🌺[CON RỂ MÙ LÒA].11
Chương 11
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chậu hoa bất ngờ từ tầng hai rơi xuống. Thanh niên hiền lành không để ý đến sự nguy hiểm, chống gậy đi về phía trước. Người trong bóng tối nín thở, trong mắt lóe lên vui mừng, nhưng tưởng chừng sẽ có máu đổ, thì chậu hoa rơi xuống... cách thanh niên một bước chân. Trên mặt đất truyền đến một tiếng giòn vang, chậu hoa vỡ vụn, đất đổ ra.
Đường Đường hiển nhiên bị âm thanh làm cho giật mình, sau khi bình tĩnh lại, lắng nghe âm thanh xác định vị trí, cậu quay đầu nhìn về phía chậu hoa bị vỡ, vừa nãy kỹ năng hệ thống phát ra nhắc nhở, cậu dĩ nhiên biết là ai làm, nhưng điều làm cậu kinh ngạc là, Liễu Khê hẳn không thể ngốc như vậy.
Sự vụng về, đầy sơ hở của người này, dường như đã mất trí, khác xa so với lần đầu tiên cậu đến đây.
Hệ thống đặc biệt nhắc nhở: Ký chủ chú ý một chút, thụ chính đã xem video ngày hôm qua, lờ mờ phát hiện Liễu Phùng Bạch quá mức quan tâm với cậu. Đừng coi thường một kẻ hèn hạ, nếu biết người mình yêu có ấn tượng tốt với người khác, cậu ta sẽ trở nên ác độc.]
Hệ thống có vẻ đã kiểm tra một ít thông tin, thanh âm máy móc cẩn thận nói: [Bình thường loại người này hay có thói ăn không được thì đạp đổ, cùng kéo người mình yêu đồng vu quy tận, nhưng thụ chính lại không dám đối xử với Liễu Phùng Bạch như vậy.]
Đường Đường nghe, đột nhiên có một loại cảm giác vi diệu, cậu còn chưa kịp ngăn hệ thống lại, đã nghe nghe được hệ thống rất thẳng thắn tường thuật.
Giọng nói máy móc rất nghiêm túc [Cho nên cậu ta tìm đến cậu, người ta có câu lựa hồng mềm mà bóp mà.]
"......"
Quả hồng mềm Đường mỉm cười.
Không cần câu cuối nha, cảm ơn.
............
Liễu Khê thấy đầu của Đường Đường đến một vết xước cũng không có, cũng không hiếu kỳ rơi xuống cái gì, xoay người trở về biệt thự mà thiếu chút nữa tức đến phun ra một ngụm máu tươi.
Trong biệt thự, Đường Đường sờ tay nắm cầu thang đi lên lầu, định thu dọn đồ đạc về nhà ôn bài, sau khi mất thị giác thì việc học bị ảnh hưởng, vì định chuyển sang ngành tâm lý học nên cậu đang cố thích nghi với việc đọc bằng máy tính.
Cậu không phải là người khiếm thị bẩm sinh, vì tai nạn mắc phải trước đó, thật khó để tưởng tượng mọi thứ từ 20 năm trước bị phá vỡ toàn bộ và học cách thích nghi lại khó khăn như thế nào..
Đường Đường được mệnh danh là học thần trong trường, nói thông thạo tiếng Pháp, có nhiều bài báo đăng trên báo, đúng là một thiên chi kiêu tử.
Ngay cả bây giờ khi cậu đã khiếm thị, bị chế giễu bởi những kẻ thua cuộc độc ác, cậu sẽ vẫn sẽ tự mình đứng dậy.
Mù lòa thì sao? Cậu không bao giờ chấp nhận số phận.
Thu dọn đồ đạc, do dự hết lần này đến lần khác... Cậu vẫn cầm tài liệu Liễu Phùng Bạch gửi tới, còn có bút chữ nổi, Đường Đường xách đồ đi ra ngoài, không ngờ bị một giọng nói quen thuộc chặn lại. .
"Anh à." Liễu Khê bưng một chén nước mật ong, ỷ Đường Đường không nhìn thấy mà không hề che giấu ghen tị và hung ác trong mắt, nhưng giọng thì ngọt ngào: "Anh bảo chờ các thầy cô về rồi tìm em nói chuyện, định nói chuyện gì vậy?"
Trong khi nói chuyện, cậu ta hơi nghiêng miệng cốc, đổ thứ nước trơn trượt xuống gạch lát nền, ác ý chờ người mù giẫm lên sẽ trượt chân té vỡ đầu chảy máu.
Thanh niên khiếm thị vừa nghe thấy giọng của cậu ta, lập tức kinh ngạc, từ khi giáo sư tới cậu vẫn chưa thấy Liễu Khê, sợ Liễu Phùng Bạch trở về lại càng khó rời đi, cho nên cậu đã dọn dẹp xong mọi thứ, định rời khỏi biệt thự trước rồi lên kế hoạch lại.
... Bây giờ đã gặp rồi, nên trực tiếp giải thích rõ ràng thì tốt hơn, nhưng mà thính giác của cậu rất tốt sau khi bị mù nên nghe được tiếng nước đổ rất nhẹ, cậu nhíu mày hỏi: "Âm thanh gì vậy?"
Nụ cười của Liễu Khê đông cứng lại, cậu ta không ngờ thính giác của Đường Đường lại tốt như vậy, mơ hồ nói: "A, em sơ ý làm đổ nước ở phía bên trái, anh đi xuống lầu cẩn thận một chút." Cậu ta nhìn xuống vũng nước mỏng bên phải cầu thang.
Đường Đường: "..." Một cái móng tay cậu cũng không tin thụ chính sẽ tốt bụng như vậy, nhưng vẫn phải dựa theo tính cách nhân vật mà hành động, "ừm" một tiếng thay cho câu trả lời, nhìn về phía Liễu Khê bằng đôi mắt không tiêu cự, cất giọng nói trong trẻo: "Tiểu Khê, chúng ta ly hôn đi."
"..." Nếu là một ngày trước, khi nghe cậu đề nghị ly hôn, Liễu Khê sẽ vui như điên, cao hứng nói với người khác rằng cậu bỏ rơi mình để bảo vệ thanh danh.
Nhưng bây giờ, trong đầu cậu ta tràn ngập nghi hoặc, hai người trong video ngày hôm qua quá thân thiết, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cậu ta thấy bố mình bảo vệ người khác, lòng ghen tị khiến cậu ta hoài nghi Đường Đường muốn ly hôn vì muốn quyến rũ bố mình.
Loại suy nghĩ này khiến sắc mặt Liễu Khê vặn vẹo, một lát sau mới khôi phục bình thường, giả vờ đau lòng: "Hả? Sao đột nhiên lại muốn ly hôn vậy anh."
Vừa nói, cậu ta vừa ác ý liếc nhìn vũng nước, thầm nghĩ tránh cho sau này phiền toái, cố ý nói: "Chúng ta đi xuống nói chuyện trước đi, em đứng ở cầu thang nhìn hoa mắt."
Tang chồng cũng là một kiểu ly dị mà?
[Đinh——Cảnh báo nguy hiểm: (Ai muốn hại tôi hả? Ha, xem tôi trốn trước một bước!)]
Đường Đường thở dài: "Cũng được." Nắm lấy tay nắm cầu thang, cậu không chút do dự đi về phía... bên cạnh vũng nước.
Trên lầu, Liễu Khê đang nín thở, vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng, nắm chặt tay nhìn chằm chằm cậu, nhưng khi nhìn thấy cậu chỉ chút nữa giẫm là phải vũng nước! Đôi mắt cậu ta mở to vì tức nghẹn.
Đường Đường bình an vô sự đi xuống lầu, nghe hệ thống miêu tả biểu cảm của Liễu Khê, khóe miệng tinh tế cong lên, nhưng vừa xoay người đã thu lại biểu cảm.
Thanh niên ấm áp như mỹ ngọc, dáng người cao thẳng dưới lớp vải áo trắng, đứng ở chân cầu thang, ngước đôi mắt mông lung kia lên, cười nói: "Ồ, đúng rồi. . . Anh không thể nhìn thấy gì cả, cảm ơn Tiểu Khê nhắc anh có vũng nước."
Liễu Khê: "..." Ngực kịch liệt phập phồng, môi mấp máy, hồn phách bay đi, cắn răng một cái, "Ha ha, không cần cám ơn."
[Hệ thống im lặng quan sát, sau khi tìm kiếm một chuỗi dữ liệu, nó ghi bốn từ vào một cuốn sổ nhỏ]
Giết người tru tâm.
Liễu Khê tức giận đến cực điểm, chậm rãi đi xuống lầu, đi ngang qua vũng nước nhỏ cậu ta cầm nắm tay cầm, muốn giẫm lên bằng cả hai chân, trong mắt oán hận như lửa đốt. Cậu ta vốn cho rằng mình nắm chắc tay vịn rồi, sẽ không sao, nhưng ngay khi vừa trút giận xong định đi xuống, cậu ta đột nhiên bị trượt chân.
"!!"
Liễu Khê mất cảnh giác, ngồi trên bậc thang và hét lên vì đau, mông nhịp nhàng rơi xuống từng bậc thang, "đùng đùng đùng đùng" rất có tiết tấu mà rơi đến bậc cuối cùng.
"A!"
"Đau, đau quá..." Từ xương cụt truyền đến một trận đau nhói, cậu ta vẫn luôn là một thiếu gia kiêu kỳ, lần nào vì đau mà bật khóc, hét lớn: "Mau gọi xe cấp cứu... đau quá."
Những tiếng kêu đau đớn liên tục vang lên.
Đường Đường trong lòng vui vẻ, tà tâm giả bộ ngây ngốc ra để cho cậu ta chịu đau thêm vài giây, mới lấy ra di động gọi 120 bằng giọng nói, cầm gậy dẫn đường đi tới, nghe hệ thống mô tả sống động còn có âm thanh minh họa, cậu cố nén cười, thấp giọng an ủi cậu ta.
Chậc, đáng đời.
............
"Liễu Khê té bị thương xương cụt à?" Liễu Phùng Bạch lật xem văn kiện, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phù Triết Mậu, hỏi: "Làm sao cậu biết được?"
Phù Triết Mậu mặc một bộ âu phục màu đen, vết sẹo trên mặt trông rất dữ tợn, lưng hùm vai gấu đứng bên bàn, thành thật báo cáo: "Thiếu gia uống nước, sơ ý làm đổ nước lên cầu thang, cậu Đường đi xuống trước, sau đó...Thiếu gia...vô tình giẫm lên, cuối cùng ngã xuống."
Anh ta dừng lại một chút rồi nói: "Nhị gia, đây là kết luận dựa trên nhận xét của cậu Đường và sự quan sát của tôi, nhưng theo những gì thiếu gia bí mật khóc lóc nói với tôi, cậu Đường là cố ý."
Rõ ràng, Phù Triết Mậu không tin điều này.
"..." Liễu Phùng Bạch hiểu ý của Phù Triết Mậu, dừng vài giây mới đóng tài liệu lại, thần sắc không rõ ràng: "Vô tình? Bất cẩn?"
Vẻ ngoài của người đàn ông nho nhã và ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, như gió xuân chậm rãi thổi qua, nhưng lưng Phù Triết Mậu lập tức cứng đờ.
Chiếc lư hương cổ trên bàn đang đốt trầm hương, khói trắng nhàn nhạt từ trong lư bay ra, hương thơm thoang thoảng lâu tan. Nhị gia mặc một bộ Đường trang đen như mực, ngồi trên một chiếc ghế da hiện đại, nụ cười của y dần biến mất.
"Đi khóa hết thẻ ngân hàng của nó." Liễu Phùng Bạch nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vặn chuỗi hạt gỗ trên cổ tay trái, giữa thanh âm va chạm mà bình tĩnh nói: "Tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài, cắt đứt quan hệ cha con với Liễu Khê."
Liễu Phùng Bạch y vốn là lãnh đạm trong tình cảm, thân nhân cùng huyết thống không cách nào ràng buộc được. Huống chi, Liễu Khê sinh ra là do âm mưu của người phụ nữ kia, hài tử vô tội, sao y có thể có tội?
Phù Triết Mậu lập tức gật đầu: "Vâng." Anh ta thầm nghĩ, cậu chủ Liễu Khê đã vào đại học rồi, cũng không phải là đứa trẻ không biết làm gì, chẳng qua là vì tính tình thiếu gia mà đối đãi với người khác không ra gì. Giờ bị đuổi khỏi nhà họ Liễu chắc chắn cậu ta sống không bằng chết.
Nghe Phù Triết Mậu trả lời, Liễu Phùng Bạch ngồi sau bàn làm việc với đôi mắt nheo lại, những ngón tay thon thả xoay tròn hạt châu.
Y không phủ nhận rằng mình thiên vị.
Chờ đợi một người bạn nhỏ thuộc về hắn suốt ba mươi tám năm, từ lúc bị cám dỗ, trái tim y đã chạy sai đường.
"Nhân tiện," y ngừng nghịch chuỗi hạt một chút, cười rất khẽ: "Nhớ hoàn thành thủ tục ly hôn trước."
"...Vâng ạ, Nhị gia." Phù Triết Mậu sửng sốt, như thể anh ta vừa biết được điều gì đó quan trọng.
............
Biệt thự nhà Liễu.
Đường Đường bị mù nên không tiện đi theo xe đến bệnh viện, xe cấp cứu đã đưa Liễu Khê và một quản gia đi. Khi Liễu Phùng Bạch trở lại, liền nhìn thấy cậu cầm trong tay một cây gậy dẫn đường, ngồi ở trên trường kỷ mềm mại, ánh mắt thất thần, bộ dạng có vẻ bồn chồn, như chuẩn bị muốn đứng dậy đi bệnh viện.
"Sao không trở về phòng?"
Liễu Phùng Bạch treo áo ngoài hành lang, đi tới trước mặt Đường Đường, kéo tay cậu áp lên mặt, sau khi tay cậu đã ấm lên mới thở dài: "Tay còn lạnh, ăn cơm xong để bác sĩ xem một chút, điều trị cơ thể cho."
"..." Giọng điệu của người đàn ông như không có chuyện gì xảy ra, khiến lo lắng của Đường Đường nghẹn lại không nói nên lời, cậu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, "Tiểu Khê thế nào rồi?"
Liễu Phùng Bạch nói: "Không sao." Sau đó y sờ soạng hai tay cậu, chuyên tâm làm ấm.
Đường Đường lo lắng, rút tay ra, đứng dậy đi bệnh viện thăm hỏi, lại đột nhiên bị một lực kéo lại, ngồi vào trong lòng Liễu Phùng Bạch.
Liễu nhị gia dễ dàng lật người cậu lại, để cậu ngồi trên người mình như ôm một đứa trẻ, ngẩng đầu hôn lên khóe môi Đường Đường, giọng vô cùng dịu dàng: "Ngoan ... Em đã lấy đồ bố để lại trong người ra chưa?"
... Đường Đường lập tức bị nhấc bổng lên, trọng tâm không ổn định, quỳ gối trên chiếc ghế dài mềm mại, cậu vịn lấy vai Liễu Phùng Bạch ngồi mặt đối mặt với hắn trên đùi. Còn chưa kịp phản ứng, khóe miệng đã ẩn ẩn nóng lên, hô hấp cùng âm thanh dịu dàng quen thuộc khiến khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng.
"...Sao mặt đỏ thế?" Liễu Phùng Bạch híp mắt giống như một vị trưởng bối ôn hòa, dùng câu chuyện buổi sáng của họ trêu chọc con rể: "Lần này lại bị cảm sao? Đi cùng bố đến suối nước nóng, bố sẽ giúp em lấy nó ra, và việc ly hôn cũng sẽ giải quyết."
Bố chồng nho nhã nói xong, ôm đầu con rể mù, ngẩng đầu chạm nhẹ vào khóe mắt cậu, giọng nói dịu dàng chậm rãi dụ dỗ.
"Hửm, được chứ?"
./.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip