Chương 10: Hắn là người tốt bụng
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 10: Hắn là người tốt bụng
Tiếng sấm đánh đứt quãng tầm mười mấy phút, trời chuyển từ mưa nhỏ thành mưa to. Thương Vân Tú và thương nhân nước ngoài bàn xong chuyện rượu và đồ uống thì bắt đầu dùng cơm, mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn không hề nhỏ đi.
Tiễn hai thương nhân nước ngoài xong, Thương Vân Tú không nghỉ ngơi thêm một phút nào. Trở lại Tường Nhạc Hối chờ Phúc Tường lên lầu lấy cho mình cái áo khoác, hai người cùng đến Hồng trạch.
Hồng Cẩm Văn ra ngoài hai ngày, tối nay đã trở lại Bình Dương, dù Thương Vân Tú không tình nguyện nhưng vẫn phải có mặt. Y cố gắng kéo dài thời gian nhưng Hồng Cẩm Văn vẫn chưa về. Thương Vân Tú xuống xe và nói với Phúc Tường gì đó rồi cầm dù của mình đi vào trước.
Thường ngày vào giờ này Hồng trạch đã chẳng có ai nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, hai bà vợ lẽ ngồi trên sofa cắn hạt dưa, người ngồi dựa trên ghế sofa đơn là đứa con trai út vô công rồi nghề của Hồng Cẩm Văn… Hồng Tề Tùng.
Tên mập đứng bên cửa sổ là cậu cả nhà họ Hồng… Hồng Tề Bách.
Cái bụng tròn của gã gần như làm rách bộ vest trắng, cúc áo khoác không cài lại được và mở bung ra, thịt trên mặt núc ních, trông gã là kiểu giàu có mập mạp đầy mỡ.
Năm nay gã mới 25 tuổi nhưng còn không nên thân hơn cậu út 17 tuổi. Trước kia không thích học hành nên bây giờ làm cái gì trông cũng ngu ngốc, dù có phất lên giữa đường thì trừ ăn uống chơi bời ra cũng chẳng biết làm gì nữa.
Hồng Tề Bách rất chướng mắt Thương Vân Tú, rõ ràng gã mới là con trai thật sự của nhà họ Hồng nhưng quyền lợi lại rơi vào tay Thương Vân Tú!
Thương Vân Tú thu dù để dựa vào tường hành lang, lúc vào cửa cũng gật đầu chào hỏi hai bà vợ lẽ, chuẩn bị ngồi xuống thì bị Hồng Tề Bách lên tiếng cướp chỗ, lấn đến mức lảo đảo.
"Ui, sao mày cũng tới à, trường hợp này mày tới cũng thích hợp sao?”
"Sao lại không thích hợp?” Trong đôi mắt đẹp của Thương Vân Tú thoáng qua tia chán ghét, y cung kính đứng lên, ngước mắt lên cười nói: "Cha nuôi trở về, tôi không đến thì không đúng lễ nghĩa.”
"Cái gì mà cha nuôi, sao tao không nghe cha nói ông ấy có thằng con trai là mày?” Hồng Tề Bách hừ cười một tiếng, ném hạt dưa đang cầm trong tay vào trong mâm, khinh miệt nói: "Thương Vân Tú, mày thật có bản lĩnh đấy.”
Trong lời nói của gã có mấy tầng nghĩa, đặc biệt là ánh mắt dò xét của gã giống như trước mắt là mấy thứ bẩn thỉu buồn nôn gì đó: “Dáng vẻ của mày đúng là hấp dẫn cả nam lẫn nữ, mày thế này chắc làm chuyện gì cũng thuận lợi lắm nhỉ?”
"Cậu chủ Hồng quá khen.”
"Thật sự xem như tao khen mày à?” Hồng Tề Bách ngửa đầu cười: "Nói mày bán mông không có liêm sỉ, mày còn kiêu ngạo?”
Thương Vân Tú không phải lần đầu bị gã ác ý nhục nhã như thế, y không kiêu ngạo không tự ti đáp lại ánh mắt khinh miệt dò xét của gã.
Trong tay y cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn thời gian: "Vẻ ngoài của tôi ít gì cũng dùng được, không giống như vài người nào đó, gương mặt kia không dùng được nên chỉ có thể dùng tiền trong tay để bồi thường tiền hàng. Không ai nhìn trúng, gu của người ta cũng đâu có nặng đến thế.”
"Mẹ nó, mày nói gì đấy?”
Thương Vân Tú: "Là ý mà anh đang nghĩ đấy.”
Hồng Tề Tùng ngồi bên cạnh bị mẹ lôi kéo cũng đổ thêm dầu vào lửa: "Anh cả, y nói anh xấu đấy, cái này mà không hiểu nữa à!”
Bà vợ lẽ che miệng con trai lại: "Con đừng lên tiếng.”
Hồng Tề Tùng đẩy tay mẹ mình ra, nói tiếp: "Anh, rõ ràng y xem thường anh.”
Hồng Tề Bách liếc cậu ta một cái, tiếp đó nhìn Thương Vân Tú: "Thật sao? Có năng lực như thế thì chơi với tao xem. Tiền tao cho mày chắc chắn hơn tiền lương tháng cha tao cho mày nhiều.”
“Có đôi khi đồ ăn bẩn thỉu còn khó nuốt, huống chi là người bẩn thỉu, cậu chủ Hồng đừng có nói đùa.” Thương Vân Tú cười tủm tỉm, nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng không nhường nửa bước, giống như hoàn toàn không để người này vào mắt.
Gai mềm mới đâm thẳng vào tim.
"Có gan mày lặp lại lần nữa xem?”
Con mắt vốn không lớn của Hồng Tề Bách híp lại thành một đường nhỏ, suýt thì nghiến nát răng: "Mày thì có gì giỏi giang? Ăn mặc ngủ nghỉ có cái gì mà không dùng của nhà họ Hồng, tao thấy mày đừng quản lý một khách sạn nữa thì hơn. Mày cứ trực tiếp gả vào đây, làm vợ lẽ cho cha tao là được.”
"Làm cha anh hay làm mẹ anh, không phải tôi quyết định. Nhưng mà đề nghị không tệ, tôi sẽ hỏi ông chủ Hồng giúp anh.” Thương Vân Tú thong thả không vội, phản ứng lạnh nhạt.
"Thằng chó!” Hồng Tề Bách thẹn quá hóa giận, đứng lên muốn đánh người.
Hai bà vợ lẽ vốn ngồi xem chuyện không liên quan đến mình bỗng giật thót, lúc này bọn họ lo sẽ to chuyện nên liếc mắt ra hiệu, người hầu nơm nớp lo sợ chạy tới can ngăn.
Nhưng bọn họ nào ngăn được một người hơn 100kg, càng có người cản Hồng Tề Bách càng hăng máu. Miệng gã không ngừng chửi rủa, còn nhào tới đấm cho Thương Vân Tú một cú, đang chuẩn bị đấm phát thứ hai thì bị Hồng Cẩm Văn vừa vào cửa nhìn thấy.
“Mày đang làm gì vậy!” Ông ta sải bước đi vào, dùng cây gậy trên tay đánh vào thân hình rắn chắc của Hồng Tề Bách hai cái: “Ai bảo mày về đây? Trở về là đánh nhau, muốn làm tao tức chết sao?”
"Cha, con… Con…” Hồng Tề Bách nào dám nói gì, từ nhỏ đến lớn khi nhìn thấy cha mình là chân gã đã run lên… Sau này còn vì Thương Vân Tú mà bị đánh rất nhiều lần…
Mặt Thương Vân Tú có vết thương, nửa bên mặt sưng lên, Hồng Cẩm Văn đi vào y cũng không lên tiếng mà chỉ lễ phép gật đầu, nhận khăn tay từ người hầu và lau vết máu trên khóe miệng.
Hồng Cẩm Văn nhìn thấy vậy, trong lòng vẫn chưa hết giận, ông ta lại nhấc chân đạp Hồng Tề Bách hai phát: “Mày giỏi lắm, mày dám đánh người ngay trên đầu ông đây, để xem tao có đánh chết đồ vô tích sự là mày không!”
Ông ta nhìn quanh tìm thứ gì đó có ích, bà Hồng nghe được tiếng động, ốm yếu được người ta dìu tới, bà ta quỳ sụp xuống đất. Bà ta đã quỳ, hai bà vợ lẽ nào dám đứng, thế là quỳ xuống theo.
Bà Hồng than thở khóc lóc, nắm lấy chân ghế nói: "Lão gia, bất kể thế nào nó cũng là con trai ruột của ông… Sao ông có thể?”
"Tôi không có đứa con như nó.”
"Lão gia!” Bà Hồng che chở cho con trai: "Là tôi không dạy con đàng hoàng, muốn đánh ông đánh tôi đi!”
Hồng Cẩm Văn khựng lại một chút, ném cái ghế đi: "Cút nhanh lên, hai ngày này đừng để tao nhìn thấy mày nữa!”
Hồng Tề Bách: "Cha, con không hiểu nổi, y chẳng qua chỉ là con chó của nhà họ Hồng…”
Bốp…
Một cái tát giáng xuống, áo sơ mi của Hồng Tề Bách rách toạc, gã nằm rạp trên đất rên rỉ.
"Cút hết cho tôi!” Mặt mũi của Hồng Cẩm Văn tràn đầy tức giận, lúc nhìn Thương Vân Tú mới hòa nhã hơn một chút: "Vân Tú, con không sao chứ?”
Thương Vân Tú lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt, y cất khăn lau mặt, nói: "Ông chủ Hồng, lát nữa trong khách sạn còn có việc, tôi báo cáo với ngài về tiến độ xuất nhập khẩu trước được không?”
"Được, đến thư phòng.” Hồng Cẩm Văn lườm Hồng Tề Bách một cái, đi lên lầu trước.
Đèn trong thư phòng bị hỏng, hai ngày nay ông ta không ở nhà, lại luôn không có người tới sửa, Hồng Cẩm Văn tức đến mức đạp đổ chậu cây xanh trong phòng, nói thẳng là muốn đuổi đám người rảnh rỗi trong nhà ra ngoài.
Địa điểm nói chuyện đổi thành phòng khách, cái bàn đầy vỏ hạt dưa làm người ta càng giận, người hầu dọn dẹp xong đã là mười phút sau.
"Ông chủ Hồng, sáng nay tôi đã ký hợp đồng rồi, ngài xem nội dung đi.” Thương Vân Tú đi thẳng vào vấn đề, đẩy hợp đồng tới trước mặt ông ta, chỉ giá rượu bên trên và nói: "Vodka tăng 5% so với quý trước, doanh nghiệp cung cấp nói là do nguyên liệu tăng. Tôi đã tính toán một chút, dù tăng 5% chúng ta cũng lời được kha khá nên mới tự chủ trương đồng ý.”
"Ừm.” Hồng Cẩm Văn lật xem qua loa hai trang: "Con cẩn thận, làm việc ta cũng yên tâm.”
"Những cái khác không khác quý trước mấy, ông chủ Hồng có thể xem một chút.” Thương Vân Tú lật tới trang tương ứng, chỉ cho ông ta xem.
Hồng Cẩm Văn không quan tâm, nhìn sơ qua rồi khép lại.
"Vân Tú, mấy lời bậy bạ kia của Tề Bách con đừng để trong lòng, đừng khách sáo với ta, con cứ gọi cha nuôi như thường. Lần sau nếu nó dám nói hươu nói vượn, để xem ta có đánh chết nó không.”
Hồng Cẩm Văn tháo chiếc nhẫn ngọc trên tay xuống, đưa cho y: "Ta và cha mẹ con là bạn cũ, lúc đó con còn nhỏ nên chắc không nhớ rõ, nhưng mà không sao cả. Chuyện đau lòng trước kia ta không nhắc lại nữa, con chỉ cần nhớ kỹ ta là người nhà của con là được rồi.”
"Vâng.”
Bên trong đôi mắt đẹp của Thương Vân Tú lóe lên chút kỳ lạ, y nhận nhẫn, cũng không muốn nói thêm gì nữa. Y ăn tối ở Hồng trạch rồi mới ra về, thầm nghĩ Hồng Cẩm Văn giận như thế chắc hai ngày nay ở ngoài đã chịu thiệt kha khá.
Tâm trạng của y lập tức tốt hơn nhiều. Khi đi ngang qua trông thấy ô tô của Hồng Tề Bách, y đứng từ xa ném chiếc nhẫn ban chỉ vào trong cửa sổ xe đang hé mở.
Phúc Tường nhìn thoáng qua, cậu ta xuống xe mở cửa cho y, chú ý đến vết thương trên mặt y: "Sao lại thế này?”
Thương Vân Tú ngồi xuống, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Khóe miệng bên trái sưng lên, tím xanh cả mảng.
Không quá nghiêm trọng, chỉ là đặc biệt rõ ràng trên gương mặt trắng nõn của y.
Y nói đầy vô tình: "Tìm người đánh Hồng Tề Bách một trận, đánh chết đi.”
Phúc Tường nhíu mày: "Trí nhớ của tên Hồng Tề Bách này thật kém.”
Thương Vân Tú chợt nghĩ đến gì đó, y đổi ý nói: "Thôi bỏ đi, có người sẽ trút giận cho tôi. Đúng lúc không cần phải gây chuyện.”
"Ai?”
"Phó Nhị gia, hắn là người tốt bụng, thích nhất là xen vào việc của người khác.” Thương Vân Tú chạm vào khóe miệng, đau đến nhíu mày. Y lại ấn xuống thêm cái nữa, cười nói: "Gần đây hắn nhìn tôi chằm chằm không tha, đến chỗ nào cũng cho người đi theo tôi, đúng là nhiệt tình như lửa.”
“Chuyện Nguyên Anh nói là thật à?” Biểu cảm của Phúc Tường hơi phức tạp, muốn nói lại thôi, bàn tay bất giác siết chặt vô lăng.
Thương Vân Tú hỏi: "Cậu ấy nói gì với cậu?”
"Nói thấy ngài và Phó Vinh Khanh ôm hôn nhau.”
Thương Vân Tú giật mình ho khan, mặt cũng đỏ lên.
Lần này Phúc Tường càng thêm chắc chắn, lặng lẽ thở dài: "Tôi biết ngài muốn lợi dụng thân phận của Phó Nhị gia để đè người nhưng mà hy sinh thế này cũng quá lớn rồi.”
"Không có chuyện đó đâu.” Thương Vân Tú dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Phó Vinh Khanh không thích đàn ông.”
"Nhưng chuyện hắn nhận hai người đàn ông kia không phải giả.”
Thương Vân Tú bật cười, lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn giờ, chỉ lát sau đã cất đi: "Hắn là kẻ biết giả vờ giả vịt nhất, tin ai cũng đừng tin hắn.”
"Ngài không phát hiện ra khi nhắc đến hắn ngài sẽ cười sao?” Phúc Tường nói: "Ngay khi bắt đầu ngài đã cười rồi.”
Sau đó Thương Vân Tú nhìn vào gương một chút, biểu cảm quả thực hơi khác thường…
Y phủ nhận: "Có liên quan gì đến Phó Vinh Khanh? Mặt tôi bị đấm một cái, sưng lên không cử động được.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip