Chương 54: Tôi mới muốn em khóc cho đã đời đấy
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 54: Tôi mới muốn em khóc cho đã đời đấy
Thương Vân Tú suy nghĩ một lát rồi quyết định đi cùng Phúc Tường, bỗng một cánh tay choàng lên lưng, khẽ kéo y về phía sau.
Nhị gia thở dài như có như không, dặn dò: "Phúc Tường, cậu xuống lầu chờ đi, tôi xem vết thương sau lưng của y đã."
"Làm phiền cậu Phó." Phúc Tường đáp lời và đi xuống trước.
Thư phòng chỉ còn lại hai bọn họ. Trên người vẫn còn hơi ấm của nhau nhưng bầu không khí lại có phần nặng nề, gió thổi lá cây ngoài cửa sổ vang lên tiếng xào xạc.
Thương Vân Tú nghiêng đầu liếc nhìn xuống lầu, Phúc Tường ra xe vẫn chưa tắt máy, phía sau còn có một chiếc nữa, có lẽ cậu ta gặp lão Kim trên đường nên cả hai cùng nhau đến.
Thương Vân Tú quay đầu lại, Phó Vinh Khanh đưa tay muốn cởi quần áo của y.
"Vinh Khanh." Thương Vân Tú đưa tay nắm cổ áo, không cho Nhị gia cởi: "Lúc đến em đã thay thuốc rồi, không sao."
Y lại thả tay xuống, cầm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của Phó Vinh Khanh, áp lòng bàn tay vào cọ cọ, hơi ấm lan ra giữa tay hai người: "Vinh Khanh, lần này Hồng Tề Bách đặc biệt trở về từ Biện thành để đón em, cha gã cố ý đi sớm để không dẫn em theo nhưng gã lại muốn dẫn."
Đêm đó sau khi bị đánh bằng roi chín khúc, Hồng Tề Bách đến phòng Thương Vân Tú nói rất nhiều lời an ủi, Thương Vân Tú không nghe lọt tai câu nào nhưng lại biết được đêm đó gã sẽ cùng Hồng Cẩm Văn ra khỏi thành.
Thương Vân Tú nói bóng nói gió dò xét tình hình từ gã, trong lòng Hồng Tề Bách có tính toán. Sau khi so sánh lời của cha và mình, có lòng tốt nói sẽ tìm cơ hội tới đón Thương Vân Tú.
Nhị gia nghe tới đây, trong lòng đầy phức tạp, có câu hỏi đã đến bên miệng nhưng nghĩ một hồi rồi lại nuốt vào. Ấp a ấp úng không phải cách hành xử của hắn, nếu bình thường dù có trói hắn cũng phải giữ Thương Vân Tú bên cạnh mình.
Nhưng sự việc phức tạp, Thương Vân Tú có suy tính của mình, mối thù giết cha mẹ không phải nhỏ, hắn nhúng tay quá nhiều cũng không hay...
"Em nói cho tôi biết, Hồng Tề Bách nghĩ gì em có biết không?" Phó Vinh Khanh mặt không biểu cảm rút tay ra, kéo người đi vào phòng ngủ, kéo rèm lại, sau đó nắm cúc cổ áo của y rồi nhẹ nhàng cởi ra.
"Biết." Thương Vân Tú cúi đầu nhìn động tác của hắn, khi cởi đến vai thì tay Nhị gia đột nhiên dừng lại, có vẻ đã thấy máu trên băng vải.
Tú Tú vội vàng phá vỡ không khí yên tĩnh, nói tiếp: "Em biết gã muốn làm gì, cũng có cách ứng phó rồi, chẳng lẽ Nhị gia không tin em?"
"Em bảo tôi tin thế nào đây?" Phó Vinh Khanh hít sâu một hơi, tiếp tục cởi: "Người em đầy vết thương, tôi tin thế nào được?"
"Gã không dám thật sự làm gì em, lần trước gã đến lầu Danh chơi bị Hồng Cẩm Văn bắt được và đánh cho một trận, gần đây gã làm việc rất thành thật."
"Em đừng có nghĩ gã đàng hoàng như thế." Phó Vinh Khanh liếc y một cái: "Từ trước tới này gã chưa bao giờ giấu giếm sự gian xảo của mình."
"Ruột lộ ra ngoài, sợ quá à."
"Em nghiêm túc chút đi, tôi với em nói chuyện nghiêm túc." Phó Vinh Khanh đỡ bả vai xoay người y lại.
Vết roi sau lưng không lộ ra trực tiếp nhưng băng gạc đẫm máu này còn khiến người ta giật mình hơn lúc thấy vết thương. Phó Vinh Khanh quay người đi ra ngoài, mấy phút sau đã trở về, hắn đặt hòm thuốc trong tay lên bàn: "Thay băng gạc và bôi thuốc lần nữa."
"Nhị gia." Thương Vân Tú ngồi xuống theo ý hắn, nhìn gương mặt căng thẳng không hề dịu xuống kể từ khi Phúc Tường tới. Thương Vân Tú khẽ vươn tay xoa mặt hắn: "Sao mà trông đau khổ thế, em sắp không nhận ra anh rồi."
"Sờ nữa tôi khóc cho em xem."
Thương Vân Tú bật cười: "Chưa từng thấy, em muốn nhìn một chút."
"Thương Vân Tú, em chưa bị tôi dạy dỗ lần nào đúng không?" Phó Vinh Khanh lại chọn chọn lựa lựa trong hòm thuốc, lấy thứ muốn dừng đặt lên bàn rồi liếc y một cái: "Tôi muốn em khóc cho đã đời đấy."
"Chờ em khỏe lên, Nhị gia muốn em khóc thế nào thì em khóc thế nấy." Thương Vân Tú một lòng muốn dỗ hắn, cánh tay vòng qua eo hắn, sau đó chợt nhận ra bản thân làm nũng với hắn như một đứa trẻ: "Em nhớ anh suốt cả buổi chiều, nghĩ rốt cuộc sao anh lại tức giận, nghĩ liệu có khi nào anh không muốn gặp em nữa không? Càng nghĩ em càng sợ."
"Lúc anh giận em trông anh nghiêm túc lắm."
Thương Vân Tú nói: "Anh cứ coi như lòng tốt của em là lòng lang dạ thú, muốn phạt em thế nào cũng được."
Phó Vinh Khanh bị y chọc cười: "Em đừng nhúc nhích, lát lại cọ đau đấy."
Nhị gia đi ra phía sau y, đưa tay bắt đầu gỡ băng gạc, hắn gần như nín thở. Vài miếng da dính chặt vào băng gạc do thấm máu, nếu hơi bất cẩn một chút thì lớp vảy sẽ bị kéo rách ra. Phó Vinh Khanh bóc từng chút một, trong lòng mắng Hồng Cẩm Văn cả trăm lần, hận không thể chém ông ta thành từng mảnh.
Hắn thở ra một hơi, trán đẫm mồ hôi do căng thẳng, hỏi: "Chuyến này em đi một mình hay có người đi cùng?"
"Đi một mình, Hồng Tề Bách bí mật đưa em đi, nhiều người quá thì không ổn."
Phó Vinh Khanh hừ lạnh một tiếng, thật khó cho cái óc lợn của Hồng Tề Bách khi nghĩ ra cách này: "Thân hình em thế nào, còn thân hình của gã ra sao. Thương Vân Tú chuyện này tôi không đồng ý." Nhị gia lập tức đổi ý, Thương Vân Tú không nên dính líu vào mấy chuyện vớ vẩn này.
"Vinh Khanh, em biết anh đang nghĩ gì nhưng con đường này là do em chọn. Dù không quen biết anh, không yêu đương với anh, những chuyện này em đều sẽ làm từng bước một. Anh đừng nghĩ em vĩ đại như vậy, em sẽ không vì anh, vì nhà họ Phó mà tùy tiện đặt bản thân vào nguy hiểm."
Thương Vân Tú nói đến chột dạ, nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, không dám đối mặt với Phó Vinh Khanh, y nói: "Em muốn bình an báo thù cho cha mẹ."
Thương Vân Tú biết rõ thương nhân ở thành Bình Dương thông đồng với nhau, che giấu xung đột lợi ích rất lớn, có thể ảnh hưởng đến sự ổn định kinh tế của toàn thành. Họ cố tình tụ tập sau lưng nhà họ Phó, đây chính là dấu hiệu của sự xa lánh.
"Bình an? Em đã để bản thân bình an chưa? Em nói cũng trơn tru thật đấy."
"Dù Hồng Tề Bách có cường tráng đến đâu cũng không làm gì được em, điểm này Nhị gia cứ yên tâm." Thương Vân Tú nói với giọng chắc nịch. Mặc dù vết thương vẫn chưa khép lại nhưng việc này không kéo dài được. Manh mối đã xuất hiện, một khi tin tức bị cắt đứt, tương lai không chỉ nhà họ Phó sụp đổ mà toàn bộ thành Bình Dương cũng có thể bị thế lực bên ngoài chiếm giữ.
Cứ như vậy, Hồng Cẩm Văn, kẻ khởi xướng cho việc thông đồng này càng chết không yên lành.
"Nói nói cho tôi biết đi, chuyến này em đi làm gì?"
Thương Vân Tú suy nghĩ mấy giây, chân thành nói: "Làm vật làm nền khuấy đục nước, em chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng chú ý, sẽ không có ai để ý đến em."
"Phủ Đốc quân thì sao? Đại thọ của chú Tiêu sắp đến, em không đi à?"
Thương Vân Tú: "Từ Biện thành trở về vẫn kịp tham dự đại thọ của Tiêu đốc quân."
Phó Vinh Khanh nhíu mày, không yên tâm vết thương của y nhưng tiếp tục tranh luận cũng không có ý nghĩa. Hắn không ngăn cản nữa, cẩn thận làm sạch vết thương rồi quấn băng gạc lại.
Lần trước tịch thu súng của Tú Tú, để đề phòng hắn đưa cây súng mình hay mang bên mình cho y: "Đi thế nào thì về thế ấy, gầy đi chút nào tôi cũng không nhận người đâu."
Đêm khuya, mây mù che trăng, Thương Vân Tú về khách sạn nhưng không thấy Hồng Tề Bách, được quản lý thông báo sẽ tập trung trên thuyền, còn đưa vé tàu cho y.
Khi đến nơi, Thương Vân Tú đứng trong bóng tối quan sát, chỉ thấy mấy chiếc thuyền đậu ở đằng xa, đèn đuốc trên thuyền mờ mờ, loáng thoáng nghe thấy những cuộc trò chuyện nho nhỏ.
Những chiếc thuyền này không giống tàu buôn thông thường, Thương Vân Tú từ từ đến gần, cẩn thận nấp sau một chiếc thuyền đánh cá cũ nát, có ý nghe lỏm cuộc đối thoại của những người kia. Quá nhỏ, nghe giọng có vẻ là người bản địa Bình Dương, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn chêm vài câu khách sáo, chắc hẳn mới quen không lâu.
Hồng Tề Bách chọn hôm nay để về Bình Dương, chẳng lẽ bởi vì thương đội Bình Dương thực ra sẽ bí mật xuất phát vào đêm nay?
Trong khi Thương Vân Tú chăm chú nhìn đằng trước, y chưa từng nhận ra Phó Vinh Khanh đã lẳng lặng đi theo sau. Hắn đứng trong bóng đêm cách đó không xa, đôi mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng của Thương Vân Tú, chân mày nhíu chặt, hiển nhiên là không yên lòng về sự an toàn của Tú Tú.
"Gia, không phải sáng sớm mai chúng ta mới đi sao? Nếu đêm nay cùng nhau đi, không chỉ đánh rắn động cỏ mà kế hoạch đã sắp xếp xong từ trước cũng sẽ bị xáo trộn." Đương nhiên Đường Dật biết là vì sao nhưng vẫn muốn nhắc nhở Nhị gia nhà mình: "Bây giờ đi cùng rất dễ bị lộ. Nếu đám thương nhân nước ngoài kia biết sẽ rất nguy hiểm, địa điểm là Biện thành, bọn họ sẽ chỉ càng thêm hung hăng thôi... Lùi một vạn bước, cho dù không bị phát hiện, nếu bị biết là cùng đi, bị truy cứu trách nhiệm thì sẽ là cấu kết với nhau làm việc xấu đấy."
"Không cần thuyền nhà họ Phó, tôi đã nghĩ rồi, nhiều người sẽ dễ đánh rắn động cỏ, để tôi đi."
"Ngài đi?" Đường Dật lập tức nhăn nhó: "Cái này... Cái này không ổn đâu..."
"Kế hoạch trước đó có mấy chỗ cân nhắc không chu toàn." Phó Vinh Khanh dừng lại, nghĩ đến Đường Dật còn cần về Tam Cảnh viên để báo cáo với Phó Hãn Lâm. Thế là hắn giải thích cẩn thận hơn một chút: "Muốn ngăn cản nhưng không biết phải ngăn cản thế nào, trực tiếp trắng trợn theo sau thì quá lỗ mãng. Cậu nghĩ xem, lúc trong nhà xuất hiện một con gián thì trong chỗ tối đã có hàng trăm con gián cùng ăn cùng ở với cậu rồi. Chỉ bắt lấy một con thò đầu ra kia thì có thể giải quyết vấn đề sao?"
Đường Dật lắc đầu.
"Đây chính là trị ngọn không trị gốc. Không bằng dùng lớn dẫn nhỏ, đi rất hết mới có thể hốt trọn cả mẻ."
Thương Vân Tú đưa vé tàu rồi lên thuyền, âm thanh bên tai trở nên rõ ràng hơn. Lúc này mấy giọng nói kia đang thảo luận về tình hình kinh tế ở thành Bình Dương, lên kế hoạch kiếm lợi nhuận khổng lồ bằng cách thao túng giá cả các mặt hàng thiết yếu như thực phẩm, vải vóc...
Thương Vân Tú bước chậm lại, muốn nghe nhiều một chút. Nếu thật sự thực hiện như họ nói, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của người dân trong thành, thậm chí gây ra tình trạng bất ổn.
Lá gan lớn thật đấy. Rắn chuột một ổ, khó trách Hồng Cẩm Văn có phải dùng trăm phương ngàn kế cũng không chịu đưa biến số là y đi cùng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ màn đêm yên tĩnh, tiếng nói chuyện vì thế cũng im bặt.
Thương Vân Tú nắm vé tàu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch chạy ra từ khoang thuyền, theo sát phía sau là một gã đàn ông mập mạp.
Hồng Tề Bách?
Cô gái kia vô cùng hoảng sợ, Hồng Tề Bách thì cười hớn hở, thấy Thương Vân Tú cả người càng thêm hưng phấn: "Thương Vân Tú, thấy không, tôi đã bắt người phụ nữ này lên thuyền." Gã không chỉ đắc ý mà còn cười rất hèn hạ, thắt lưng trên eo đã cởi một nửa, lỏng lẻo treo bên hông, mặt của cô gái hình như bị tát một cái, hơi đỏ. Gã không thèm để ý, đưa tay xoa nhẹ một cái, nói tiếp: "Vợ chưa cưới được Phó Vinh Khanh nuôi trong nhà, để xem ông đây có chơi chết cô ta không!"
Cô gái nắm chặt lấy cổ áo, trốn sau lưng Thương Vân Tú, có vẻ đã sợ đến choáng váng, cả người run rẩy, tiếng nấc nghẹn cũng không dám tạo ra âm thanh quá lớn: "Ông chủ Thương, mau cứu tôi, xin ngài mau cứu tôi..."
Thương Vân Tú giật mình: "Uyển Quân?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip