Chương 9: Nào nỡ bỏ
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 9: Nào nỡ bỏ
Sao y tá còn chưa tới.
Thương Vân Tú nghĩ như vậy, y liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, phía sau tấm kính trong suốt không có lấy một bóng người. Y lại nhìn bình truyền nước trên kệ treo, mới truyền được hơn phân nửa…
Trong không gian có vài giây yên tĩnh.
"Chân có còn đau không?”
Phó Vinh Khanh ra vẻ như những lời không có liêm sỉ kia đều không phải do hắn nói, hắn bình tĩnh tự nhiên kéo cái ghế bên cạnh tới ngồi xuống: "Nắn xương rất đau, vừa rồi em ngất xỉu còn nhíu mày một cái, tôi cũng không biết rốt cuộc sao em phải như vậy.”
"Không đau, cảm ơn Nhị gia.” Thương Vân Tú nhúc nhích mắt cá chân phải mới phát hiện nơi đó bị quấn băng vải, cảm giác không đau mà là ngứa.
"Không đau là được, em yên tâm ngủ một đêm, tôi trông chừng em.” Phó Vinh Khanh nói rất nghiêm túc, dáng vẻ như không phải đang đùa. Hắn bắt chéo chân dựa vào thành ghế, trông hệt như mấy kẻ du côn.
Sau khi trái lo phải nghĩ, Thương Vân Tú vẫn quyết định mặc kệ người kia.
Phó Vinh Khanh có thể nói lời ngon ngọt với y như vậy, hơi suy nghĩ một chút cũng biết là vì cái gì. Hai chữ tình yêu treo trên miệng chẳng qua là trò vui để dỗ người, Thương Vân Tú sẽ không bao giờ tin.
Trước mắt những chuyện liên quan đến Hồng Cẩm Văn, y không thể dây vào. Mà Phó Nhị gia gia nghiệp lớn, y cũng không thể chọc vào. Thời gian bị bệnh đã khiến y rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Y không muốn nói chuyện, thế là giả vờ ngủ.
Phó Vinh Khanh cũng cứng đầu, có nhà không về lại ở bên cạnh trông chừng y cả đêm. Cả đêm này hắn không làm chuyện gì khác, chỉ trông chừng y. Lúc truyền nước xong cũng không gọi y tá mà tự rút kim truyền, tay nghề khá chuyên nghiệp.
Thương Vân Tú thầm chậc lưỡi, giả vờ ngủ rất khổ, không dám động đậy chút nào, chân cũng tê rần. Cũng may uống một liều thuốc, sau đó thuốc có tác dụng lên y ngủ thiếp đi thật.
Trời tờ mờ sáng nghe thấy tiếng động trên hành lang, Thương Vân Tú nghiêng người nhìn, thì ra là Phó Vinh Khanh sau người đưa đồ ăn sáng đến, nói rất nhiều thứ y phải kiêng.
Thương Vân Tú nhìn lên trần nhà ngẩn người, nhịn không được oán thầm, ai muốn xem Phó Vinh Khanh là đối thủ thì nhất định sẽ thua rất khó coi. Người này không có giới hạn, có kiên nhẫn, hắn không cần dùng bạo lực, chuyên mua chuộc lòng người…
Quá độc ác.
"Tỉnh rồi à?” Phó Vinh Khanh đi vào thấy y đã mở mắt thì hỏi.
Sau khi đo nhiệt độ nhiều lần trong đêm, đến rạng sáng Thương Vân Tú đã hạ sốt.
Hắn nói: "Tối qua đã kê đơn thuốc cho em rồi, em không tiện mang về nên tôi đã dặn Đường Dật mang sang khách sạn cho em. Ăn sáng xong tôi sẽ đưa em về, hai ngày nay chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”
"Cảm ơn cậu Phó, không cần anh đưa tôi về đâu.” Thương Vân Tú ngồi xuống, nhẹ nhàng động đậy mắt cá chân, y muốn mang giày thì nhất định phải tháo băng ra.
"Đừng nhúc nhích.” Phó Vinh Khanh ngăn động tác của y lại, tháo nút thắt trên băng vải ra, nói: "Cứ tháo ra là không được, đúng lúc tôi thay thuốc cho em luôn, quấn ít đi một lớp là được.”
"Sao anh lại biết những thứ này?” Thương Vân Tú nhìn bông cầm máu được dán trên tay, lại nhìn Phó Vinh Khanh cẩn thận tháo băng vải, trong lòng thật khó chịu.
"Bệnh viện này là do tôi mở, em nói xem sao tôi lại biết?” Phó Vinh Khanh cúi đầu, dùng một cái kéo cắt chút vải bị dính trên da ra. Hắn lau qua một lần rồi thoa thuốc mỡ lên chỗ bị thương.
Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn lên rồi xoa xoa, Thương Vân Tú nhiều lần muốn nói lại thôi, sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy nhiệt tình của hắn thì nuốt ngược lời từ chối vào.
"Nhưng mà, tôi chỉ biết một chút thôi.” Phó Vinh Khanh nói đùa: "Em cũng đừng bệnh nặng, nếu không sau khi gây mê biết tôi là bác sĩ phẫu thuật, em sẽ bị dọa chết khiếp đấy.”
Phó Nhị gia đi du học hai năm, chẳng lẽ là học y? Thương Vân Tú không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Chuẩn bị xong những thứ này, bữa sáng cậu Phó mua cũng đã tới, một bát cháo loãng, hai cái trứng luộc và một phần tàu hủ ngọt.
Thương Vân Tú chỉ nhìn chứ không nhúc nhích, Phó Vinh Khanh cầm thìa khuấy cháo cho nguội, hỏi: "Em sợ trong cháo có độc hay muốn Nhị gia đút em ăn?”
"Không có độc sao?” Thương Vân Tú thuận miệng hỏi.
"Tôi nào nỡ chứ.” Phó Vinh Khanh vô liêm sỉ cười cười: "Nếu Tú Tú sợ thật, tôi dùng miệng đút em ăn, muốn chết hai ta cùng chết.”
Thương Vân Tú mặt không biểu cảm, coi như không nghe thấy mấy lời trêu chọc hắn nói, y không ăn cháo mà bóc trứng gà ăn, hỏi: "Anh muốn đến tiền trang Bình An à?”
Phó Vinh Khanh sững sờ, lập tức gật đầu: "Không phải Tú Tú bảo tôi đến hỏi quả sơn trà bán thế nào sao?”
Thương Vân Tú hơi nhíu mày: "Cậu Phó cứ gọi tên của tôi đi, gọi vậy tôi nghe không quen. Ngài cố làm thân nhưng dùng sai cách rồi, không ai gọi tôi là Tú Tú cả, phản tác dụng.”
"Thật sao?”
Thương Vân Tú ôn hòa gật đầu.
"Vậy thì tốt quá, chỉ có tôi gọi, tôi tạo ra tiền lệ. Sau này Tú Tú nhớ đừng cho người khác gọi như thế nhé.”
"Phó Vinh Khanh, anh đúng là…”
"Đúng là cái gì?”
Thương Vân Tú ung dung đáp: "Người nhiệt tình hiếm có.”
"Biết tôi tốt lại không đối tốt với tôi, vì sao vậy?”
"Tôi không tốt, tôi nào xứng với Nhị gia.” Thương Vân Tú bỗng khựng lại chốc lát, vừa xa cách vừa lịch sự cười nói: "Bất kể thế nào, hai ngày nay cảm ơn anh, bữa cơm đã nói trước đó cứ để tôi mời đi.”
Dây dưa một hồi, Thương Vân Tú tự về khách sạn một mình. Phó Vinh Khanh lượn lờ một vòng bệnh viện rồi cũng về Tam Cảnh viên, hắn gặp hai thiếu niên thanh tú đứng ngoài cổng, Đường Dật chặn ở cửa không cho người nào vào.
Thấy Phó Vinh Khanh xuống xe, Đường Dật như trút được gánh nặng, anh ta chạy chậm tới: "Nhị gia, thật ghê gớm, ông chủ Thương đưa hai nam kỹ tới cho ngài này…”
"Cái gì cơ?” Phó Vinh Khanh suýt nữa cười ra tiếng, chớp mắt đã hiểu.
Nhóc khốn nạn lấy oán trả ơn kia mới há miệng ngậm miệng cảm ơn hắn xong, thế mà y dùng cách này để báo đáp hắn.
Đường Dật nói: "Lão gia với phu nhân còn chưa biết, tôi cản lại trước, làm sao bây giờ?”
"Làm sao được nữa, trả về chỗ cũ thôi.” Phó Vinh Khanh cả đêm không ngủ, hắn đang muốn ngủ bù một giấc, chưa đi được vài bước hắn bỗng nhiên nói: “Đợi đã, không cần đưa về nữa. Sắp xếp cho họ ở lại trong viện, chuyện khác sau này rồi nói.”
"Lão gia biết thì phải làm sao bây giờ?”
"Tôi sẽ tự nói với ông ấy.” Phó Vinh Khanh nhanh chân đi vào viện, vừa đi vừa vươn vai một cái: “Thăm dò lẫn nhau thôi, một công tử ăn chơi như tôi, nhận hai người làm ấm giường thì đã làm sao?”
“Ồ!” Đường Dật không tán thành lắm, ngập ngừng nói: “Đưa phụ nữ có lẽ tốt hơn, hết lần này đến lần khác ông chủ Thương lại đưa đàn ông đến, lão gia biết nhất định sẽ tức chết.”
“Ý là sao?” Phó Vinh Khanh nhất thời không kịp phản ứng.
“Ngài chơi đàn ông, đàn ông không mang thai được, không có cháu trai bế, chẳng phải bị chọc tức chết sao”
Thì ra là thế.
Lúc này Phó Vinh Khanh cười thành tiếng, Thương Vân Tú đang cố ý giở trò xấu, nào chỉ là lấy oán trả ơn, cẩn thận nghĩ lại thì thấy thật sự ác độc!
…
Mới nói đồn cảnh sát không treo thưởng thì một tờ báo nào đó lại đăng tin mới, treo thưởng một trăm đồng đại dương để tìm người, báo cáo cũng nhận được tiền. Lúc Phó Vinh Khanh nhìn thấy tin trên báo, hắn đã ngủ một giấc rồi dậy, hắn đốt một điếu thuốc, vứt tờ báo qua một bên.
Đêm đó anh họ Tiêu Đình Xuyên đã từng gặp hắn, mấy ngày trôi qua nhưng thà gióng trống khua chiêng tìm người chứ không đến tìm hắn hỏi một chút. Đồ vật bị trộm có thật sự quan trọng hay không cũng không nói rõ được…
Hắn đi dậy đi vào thư phòng, Đường Dật đi theo vào: “Gia, ngài biết ông chủ Thương lấy gì không?”
“Y không nói.” Phó Vinh Khanh vẩy tàn thuốc, nói: “Cứ kệ đi đã, chuẩn bị một chút, đến tiền trang Bình An.”
“Đi bây giờ sao?” Đường Dật giả vờ lấy chìa khóa xe.
“Ban ngày đi cái gì, đợi đến đêm.” Phó Vinh Khanh nói: “Trực tiếp hỏi sổ kế toán của người ta, người ta có thể đưa cho cậu chắc?”
“Ngài muốn… Trộm?”
…
Bên này Thương Vân Tú nghe được tin tức Phúc Tường truyền về, nhất thời trong lòng nghi ngờ Phó Vinh Khanh.
“Hắn nhận cả hai à?”
Phúc Tường: “Không chỉ nhận mà còn sắp xếp thỏa đáng…”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip