Chương 55: Nhị gia là ngôi sao may mắn của em

Edit + Beta: Hạ Uyển

***

Chương 55: Nhị gia là ngôi sao may mắn của em

"Không sai, chính là Lâm Uyển Quân." Hồng Tề Bách thưởng thức con mồi. Nhìn cô run rẩy, giãy giụa, cầu xin Thương Vân Tú che chở. Nhìn dáng vẻ mềm yếu bất lực của con mồi, trong lòng gã sảng khoái hơn bao giờ hết: "Thương Vân Tú, tao khuyên mày chớ xen vào chuyện của người khác."

Nghe thấy động tĩnh, không ít người tới chế giễu. Thương Vân Tú phủ áo khoác mà Phó Vinh Khanh đã chuẩn bị cho mình lên cho Lâm Uyển Quân, nét mặt nghiêm túc hơn: "Cậu Hồng, nhiều người đang nhìn, truyền đến tai ông chủ Hồng thì không hay."

"Tao đếch quan tâm ông ấy có biết hay không. Tao nhớ trước kia trên báo nói mày có ý với Lâm Uyển Quân, là thật à?" Hồng Tề Bách bước hai bước tới chỗ Lâm Uyển Quân, hèn hạ liếm môi: "Tao không tin. Hồi con điếm này còn ở trong khách sạn tao đã muốn chơi cô ta rồi, nhưng cô ta quá bướng bỉnh. Hôm nay hiếm khi có cơ hội, chơi chết thì ném xuống biển luôn, dù sao cô ta cũng không còn hát trong khách sạn nữa, có chết cũng không tiếc."

Lâm Uyển Quân nghe xong, sắc mặt thay đổi, nắm thật chặt ống tay áo của Thương Vân Tú, cả người run lẩy bẩy: "Ông chủ Thương, tôi không muốn chết... Cầu xin ngài, tôi không muốn chết..." Cô khóc rất thảm thiết, cơ thể co rụt lại, giống như Hồng Tề Bách là yêu ma quỷ quái đáng sợ vậy.

Thương Vân Tú dùng tay chặn Hồng Tề Bách đang tới gần, nói: "Anh ngẫm lại xem, trước mắt anh có phải là đối thủ của Phó Vinh Khanh không? Vừa rồi anh cũng đã nói cô ấy đi ra từ Tam Cảnh viên, là vợ chưa cưới của Phó Vinh Khanh, vô duyên vô cớ bị anh bắt lên thuyền còn mất mạng, nhà họ Phó không thể không truy cứu. Tự dưng khơi nên chuyện, có phải sẽ làm gián đoạn chuyện lớn của ông chủ Hồng không?"

Nghe vậy, Hồng Tề Bách chần chừ, giống như đang cân nhắc đến lợi và hại trong đó. Gã không cam lòng nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Uyển Quân.

Ánh mắt của Thương Vân Tú dừng lại trên mặt Lâm Uyển Quân một lúc, gương mặt được trang điểm tinh xảo bây giờ dính đầy nước mắt, hốc mắt đỏ bừng. Thương Vân Tú lặng lẽ rút tay áo của mình trong tay cô ra, an ủi: "Đừng sợ, không sao, thuyền đã chạy rồi, chờ đến nơi tôi sẽ mua vé cho cô về Bình Dương."

"Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Thương." Lâm Uyển Quân suýt thì quỳ xuống dập đầu cảm ơn, Thương Vân Tú hốt hoảng đến mức phải dùng cả hai tay để đỡ cô.

"Thương Vân Tú, mày thật sự định bỏ qua cho cô ta như vậy sao?" Hồng Tề Bách không cam lòng, muốn ra tay nhưng lại nghĩ tới lời y vừa nói, cánh tay vừa giơ lên đã khựng lại: "Mẹ nó, Phó Vinh Khanh là cái thá gì chứ, sớm muộn gì tao cũng cho hắn biết thế nào là lễ độ."

"Được rồi." Thương Vân Tú không muốn nghe gã phàn nàn, dẫn người tránh khỏi tầm mắt của mọi người. Sau khi quay qua lại lại vần lần cũng tìm được phòng trên vé tàu, y đưa người vào trước, sắp xếp xong xuôi cho cô còn mình lấy một phòng khác.

Muốn đến Biện thành cần đi suốt đêm, không nghỉ ngơi thì sáng mai sẽ không có tinh thần, Thương Vân Tú kiểm tra bốn phía một lần, thấy không có vấn đề thì muốn đi ngủ.

Cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, Thương Vân Tú lập tức cảnh giác, y cài nút trên quần áo. Y nghĩ đến Hồng Tề Bách đầu tiên, đáy lòng bực bội không thôi, đã trễ thế này y không muốn ứng phó nữa. Nhưng trong lúc mấu chốt này không thể ngó lơ được, còn rất nhiều chuyện cần Hồng Tề Bách ra mặt giúp đỡ, y không dỗ dành không được.

Thương Vân Tú sửa sang lại quần áo, bật tất cả đèn trong phòng lên rồi nhét khẩu súng lục xuống dưới gối, nơi có thể đưa tay chạm tới.

Cửa phòng cửa mở ra, y còn chưa kịp thấy rõ đối phương là ai thì đã bị ôm chầm lấy, Thương Vân Tú giật mình run lên, vô thức muốn giãy giụa. Nhưng khi ngửi được mùi hương trên người người đó, y lập tức đứng im, mặc cho đối phương ôm.

Nét bực bội trên mặt bị quét sạch sành sanh trong nháy mắt, Thương Vân Tú vui về sau, kéo người vào rồi khép cửa phòng lại.

"Áo khoác của tôi em cho Lâm Uyển Quân rồi à?" Nhị gia cúi đầu, hôn một đường từ bờ môi đến cổ y, cắn một cái không nặng không nhẹ lên yết hầu y: "Áo khoác tôi cho em, em lại cho cô ta mặc? Tôi lòng dạ hẹp hòi, tôi tức giận."

"Nhị gia." Thương Vân Tú ngứa ngáy muốn tránh đi, người ôm lấy y đã tránh hết tất cả vết thương, cánh tay hắn siết chặt như thể y là bảo bối vất vả lắm mới tìm lại được, không muốn thả lỏng một giây nào.

Cánh tay của Thương Vân Tú vòng qua cổ Phó Vinh Khanh, hai chân cong lên để Nhị gia có thể ôm mình.

"Sao anh cũng đi theo rồi?" Tú Tú ngồi ở mép giường, cơ thể lún xuống đệm, y với tay tới tủ đầu giường và tắt bớt vài chiếc đèn. Hôn lên môi của Nhị gia trong bóng tối lờ mờ: "Anh cũng làm bậy."

Nhị gia há miệng cắn đầu ngón tay y, ôm một cái và nói: "Cái gì mà tôi làm bậy, tôi vốn muốn đến đây, chẳng qua là đi trước một đêm thôi." Phó Vinh Khanh kê hai chiếc gối dày sau lưng, dựa người ra bóp một cái lên mông của Thương Vân Tú: "Tôi không yên lòng đám quỷ yêu rắn rết bên cạnh em, em lại đang bị thương, lỡ như bị bắt nạt mà tôi không biết gì, sau này tôi sẽ hối hận."

Thương Vân Tú cười một tiếng: "Em khiến anh không yên tâm như vậy sao? Súng cũng cho em rồi, sợ gì chứ?"

"Chỉ dựa vào em?" Phó Vinh Khanh cười nhạo: "Bắn một phát súng đã khiến cả người mình đầy máu, tay chân vụng về."

"Rồi rồi, anh lợi hại, miệng anh lợi hại."

Mặc dù không muốn Phó Vinh Khanh đi chuyến này nhưng thuyền cũng đã chạy rồi, nói không cho phép cũng là dư thừa, y vui vẻ chấp nhận sự thật này. Tú Tú nằm tựa vào ngựa hắn, dùng lỗ tai nghe tiếng đập của trái tim hắn: "Vinh Khanh, Hồng Tề Bách bắt vợ chưa cưới của anh lên thuyền rồi, làm sao bây giờ?"

"Em nói vợ chưa cưới lần nữa xem."

Thương Vân Tú nghe lời nói theo: "Vợ chưa cưới."

Phó Vinh Khanh kéo y lại gần mình, bị ba chữ vợ chưa cưới chọc tức. Thương Vân Tú nhìn ra hắn muốn làm gì, co chân tránh đi, ai ngờ quần lại bị tụt đến đầu gối: "Vinh Khanh..."

Nhị gia nắm vật yếu ớt của y trong tay chơi đùa: "Em ngồi im đi, tôi sẽ không làm gì quá đáng."

"Anh..." Thương Vân Tú mập mờ đáp một tiếng, nâng tay lên nắm thật chặt mảnh áo trên vai hắn, thở ra một hơi yếu ớt, tất cả đều phả lên mặt Phó Vinh Khanh, biểu cảm kia muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu.

"Sao nào? Tôi hầu hạ em còn hầu hạ sai chỗ sao?" Phó Vinh Khanh dừng động tác lại: "Hay là kỹ thuật của tôi không tốt, ông chủ Thương không hài lòng?"

"Không phải." Thương Vân Tú xấu hổ gục mặt xuống, đôi chân bị buộc phải buông thõng nhũn ra: "Vinh Khanh, anh để ý tình hình chút đi."

Y đỏ mặt yêu cầu, lại cảm thấy chỉ làm như thế thì không sướng, thế là nghiêng người dựa vào tay hắn: "Em nói nghiêm túc đó. Những lời vừa rồi em chỉ dùng để hù dọa Hồng Tề Bách, một khi Hồng Cẩm Văn biết được không chỉ không trách Hồng Tề Bách mà còn khen gã làm tốt, Lâm Uyển Quân thật sự có thể bị chơi chết ở Biện thành."

"Em đừng quan tâm cô ta, cô ta cũng không phải đèn cạn dầu." Phó Vinh Khanh nói: "Em có biết ánh mắt cô ta nhìn tôi khi ở trong Tam Cảnh viên ra sao không?"

"Sao ạ?" Thương Vân Tú rên lên một tiếng, quá kỳ lạ, chính y nghe thấy cũng ngại ngùng, thế là đè tay của Phó Vinh Khanh lại: "Chờ chút, nói việc chính đã."

"Đều là việc chính cả." Phó Vinh Khanh không dừng, đồng thời được một tấc lại muốn tiến một thước đâm vào trong. Thương Vân Tú liếc hắn, lưng y đang bị thương, không thể nằm được. Y chống tay lên đệm, ngồi xuống, Phó Vinh Khanh giúp đỡ một hồi, Tú Tú cũng quen dần rồi tự mình ngồi xuống.

Phía sau có một chiếc gương toàn thân khắc hoa, Nhị gia muốn nhìn nên đã bước xuống kéo tấm gương tới đối diện, nhìn hai người áp sát nhau trong gương, Nhị gia rất hài lòng: "Tuyệt thật."

Thương Vân Tú quay đầu, mặt đỏ bừng tai nóng lên, càng che càng lộ hỏi lại: "Cô ấy nhìn anh như thế nào?"

"Giống như tôi nợ cô ta 180 vạn mà không trả." Phó Vinh Khanh siết eo y, đẩy vào đúng vị trí, nói: "Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, lập tức có đáp án."

"Ừm, anh nói đi." Thương Vân Tú dựa vào hắn không nhúc nhích, còn muốn dừng lại một chút.

"Cô ta thích em, em lại ở cùng với tôi, trong mắt cô ta chẳng phải thành tôi chiếm đoạt em sao?" Nói đến đây Phó Vinh Khanh cũng thấy buồn cười: "Cô ta coi tôi là tình địch mà đề phòng, nhìn thấy tôi là chướng mắt, nói không chừng tới Tam Cảnh viên cũng có ý xấu."

"Ừm... Có đôi khi cô ấy hơi khó hiểu." Thương Vân Tú cong đầu gối, nuốt sâu vào, đưa đẩy: "Nhưng mà em đã biết cô ấy hai ba năm, luôn là người ngay thẳng, cho dù bị Nhị gia nói trúng thì cũng không thể suy đoán ác ý được. Người ta là con gái, có cơ hội em sẽ tìm cô ấy và nói rõ chuyện này."

"Thôi đừng." Phó Vinh Khanh hừ một tiếng: "Cô ta quá hồ đồ, muốn lăn lộn với đám thương nhân nước ngoài. Lần này cô ta bỗng nhiên xuất hiện trên thuyền, ai biết được cô ta có âm mưu quỷ quái gì, em tốt bụng khuyên răn cô ta, chưa chắc cô ta đã nghe. Còn Hồng Tề Bách nữa, cha gã không cho gã dẫn em theo, gã càng muốn dẫn, với cái tình sợ cha của gã, em thấy hợp lý không?"

Thương Vân Tú giật thót, rất có lý.

"Bọn họ là muốn biết nhà họ Phó sẽ hành động thế nào, đừng sợ, tôi chỉ sợ Lâm Uyển Quân bắt em làm điều kiện trao đổi, chuyến này em mà bị bắt cóc tôi biết đi đâu tìm em đây."

"Anh nói Lâm Uyển Quân vào Tam Cảnh viên là có mục đích sao?" Thương Vân Tú hơi sửng sốt, có phần bất ngờ, cẩn thận nghĩ lại cũng không phải là không thể.

Vừa nghĩ như thế, những hành động kỳ quái kia của Lâm Uyển Quân đã có lời giải thích nhưng có một chỗ y không đồng ý, rằng vì sao Lâm Uyển Quân phải vì y mà mạo hiểm lớn như vậy.

"Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, lúc này tập trung chút đi nào." Phó Vinh Khanh quay mặt y lại, vuốt hàng mày đang nhíu chặt đồng thời nhẹ nhàng cọ xát lên môi y.

Ngực Phó Vinh Khanh ấm áp, ngoài cửa sổ có nước biển dập dềnh, tiếng rên rỉ cũng không lọt ra ngoài, đã có tiếng nước biển át đi sạch sẽ. Hắn ôm Thương Vân Tú, dùng hết sức lực yêu thương y, thấy dáng vẻ nhớ lưu, lưu luyến si mê mình của y, Nhị gia vừa thoải mái vừa cực kỳ hưng phấn.

Nếu không phải lo lắng y còn đang bị thương, hắn sẽ ác hơn một chút, bây giờ chỉ làm một lần đã ôm người vỗ về.

Thương Vân Tú nghỉ ngơi đủ, không muốn ngủ nữa, đột nhiên hỏi: "Đi xem thử Hồng Tề Bách đang làm gì, lúc lên thuyền em nghe có người bàn chuyện làm sao tăng giá hàng, những người này đã dám nói trắng trợn như vậy, nhân vật quan trọng sẽ càng ngông cuồng hơn."

Phòng của Hồng Tề Bách ở tầng hai, căn phòng Thương Vân Tú ở lần này ở tầng năm. Căn phòng vốn thuộc về y nhưng lại được giao cho Lâm Uyển Quân có lẽ chỉ là phòng tạm thời, cũng không gần lắm.

Hai người dò xét xung quanh, bên ngoài mỗi tầng đều có rào chắn, lúc này gió biển đang gào thét nên gần như không thấy người nào, Phó Vinh Khanh và Thương Vân Tú trốn dưới rãnh bệ cửa sổ nhô ra, phòng của Hồng Tề Bách vẫn sáng đèn nhưng không nghe thấy chút tiếng động nào.

Phó Vinh Khanh đột nhiên bừng tỉnh, kéo Thương Vân Tú đổi chỗ.

Thương Vân Tú còn thấy lạ là sao lại nấp dưới cửa phòng Lâm Uyển Quân, nghe lén một cô gái đi ngủ, chuyện này truyền đi lại không hay. Do dự một lúc, vậy mà lại nghe được giọng của Hồng Tề Bách.

"Không phải trước đó chúng ta đã thống nhất rồi sao, Lâm Uyển Quân, cô muốn đổi ý?" Giọng điệu của Hồng Tề Bách rất nặng nề, nghe có vẻ tức giận: "Bất kể thế nào tôi cũng muốn ngủ với y một lần."

"Thương Vân Tú không dễ lừa gạt như anh nghĩ đâu, cậu Hồng à, tôi khuyên anh nên tập trung vào việc chính, đừng vì việc riêng mà làm chậm trễ kế hoạch của chúng ta."

"Sao nào, vừa rồi tôi phối hợp diễn với cô đã bị rất nhiều người trên thuyền nhìn thấy, thể diện tôi cũng vứt sạch để diễn với cô, chút "thịt" này cũng không được nếm sao?" Hồng Tề Bách là một kẻ nóng vội muốn là phải làm ngay, không muốn nghe Lâm Uyển Quân nói thêm câu nào, gã ném một gói đồ nhỏ lên bàn: "Có thành ý hay không thì phải xem cô có làm theo lời tôi không, cô hòa lẫn thứ này vào nước rồi bưng qua cho Thương Vân Tú uống đi."

Lâm Uyển Quân đứng im nhìn bọc đồ nhỏ kia, lông mày dần nhíu chặt: "Đây là cái gì?"

"Cô quan tâm làm gì? Bảo cô bỏ thì bỏ, làm theo là được, nói nhảm nhiều vậy." Hồng Tề Bách lấy bao thuốc ra, châm một điếu, còn lại ném lên bàn: "Nhanh lên, giờ pha nước liền đi."

"Anh không nói là cái gì, tôi không đi. Lỡ như Thương Vân Tú mất mạng, anh cũng đừng mong được sống." Ánh mắt của Lâm Uyển Quân sắc bén, thái độ cứng rắn, lúc nào cũng có thể trở mặt làm như không quen biết.

"Chút thuốc mê thôi, cần làm quá vậy không? Con mẹ nó, tôi không có đam mê chịch thi thể." Hồng Tề Bách không kiên nhẫn thúc giục: "Có đi hay không không phải do cô quyết định, Lâm Uyển Quân, cô đã chọn lên thuyền này thì mạng cô đã ở trong tay tôi. Cô sống hay chết, do tôi quyết định."

"Anh..."

"Đừng chỉ." Hồng Tề Bách gạt ngón tay trước mặt xuống, nắm chặt lấy cổ tay cô, sau đó lấy điếu thuốc đang cháy ấn lên mu bàn tay của cô, cười đê tiện nói: "Cô đổi ý trước, cũng đừng trách tôi lật lọng."

Lâm Uyển Quân hoảng hốt trong chớp mắt, my bàn tay bị bỏng một mảng nhỏ. Ánh mắt cô chỉ hận không thể chém Hồng Tề Bách thành trăm mảnh ngay tại chỗ, nhưng sự hung ác ấy chỉ thoáng qua rồi thay thế bằng nụ cười: "Được, để tôi mang nước sang đó."

Mặt Phó Vinh Khanh đang núp dưới cửa còn âm trầm hơn cả bóng đêm. Thằng chó này, gã dùng trăm phương ngàn kế cũng vẫn muốn chiếm lấy Tú Tú, hắn đã nói rồi, cái đầu bé tí đó của Hồng Tề Bách thì có thể chứa được cái gì hữu dụng.

Nghe đến đó là đủ, Thương Vân Tú đứng dậy, kéo Phó Vinh Khanh từ hàng rào quay trở về tầng năm. Cửa phòng vừa đóng lại, Thương Vân Tú còn không quên tắt tất cả đèn: "Cánh cửa này, tối nay sẽ không mở được."

"Đúng, không mở." Phó Vinh Khanh đút hai tay vào túi đứng bên giường, ở trên cao nhìn xuống Thương Vân Tú. Hắn nhíu mày, oán trách hỏi: "Nếu tôi không đến, em cũng không nghe thấy những lời này, Lâm Uyển Quân đến gõ cửa, em có mở không? Nói thật."

Thương Vân Tú thành thật gật đầu: "Sẽ mở, Lâm Uyển Quân chỉ có một mình trên thuyền, thêm cả Hồng Tề Bách muốn cưỡng hiếp nữa, hẳn là em sẽ mở."

"Nếu như cô ta đưa ly nước đã bị động tay động chân cho em, em có uống không?"

Thương Vân Tú vẫn gật đầu, rồi làm bản thân bật cười: "Trước kia ở khách sạn cô ấy cũng thường xuyên đưa nước cho em, em sẽ không nghĩ tới ý khác."

"Hay lắm, Thương Vân Tú, em không có chút mắt nhìn người nào cả." Phó Vinh Khanh tức giận đến mức trợn trắng mắt, bổ nhào qua ôm người, cũng không dám đè người dưới thân, thế là nhấc người lên giữ chặt, nói: "Em nói đi, nếu không có tôi, có phải em xong đời rồi không!"

"Đúng vậy nha, Nhị gia là ngôi sao may mắn của em đó." Thương Vân Tú nghiêm túc nhìn hắn. Bởi vì ánh sáng quá kém, chỉ có ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ, y không nhìn rõ khuôn mặt này. Y dùng tay xoa ấn từng chút một, còn cảm nhận rõ hơn cả dùng mắt.

"Tôi giống như thứ gì đó rất ngon sao?" Phó Vinh Khanh cầm tay của y: "Hấp dẫn hơn cả bánh xốp của lầu Vạn Bảo? Ông chủ Thương chảy cả nước miếng rồi này."

Thế là ông chủ Thương liếm môi không nói lời nào, yên lặng lấy cây súng đã nhét dưới gối ra: "Có cái này, con người em trước nay rất kỳ lạ, khiến em không vui, em sẽ không do dự bắn người đó."

"Gã bỏ thuốc mê, em đến cầm súng cũng không cầm được!"

Thương Vân Tú không cãi lại, tiến lại gần dỗ hắn.

"Không biết em dùng có quen tay không." Phó Vinh Khanh nắm họng súng: "Mỗi một linh kiện đều được đặc chế, trên thị trường không mua được, uy lực càng khỏi phải nói. Sức giật của nó cũng lớn hơn súng lục bình thường, không biết em có chịu nổi không." Phó Vinh Khanh muốn để y thử một lần nhưng hiện tại lại không tiện, hắn cầm súng nhét xuống dưới gối tiếp: "Ai dạy em bắn súng?"

"Ngài Liêu."

"..." Phó Vinh Khanh khựng lại mấy giây: "Thôi, tôi dạy em dùng dao, nhé?"

"Nhị gia còn biết cái này sao?"

Phó Vinh Khanh: "Phòng thân mà, cái gì cũng muốn biết một chút."

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, không nghe thấy ai đáp lại, Lâm Uyển Quân lại gõ cửa vài tiếng: "Ông chủ Thương, ngài đã ngủ chưa? Bên ngoài gió lớn, tôi mang cho ngài ít trà nóng."

Thương Vân Tú nằm không nhúc nhích: "Không cần, tôi đã đi ngủ rồi, cô cũng mau ngủ đi."

"Tôi... Tôi còn có lời muốn nói với ngài..." Cô nói lí nhí, Thương Vân Tú nghe được nhưng không định đáp lời. Lâm Uyển Quân đứng ở cửa nửa phút rồi rời đi.

Lúc này Thương Vân Tú mới nhớ ra lời Phó Vinh Khanh phân tích vừa nãy, cẩn thận nhớ lại cũng không hiểu, Lâm Uyển Quân chưa từng tỏ ra thích mình, sao đột nhiên lại bảo thích?

Y nghĩ mãi mà không rõ, thế là hỏi Phó Vinh Khanh.

"Là em ngốc đấy." Phó Nhị gia không muốn nhắc đến Lâm Uyển Quân chút nào nhưng người ta đã hỏi rồi, hắn hỏi lại: "Em cảm thấu tôi thích em lúc nào?"

Thương Vân Tú bị hỏi đến sững sờ, nóng mặt: "Làm sao em biết được, mấy lời thật giả của anh em còn chẳng phân biệt nổi."

"Vậy mà em còn yêu đương với tôi?"

Thương Vân Tú không nói lời nào, lặng lặng đưa tay sờ cây súng kia, Nhị gia vội đè tay y lại: "Tú Tú, tôi đùa chút thôi. Hôn một cái nào, em ngoan ngoãn ngủ đi."

"Ấu trĩ."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Vinh Khanh: Sao bọn họ còn chưa lãnh cơm hộp? Hả?

Tác giả run lẩy bẩy, ấp úng.

Thương Vân Tú: Vinh Khanh, anh đừng có hung dữ với người nhà.

Tác giả điên cuồng gật đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip