Chương 33: Hắn sẽ có người mình thật sự thích
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 33: Hắn sẽ có người mình thật sự thích
Phó Vinh Khanh đưa tay cầm áo khoác lên, thong thả vuốt những nếp nhăn vốn không nhiều rồi khoác nó lên tay, hiển nhiên là hắn đang chờ Thương Vân Tú lên tiếng. Nhưng chờ hắn sửa sang xong ngẩng đầu lên, đối phương vẫn không có ý muốn nói chuyện.
Nhị gia giả vờ muốn đi nhưng trong lòng không nỡ, hắn hoàn toàn không thể dứt khoát như trong dự đoán. Hắn ngừng bước, chủ động lên tiếng hỏi: "Em muốn nói gì?”
"Tôi…”
Thương Vân Tú đứng ở bậc thang cuối cùng, bàn tay trượt xuống từ lan can rồi rụt vào trong ống tay áo.
Lời y muốn nói không khó, chỉ đơn giản là “xin lỗi” hoặc "đừng đi”, chỉ cần dịu giọng để cứu vãn những tổn thương hôm qua là được rồi. Đơn giản biết bao…
Thương Vân Tú vẫn căng thẳng, y nghe nhịp tim càng lúc càng vang dội trong ngực mình, giương mắt đối diện với mắt của Phó Vinh Khanh. Thương Vân Tú nhìn thấy một đôi mắt không cảm xúc.
Lạnh lùng nghiêm túc, như đang thúc giục và như mất kiên nhẫn.
Không cần phải nói, không muốn nghe, không cần thiết, trong mấy giây mà y đã đoán ra có thể Phó Vinh Khanh nghĩ như vậy.
Câu nói "Thậm chí em còn không bằng họ” cùng với biểu cảm và giọng điệu ấy vẫn còn văng vẳng bên tai Thương Vân Tú. Y chưa từng cảm thấy mình nhát gan như vậy, bị một ánh mắt dọa đến lùi bước, chịu thua không dám cất lời.
Thương Vân Tú ghét nhất vẻ chật vật và đáng thương, vậy nên lúc này y mới dùng trạng thái phóng khoáng như hồi y và hắn còn chưa dây dưa với nhau: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Nhị gia mấy ngày nay, ngày mai tôi sẽ chuyển khỏi biệt thự. Tất cả số tiền Nhị gia đã tiêu cho tôi, tôi sẽ tính toán rõ ràng rồi trả lại cho ngài.”
Y nói hết sức chân thành, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bao gồm cả chút sóng ngầm giữa hai người, nó không hề sôi trào mà biến thành một đầm nước đọng. Thậm chí đầm nước đọng ấy còn kết thành băng.
Hôm qua Phó Vinh Khanh còn không cảm thấy đau lòng như lúc này.
Hắn cảm thấy buồn cười, cười lạnh một tiếng rồi thờ ơ nói: "Đừng khách sáo, nơi này cũng để trống, đi hay ở tùy em. Em cũng không cần phải tính toán gì, đồ vật mà Phó Vinh Khanh tôi cho đi, dù có vứt bỏ cũng sẽ không lấy lại.”
"Vứt hay không là chuyện của Nhị gia, tôi nhớ rõ là được.”
"Tùy em.” Phó Vinh Khanh muốn đi.
Thương Vân Tú bước xuống bậc thang cuối cùng, những câu nói kia như cứa vào cổ họng và lỗ tai y. Phó Vinh Khanh có vẻ khinh thường không muốn được báo đáp, chẳng muốn gì cả. Trong khoảnh khắc đó Thương Vân Tú chỉ thấy bất lực, trước nay y chưa từng nói lại Phó Vinh Khanh, đến cuối cùng những ý tưởng đã cẩn thận sắp xếp trong lòng cũng không nói ra được.
Thương Vân Tú không rời đi, y nhìn chằm chằm cánh cổng dần chìm vào bóng đêm, tiếng tim đập điếc tai cuối cùng cũng chậm lại vào thời khắc này. Y quay người lên lầu, Phúc Tường trốn trong một góc lười biếng cũng đuổi theo.
"Sao ngài…”
"Phúc Tường.” Thương Vân Tú biết cậu ta muốn nói gì, y ngắt lời: "Có lẽ tôi không có đủ sức để nghĩ đến chuyện tình cảm. Phó Nhị gia là một người tốt bụng, người như hắn không thiếu người yêu, hắn sẽ có người mình thật sự thích. Chờ khi người kia xuất hiện mọi người đều sẽ khen xứng đôi, nhưng người kia chắc chắn sẽ không phải là tôi.”
"Sao ngài có thể nghĩ như vậy…” Phúc Tường vốn định an ủi vài câu nhưng sợ dư thừa, cuối cùng cậu ta im lặng chờ y ra lệnh.
"Đi ngay đêm nay đi.” Không hiểu sao Thương Vân Tú lại thấy hoảng hốt, giống như uống phải một loại thuốc kích thích nào đó. Y cố gắng sắp xếp lại căn phòng giống như lúc mình đến, những đồ vật hay dùng như ga giường, vỏ chăn bị gói lại rồi ném đi. Sau đó y nhờ người hầu đi mua một món giống như đúc về, cho nhiều tiền boa, dặn các cô nhớ phải thay ga.
Thương Vân Tú loay hoay đến mức toát cả mồ hôi, lúc đi cả người lại càng không yên, y đứng ở cửa chính chờ đợi: "Phúc Tường, cậu có cảm thấy tôi là người kỳ quái không?”
Phúc Tường đang lái xe, không nghe được y nói gì. Thương Vân Tú cũng không muốn nhắc lại, im lặng một lát rồi tự gật đầu.
“Nếu có một người hết lòng vì tôi, tôi cũng sẽ nhanh chóng thích người đó giống như bây giờ.”
"Tình yêu thì nhiều lắm nhưng tôi không có, vậy nên tôi mới có khát khao hơn người bình thường.”
Bọn họ không về ngõ Tứ Long mà tìm một khách sạn trên phố Đông Hưng để qua đêm. Y yên lặng mấy ngày rồi chủ động đi tìm Hồng Cẩm Văn, đối phương không muốn gặp y, cũng cố ý không gặp, rất có vẻ muốn ra oai phủ đầu.
Thương Vân Tú cũng không thèm để ý, y quỳ trước cửa nhà họ Hồng, quỳ suốt một ngày. Chạng vạng tối Hồng Cẩm Văn mới cho người dìu y vào nhà, có một đống chuyện rắc rối chờ y giúp đỡ, ông ta nói mấy câu xã giao mùi mẫn rồi cho qua mọi chuyện.
Chuyện này vừa mới truyền đến tai Nhị gia, lúc đó hắn đang bàn chuyện cho thuê tàu chở hàng với thương nhân nước ngoài, làm hắn tức giận đến mất kiên nhẫn.
Đường Dật lại gần nhắc nhở, nói Hồng Cẩm Văn có phần trong vụ mua bán này, Phó Vinh Khanh không thèm nói lý đã kết thúc cuộc trò chuyện, điểm mặt chỉ tên nói Hồng Cẩm Văn tự đến đàm phán.
Thương nhân nước ngoài là người trung gian, sao có thể trực tiếp mời người ủy thác đến, thậm chí gã còn hạ giá xuống một chút nhưng Nhị gia không cần chỗ tiền đó, khách sáo tiễn những người kia đi.
Ngày hôm sau Hồng Cẩm Văn sai người đến truyền lời, chân thành hẹn địa điểm đàm phán, Phó Nhị gia đảo mắt, rất coi trọng chuyện này. Bình Dương lại chỉ có mình tàu chở hàng của nhà họ Phó, Hồng Cẩm Văn không phải nhà họ Phó thì không được, tiếng gõ bàn tính của ông ta cách một con phố Đông Hưng mà hắn còn nghe được.
Phó Vinh Khanh cố ý không đồng ý, lấy cớ không rảnh, thời gian đàm phán bị đẩy lùi từ ngày này sang ngày khác.
Còn hắn thì rảnh rỗi đến Lê viên nghe hát, Bình Dương ít ai hát khúc Côn Sơn. Trong lòng Nhị gia phiền muộn, hắn cầm quyển sổ ghi bài hí chọn màn thứ mười của Côn Khúc kinh điển [Mẫu Đơn Đình], Kinh Mộng.
Ánh mắt Nhị gia dõi theo đào kép diễn vai Đỗ Lệ Nương, đặc biệt là bàn tay cầm quạt xếp thon dài, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng uyển chuyển.
Khi hát đến đoạn chiếc áo choàng đen, cây quạt trong tay Lệ Nương từ từ mở ra, hát theo nhịp điệu: “Thì ra một khi muôn hoa héo tàn đều trở thành cảnh tượng hoang tàn như thế.”
Lời bài hát nói rằng đóa hoa rực rỡ không ai thưởng thức, khoảnh khắc mỹ lệ thoáng quá đều bị lãng phí ở nơi đổ nát hoang tàn. Lòng Nhị gia chợt dâng lên nỗi buồn vô cớ.
Niềm yêu thích của hắn đối với Thương Vân Tú giống như cảnh đổ nát kia, rốt cuộc người ta không nhìn ra hay là không để ý, những thứ này đều không quan trọng. Dù sao cũng đều là đàn gảy tai trâu.
Phó Vinh Khanh cúi đầu châm một điếu thuốc, hắn quẹt đá lửa, cau mày không nói một lời. Đường Dật cầm ấm trà rót một chén trà nóng: "Gia, là hát không hay sao?”
"Ai nói không hay?”
"Vậy bộ dạng này của ngài là sao?”
"Xem kịch đi, cậu nhìn tôi mãi làm gì.” Phó Vinh Khanh biết Đường Dật là lợn rừng không biết thưởng thức cám ngon, hắn lười giải thích với anh ta. Phó Vinh Khanh chống tay lên mặt bàn, nghiêng đầu vào đó tiếp tục nghe.
Hắn nhớ lại một câu danh ngôn trong [Mẫu Đơn Đình]: Không biết tình bắt đầu từ đâu mà sâu sắc đến thế. Người sống có thể chết, người chết có thể sống…
Yêu người, yêu người, yêu tự bao giờ? Nhị gia sầu lắm, sao hết lần này đến lần khác lại thích Thương Vân Tú? Trong lúc buồn bực chán nản hắn lại không nhịn được mà hồi tưởng lại, chẳng lẽ thật sự chỉ vì Thương Vân Tú đẹp thôi sao?
Xinh đẹp chắc chắn ăn điểm nhưng không phải chỉ có thế!
Nhị gia cần mẫn không ngừng nhớ lại.
Lần đầu gặp mặt Tú Tú còn mang theo cảm giác xa cách, sau này cũng vẫn thế nhưng y đã hoạt bát hơn nhiều. Y phân thắng bại cùng mình, không thắng nổi thì chỉ biết ấm ức, bị sàm sỡ cũng giận mà không dám nói. Hắn chỉ cần làm chút hành động thân mật là sẽ đỏ mặt, căng thẳng đến mức nói không nên lời.
Dường như ngoài chữ "khốn nạn” ra Tú Tú không biết mắng câu nào nữa, bị hôn thở không nổi sẽ há miệng cắn người, sau đó đỏ mắt giả vờ đáng thương.
Cũng có lúc Tú Tú chủ động, lá gan cũng lớn lắm, còn dám chủ động hôn hắn, sau khi hôn thành công y còn ra vẻ dương dương tự đắc rất là thiếu đòn.
Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên hôn cũng là Tú Tú chủ động, là cái đêm chạy khỏi đồn cảnh sát trốn vào trong ngõ nhỏ, y đột nhiên áp sát vào, vừa thơm lại vừa mềm. Bây giờ Nhị gia nhớ tới vẫn sáng bừng cả mắt, vui vẻ đến mức không biết phải hình dung sự kinh ngạc và rung động lúc ấy như thế nào.
Vòng eo của y có thể dùng hai tay ôm trọn, ôm lên cũng không nặng, nhìn thì gầy mà thịt dồn hết vào mông, vậy nên Nhị gia dạy dỗ người ta toàn đánh vào mông, như thế y sẽ không bị thương, hắn sẽ không đau lòng. Bất kể khi nào Tú Tú khóc, chỉ cần rơi nước mắt là làm người ta mềm lòng, Nhị gia cũng vui vẻ nuông chiều.
Quả là một bé con thú vị. Mọi hành động của y đều khiến lòng hắn rung động, chỉ cần thấy người, Phó Vinh Khanh ngoại trừ ôm là muốn hôn, còn muốn làm mấy thứ quá đáng hơn.
Muốn nhận được tình yêu từ Tú Tú là thứ quá đáng nhất. Tình dục có thể ép buộc nhưng Nhị gia không muốn làm chuyện như vậy, không yêu mà làm thì thật không thú vị.
"Gia, ngài còn đang nghĩ về ông chủ Thương à?”
Đường Dật thình lình lại gần thốt lên một câu, dọa Phó Vinh Khanh đang thất thần run lên, hắn nghiêng đầu liếc anh ta một cái: "Thế nào, trên mặt tôi viết ba chữ Thương Vân Tú à?”
"Không phải, tôi nhìn thấy…”
"Thương Vân Tú?” Phó Vinh Khanh quay đầu lại nhìn quanh, quét qua từng khuôn mặt bên dưới sân khấu, mỗi ngóc ngách đều nhìn kỹ một lần. Đừng nói là Thương Vân Tú, đến người giống y cũng không có.
"Không phải, tôi nói đến Hồng Tề Bách.” Đường Dật chỉ tay lên lầu: "Gã vừa mới lên lầu.”
"Hồng Tề Bách?” Đến hay lắm, Phó Vinh Khanh nghiêng đầu nhìn phòng trà trên lầu, hắn lập tức đứng dậy đi lên theo.
"Gia, ngài còn chưa nghe hí xong mà…” Đường Dật cầm cái bật lửa đắt đỏ trên bàn rồi đuổi theo.
Anh ta vẫn tới chậm một bước, đã xảy ra xung đột.
Nhị gia nhà anh ta không chịu đi đường đàng hoàng, bả vai huých vào Hồng Tề Bách, không chỉ như thế mà hắn còn không cẩn thận đạp đối phương một phát. Hồng Tề Bách không thấy rõ là ai, bừng bừng lửa giận, gã lập tức đá lại.
Sắc mặt Phó Vinh Khanh thay đổi, hắn nhấc chân cong đầu gối đá người vào giữa đống bàn ghế làm chúng phát ra tiếng răng rắc, cái bàn bị đập vỡ thành từng mảnh, mảnh gỗ bay ra làm thủng một lỗ trong phòng riêng.
Thương Vân Tú đang ngồi bên trong cùng với một số thanh niên nam nữ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip