Chương 19: Tình mê

           

Không đúng, hoàn toàn không đúng, chẳng phải anh muốn triệt để phân rõ giới hạn với Chu Lệ, mỗi người một phương, không chung đụng nhau nữa sao?

Tại sao lại mơ mơ hồ hồ lại phát triển đến bước này ?

Giang Thần lắc lắc đầu, quát lên, "Chu Lệ! Cậu làm cái gì trên giường tôi đó hả? !"

Chu Lệ không dừng động tác tay phải, nhướn mày nhìn Giang Thần, "Còn có thể làm gì? Làm anh thôi!"

Giang Thần sững sờ hai giây, bỗng nhiên trước mắt đảo lộn, đã bị Chu Lệ kéo đến trên giường, gắt gao đặt dưới thân.

"Khốn kiếp, cậu đừng... A ưm..."

Chu Lệ chặn Giang Thần miệng, hôn một đường từ cổ đến ngực, thẳng tới lúc hôn Giang Thần thở hồng hộc, rốt cuộc không nói nổi lời chửi mắng

"A ưm."

Bộ vị quan trọng nhất, lần thứ hai rơi vào lòng bàn tay Chu Lệ, Giang Thần ngẩng cổ, hầu kết di chuyển trên dưới.

Chu Lệ ấn đầu Giang Thần, quát, "Mở mắt ra!"

"A."

Giang Thần cắn môi, mở đôi mắt mê man, "Buông tay!"

Ánh mắt Chu Lệ nóng rực, hung hăng nói, "Lần này không uống say đi? Không nhận lầm người đi? Không bị tôi cưỡng bách đi? Hửm?"

Chu Lệ hỏi mỗi một câu, liền bóp tiểu Giang Thần một chút, làm cho Giang Thần vừa đau vừa sảng khoái, vành mắt thoáng cái đỏ bừng.

"Cút đi - mẹ nó!"

Giang Thần cắn răng, trong lòng sóng cuộn biển gầm, anh cũng rõ ràng những vấn đề Chu Lệ hỏi đều không sai, cho nên anh càng căm hận bản thân.

Anh không có say, mấy chén rượu kia vẫn chưa đến mức làm cho anh say tới nỗi không biết trời trăng là đâu.

Mà đối với anh, Chu Lệ cũng không hoàn toàn đều là dùng thủ đoạn cứng rắn.

Đệt mợ, hắn muốn làm thì làm, làm nhiều việc vô dụng như vậy làm gì?

Nhưng là Chu Lệ rất hưởng thụ quá trình này, nhìn Giang Thần bởi vì từng động tác của mình mà không ngừng thở dốc giãy dụa, bộ dạng mất khống chế. Chu Lệ liền cảm thấy rất thú vị, cho nên hắn cũng chưa vội xuống tay, trái lại muốn ngắm nhìn Giang Thần nhiều hơn.

"Kỹ thuật của tôi có tiến bộ hay không? Hả? Ông đây chỉ lấy anh để tập luyện, nào giống anh lạm - giao như thế?" 

Giang Thần trong mơ hồ cảm thấy anh nghe được một ít chuyện cực kỳ quan trọng.

Nhưng vào giờ phút này, súng đã lên nòng, không bắn không được, anh cũng chẳng kịp suy nghĩ cẩn thận.

"A, cậu muốn làm thì làm luôn đi, sủa bậy cái gì? !"

"Đệch, ông đây không phải sợ anh đau sẽ khóc sao? Mẹ nó, anh đang nằm trên thớt đó."

Chuyện về sau, tựa hồ liền thuận lý thành chương, không có gì để biện minh nữa.

Giang Thần đang trôi nổi trong đại dương dục vọng, mơ mơ màng màng nghĩ, Chu Lệ nói đúng, lần này không thể tính là cưỡng gian, cũng không thể coi là say rượu loạn tính.

Trong quá trình làm, Giang Thần vẫn là bật khóc khóc, bởi vì xác thực rất đau, có điều thời điểm làm lần thứ hai thì ổn hơn nhiều.

Giang Thần vẫn luôn tỉnh táo, anh chưa từng tưởng tượng nổi thân thể của bản thân có thể mềm mại đến mức độ đáng sợ kia.

Vừa mới bắt đầu, Giang Thần còn có thể che miệng, liều mạng nhịn xuống không rên thành tiếng, nhưng sau khi Chu Lệ phát hiện, hắn lập tức lấy áo sơ mi trói chặt tay anh.

Sau đó Giang Thần liền cắn nát môi mình, Chu Lệ chỉ có thể vươn một tay bóp chặt miệng anh, cùng anh triền miên hôn môi.

Hai người đều đã nhịn hơn một tháng, Chu Lệ càng là thể lực kinh người, cho nên lần giày vò này chính là mấy tiếng.

Đúng 0 giờ, đại hội bắn pháo hoa bắt đầu, trước lúc Giang Thần tại mất đi ý thức, mới nhớ tới hôm nay là ngày cuối cùng của năm.

Mà anh, cư nhiên cùng Chu Lệ cùng với Chu Lệ, làm tình đón năm mới.

Khó tin biết bao, khó thể tưởng tượng biết bao, xui xẻo biết bao!

Pháo hoa bảy sắc nổ tung ngoài cửa sổ, tựa như gần trong gang tấc, hai thân thể của hai người dính sát, phủ đầy giọt mồ hôi li ti.

Chu Lệ cúi người xuống tai Giang Thần, tà mị nở nụ cười, "Giang ca, năm mới vui vẻ."

Giang Thần sắp bực đến điên lên, anh suy thật muốn đáp lại Chu Lệ một câu, vui vẻ con mẹ cậu!

Nhưng anh không thể kiên trì đến cuối cùng, liền ngất đi, ngủ một giấc đến buổi trưa nguyên đán hôm ấy.

Thời điểm Giang Thần tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cổ họng bốc khói, muốn ngồi dậy, eo lại như bị ô tô cán qua, đau đến căn bản không nhúc nhích được.

"A, đệt mợ!"

Giang Thần cau mày mắng một câu, lúc này Chu Lệ từ ngoài cửa xông vào, trong tay đang giơ điện thoại của Giang Thần.

"Anh rốt cục tỉnh rồi, còn tưởng rằng anh bị tôi làm hôn mê chứ."

Chu Lệ nhếch môi, hết sức vô sỉ nở nụ cười, Giang Thần cả giận nói, "Sao cậu vẫn ở đây hả? Trả điện thoại cho tôi!"

"Hừ!"

Chu Lệ ném điện thoại lên giường, âm trầm nở nụ cười, "Ai, tên bạn trai kia của anh vừa gửi tin nhắn, đọc thấy có phải hai người chia tay rồi? Hay là anh vẫn luôn lừa gạt tôi?"

Trong lòng Giang Thần chấn động, mở máy xem tin nhắn của Mạnh Vũ Phàm.

... Thần Thần năm mới vui vẻ, tiểu tử da đen kia vẫn quấn lấy mày à? Lần trước tao hôn trộm mày, có phải là làm nó tức chết không? Nếu cần tao hỗ trợ thì mau nói một tiếng. Ha ha, anh đây đêm qua quen được một tiểu thụ tại quán bar, cực kỳ dâm đãng cực kỳ hăng hái, mẹ nó sắp vắt kiệt tao luôn. Ha ha ha, tối hôm nay ẻm còn hẹn tao, tao thấy bối rối ghê, mày nói xem tao có nên đi không...

Giang Thần che mặt, Mạnh Vũ Phàm chính là như vậy, rõ ràng nhỏ hơn anh, nhưng cứ luôn điên cuồng muốn làm anh.

Lần này thì hay đây, bị Chu Lệ phát hiện, không thể lấy gã làm bia đỡ đạn được nữa.

"Chu Lệ! Ai cho phép cậu xem điện thoại của tôi?"

"Giang Thần, anh coi tôi là thằng ngu mà lừa gạt à?"

Chu Lệ đột nhiên bực bội, nhào lên trên giường đè Giang Thần, cả giận nói, "Hắn căn bản cũng không phải là bạn trai anh, tại sao anh phải gạt tôi? Nói đi, gạt tôi anh rất đắc ý đúng không?"

"Cậu cút xuống cho tôi!"

Giang Thần bị Chu Lệ ép tới nghẹt thở, giơ tay tát một phát vào miệng hắn, không biết chuyện gì xảy ra, Chu Lệ cư nhiên không né tránh.

"Bốp" một tiếng, Chu Lệ chặt chẽ vững vàng trúng một tát này, gò má trái nhất thời liền đỏ bừng.

Chu Lệ đáng sợ nhìn Giang Thần, "Anh còn dám đánh tôi?!"

"Chu Lệ, cậu có thể trưởng thành một chút hay không? Tôi lừa cậu thì sao? Tôi lừa cậu là vì không muốn tiếp tục dây dưa gì thêm với cậu nữa, tôi muốn phân rõ giới hạn với cậu, như vậy là sai sao? Cậu cũng nói cậu có người mình thích, cậu nghĩ xem bản thân xứng đáng với người đó à?"

Giang Thần rống xong, cổ họng cơ hồ khản đặc, thanh âm phát ra vô cùng không rõ ràng, không có cách nào nghe rõ.

"Phân rõ giới hạn?"

Chu Lệ vừa nghe đến bốn chữ này, tức tới xì khói: "Giang Thần anh mẹ nó còn có thể dối trá thêm chút không? Nếu anh đã không muốn có bất kỳ quan hệ nào với tôi, vì cái gì cứ luôn đến trêu chọc tôi? Ngày hôm qua có phải là anh câu dẫn tôi hay không? Mẹ nó anh còn khóc hệt như đàn bà, nhưng phía dưới vẫn cắn chặt tôi không buông. Bây giờ anh lại còn dám lên giọng nói tôi ấu trĩ!"

Trong lòng Giang Thần một trận đau đớn, anh hít sâu một cái, dùng thanh âm khàn khàn lạnh lùng nói, "Đúng, cậu chính là ấu trĩ, không cần nói tôi không câu dẫn cậu, tôi chính là thật sự câu dẫn cậu thì thế nào? Cậu cứ như vậy không cưỡng lại được tôi? Tôi vừa thả thính cậu đã cắn, còn luôn miệng nói có người thích, hai ta đến cùng là ai dối trá?"

Ánh mắt Chu Lệ lạnh lẽo, cười lạnh nói, "Đúng, tôi chính là có người thích, anh ngay cả một đầu ngón tay cũng không sánh bằng người đó. Là anh tự tìm tới cửa cho tôi thượng, tôi lấy anh rèn luyện kỹ thuật một chút mà thôi, tuyệt đối đừng quá đề cao bản thân, biết chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip