kỷ Tân lại có thể thao túng được hình thái của cậu.

Tuyết Chiêu có chút hoảng loạn, thân thể cũng không tự chủ mà mềm nhũn ra.

Trên đỉnh đầu và xương cốt nổi lên một cảm giác ngứa ngáy, mái tóc đen nhanh chóng biến thành màu bạc trắng.

Dưới ánh mắt chăm chú của Tu Kỷ Tân, hồn thể nửa trong suốt biến hóa thành chân thân thật sự, làn da hiện lên trắng nhợt, tinh tế như sứ.

Tuyết Chiêu cúi đầu, hô hấp lạnh lẽo, mỏng manh run rẩy.

Bị ánh mắt sắc bén như có thực thể của Tu Kỷ Tân dừng lại trên người, Tuyết Chiêu cố gắng đẩy hắn ra, muốn tìm một chỗ trốn đi.

Nhưng cậu chỉ mới giãy giụa được một chút, cổ tay đã bị nắm chặt không buông.

Tu Kỷ Tân lại khẽ dùng sức kéo một cái, Tuyết Chiêu lập tức nhào vào lồng ngực hắn, bên hông cũng bị ôm chặt lại.

Cái ôm này đến bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Nhiệt độ cơ thể không thuộc về mình tỏa ra hơi ấm, hoàn toàn bao trùm lấy Tuyết Chiêu.

Cậu như khối băng bị giữ trong lòng bàn tay, lập tức bắt đầu tan chảy, cả người càng thêm vô lực.

"Dám chạy ra ngoài cho người khác nhìn, lại không muốn cho ta nhìn?"

Hơi thở Tu Kỷ Tân phả vào bên tai, giọng điệu trầm thấp, nghe ra rõ ràng là đang tức giận.

Bả vai Tuyết Chiêu khẽ run lên, vành tai nhanh chóng phiếm hồng.

Hắn biết rồi. Hắn biết việc cậu từng biến thành quỷ thân rồi ra quảng trường.

Ngay sau đó, Tu Kỷ Tân buông cổ tay Tuyết Chiêu ra, khẽ vuốt ve mái tóc bạc mềm mại, rồi đến lông tơ đôi tai thỏ trên đỉnh đầu.

Khi tai thỏ bị chạm vào, Tuyết Chiêu lại khẽ giãy giụa một chút.

Tu Kỷ Tân lập tức ôm cậu chặt hơn vào ngực, từ gốc tai vuốt dọc lên vành tai.

Đôi tai thỏ kia tuy không cao bằng lòng bàn tay, nhưng khi chạm vào lại mềm mại, tinh tế, không phải tai thỏ thật sự, vậy mà lại mang đến xúc cảm chân thực.

Chỉ cần dùng lực hơi mạnh một chút, tai sẽ khẽ run lên trong lòng bàn tay, sắc đỏ cũng theo đó càng thêm rõ ràng.

Tu Kỷ Tân vuốt ve một lúc lâu, tựa như rất hài lòng, thấp giọng gọi: "Thỏ con."

Giọng nói hắn mang theo sự thân mật, nhưng lại có chút trêu đùa ác ý.

Tuyết Chiêu tránh không được đành ngẩng đôi mắt đỏ hoe ướt át lên, yếu ớt trừng mắt nhìn hắn.

Đều là do hắn cả... Nếu không sao cậu lại biến thành bộ dạng này chứ.

Nhưng ánh mắt lên án ấy chẳng có chút hiệu quả nào, trái lại nhìn qua càng giống như đang làm nũng.

Ánh mắt Tu Kỷ Tân tối đi vài phần, ngón tay chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại, ngoan ngoãn của Tuyết Chiêu.

Giờ phút này Tuyết Chiêu đã có được hình thái quỷ thân, đây cũng là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thật sự bên ngoài cảnh trong mơ.

Tu Kỷ Tân cúi đầu lại gần, như đang thử nghiệm, khẽ hôn một cái lên gương mặt Tuyết Chiêu.

Làn da trên mặt cậu lạnh lẽo, mềm mại mà yếu ớt.

Hắn không dùng lực quá mạnh, nhưng đối với Tuyết Chiêu mà nói, thân thể vốn như băng lại bị áp vào một nhiệt độ quá đỗi chân thật, cậu theo bản năng co người rụt lại vì sợ hãi.

Ngay sau đó, Tu Kỷ Tân nâng cằm Tuyết Chiêu lên, không chút do dự hôn xuống.

So với lúc còn là quỷ hồn, nhiệt độ cơ thể của người sống thật sự rất nóng.

Tuyết Chiêu không quá thích ứng, theo bản năng giãy giụa, nhưng Tu Kỷ Tân lập tức tăng thêm lực tay, gần như là cưỡng ép mà tiếp tục nụ hôn này.

Hơi nóng quá mức khiến Tuyết Chiêu có cảm giác như đang bị ngâm trong nước, đến cả đầu ngón tay cũng bắt đầu ửng đỏ.

Cậu hoàn toàn không còn chút sức phản kháng nào, mềm mại dựa vào lồng ngực Tu Kỷ Tân.

Đợi đến khi nụ hôn này rốt cuộc kết thúc, không biết từ lúc nào hai người đã ngồi xuống mặt đất.

Tuyết Chiêu thở dốc khó khăn, như đang nức nở, đuôi mắt lấp lánh nước mắt, tựa như sắp rơi.

Tu Kỷ Tân đem cậu ôm vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng, dịu giọng hỏi: "Chơi halloween vui không?"

Giờ phút này hắn ôn nhu hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với bộ dáng lạnh lùng vừa rồi, tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

Tuyết Chiêu sau một hồi mới bình ổn lại được hơi thở, nhỏ giọng đáp: "Ừm."

Tu Kỷ Tân lại đưa tay nâng lấy gương mặt cậu, giọng điệu trầm xuống: "Lừa ta xong liền định chạy."

Tuyết Chiêu cố gắng biện giải: "Không phải..."

Cậu đúng là có trốn, nhưng vốn dĩ định sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ lập tức quay về.

Tu Kỷ Tân rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt chăm chú: "Không phải cái gì?"

Hàng mi Tuyết Chiêu khẽ rung, lúng túng mở miệng: "Ta..."

Nguyên nhân quan trọng nhất cậu không thể nói ra — tất cả những gì liên quan đến nhiệm vụ, tuyệt đối không thể để NPC của thế giới này biết được.

Ngoài nhiệm vụ... nguyên nhân còn lại chính là do Tu Kỷ Tân.

"Đều tại ngươi," Tuyết Chiêu nhỏ giọng nói, "Ngươi cố ý thêm thứ khác vào phù chú."

Nói ra được câu này, lá gan của cậu cũng lớn thêm một chút, tiếp tục lên án: "Ta vốn không phải là thỏ, vậy mà ngươi... ngươi còn bắt ta gọi ngươi..."

Cậu càng nghĩ càng ấm ức, đặc biệt là bây giờ đã nhận ra — Tu Kỷ Tân có khả năng ngay từ đầu đã nhìn thấy cậu, biết hết tất cả mọi chuyện.

Tuyết Chiêu càng nghĩ càng thấy khó chịu, giọng có phần tức giận: "Ngươi cố ý!"

Cố ý bắt cậu gọi là chủ nhân, còn nói mấy chuyện động dục linh tinh gì đó...

Tu Kỷ Tân ngược lại lại bật cười, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, ta cố ý."

Tuyết Chiêu nghẹn cứng nơi cổ họng, tức đến không muốn nói thêm gì với hắn nữa, đưa tay định đẩy hắn ra.

Nhưng Tu Kỷ Tân lại dễ dàng đem cậu ấn chặt vào trong lồng ngực, vòng tay ôm eo càng siết chặt hơn.

"Ta mang ngươi về nhà, cho ngươi mặc quần áo mới, còn cho ngươi phù chú tu luyện quỷ thân," hắn trầm giọng nói, "Chẳng lẽ không nên là chủ nhân của ngươi sao?"

Mặt Tuyết Chiêu đỏ bừng, quay đầu sang một bên làm bộ như không nghe thấy.

Hai người lúc này gần nhau đến mức không còn khe hở, cậu gần như đang ngồi trên đùi Tu Kỷ Tân.

Phần đuôi phía sau bị bó trong lớp quần áo, có chút cộm, hơi khó chịu.

Tuyết Chiêu vô thức giật giật, định dịch người ra một chút.

Nhưng cậu chủ vừa động, lập tức bị Tu Kỷ Tân phát hiện khác thường.

Tu Kỷ Tân giữ chặt lấy eo Tuyết Chiêu, không cho cậu lùi ra dù chỉ nửa bước, lòng bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống dưới: "Đây là cái gì?"

Tuyết Chiêu mặt càng đỏ hơn, cuống quýt giãy giụa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip