️🏀[ĐỘI TRƯỞNG BÓNG RỔ].20
Chương 20
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đường Đường đang làm chuyện xấu thì bị bắt quả tang, hoảng hốt đến mức tay run rẩy, điện thoại cầm không chắc liền trượt khỏi tay, rơi bịch xuống bên cạnh gối.
Chiếc điện thoại rơi bên gối phát sáng, trên màn hình đầy ắp những dòng chữ màu đen chi chít, kèm theo đó là mấy câu từ à ơi đầy kích thích, ghép thành một đoạn văn... hơi "đen tối".
"..."
Một trong các công chính Yến Thanh Việt, mắt vẫn rất tốt, liếc qua đã thấy tên mình, liền ý vị sâu xa mà bắt đầu đọc:
"Trùm trường Đường Đường buông người trên đống chăn, nhìn tấm lưng trắng lạnh lùng của Yến Thanh Việt, gánh lấy cơ thể hắn mà chậm rãi ngồi xuống..." Hắn lười biếng đọc được hai câu, Đường Đường đã như lửa cháy đến tận mông, vội vàng chộp lấy điện thoại.
"Ấy," Yến Thanh Việt ánh mắt mang ý cười: "Cưng à, sao không cho xem nữa thế?"
"..." Trùm trường không nói lời nào, làn da mật ong dần chuyển sang đỏ, đôi tai cũng như muốn chín hẳn lên.
Yến Thanh Việt đứng bên giường, chú ý đến sự thay đổi phong phú trên gương mặt của Đường Trùm trường, đoán rằng cậu chắc xấu hổ đến muốn chui đầu xuống đất.
Một thằng trai thẳng lại đọc đam mỹ mà mình đóng vai 1 một cách say sưa, đừng nói người khác, chính Đường Đường chắc cũng muốn hét lên vì hoang mang.
Cái quái gì mà trai thẳng chứ?
Chắc chắn là tên 0 lắm mưu nhiều mẹo.
Hắn tự cười với mấy suy nghĩ tự biên tự diễn của mình, từ đầu giường bò vào giường Đường Đường, như một hồ ly tinh, chậm rãi trèo lên người trùm trường.
Nhẹ nhàng giật lấy chiếc điện thoại, tiếp tục đọc đoạn văn kia, khiến mặt Đường Đường đỏ đến muốn bốc cháy, cậu liền đưa tay bịt miệng hắn, giọng khàn khàn hét lên:
"Đừng đọc nữa, đừng đọc nữa, ông nội mày, chưa đủ sao?!"
Yến Thanh Việt bị cậu bịt miệng, đôi mắt hồ ly cong lên, ánh cười ranh mãnh. Hắn lười biếng thè đầu lưỡi ra, liếm vào lòng bàn tay của Đường Đường, để lại một vệt ướt át, khiến Đường Đường lập tức rụt tay lại.
Bị Yến Thanh Việt đè dưới thân, Đường Đường nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng. Gương mặt điển trai đỏ bừng đến kỳ lạ, hai tai cũng đỏ ửng, miễn cưỡng nói: "Đúng là đồ lẳng lơ."
Yến Thanh Việt không chút xấu hổ, mặt dày mày dạn đọc hết đoạn văn nhỏ kia, ánh mắt nhìn về phía Đường Đường càng thêm đầy ẩn ý. Đường Đường bị hắn nhìn đến nỗi vừa thẹn vừa giận, cố lấy dũng khí mà quát lên.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ai bảo trai thẳng thì không được đọc mấy cái truyện gay này hả?"
"Ừ, đúng là không ai cấm..." Yến Thanh Việt tỏ vẻ đồng tình, sau đó bàn tay trắng lạnh lẽo luồn xuống, tháo dây quần thể thao của Đường Đường. Hắn nhìn Đường Đường cuống cuồng giữ chặt quần không cho kéo xuống, liền cười hỏi:
"Bảo bối, chơi một trò chơi nhé?"
Nói rồi, hắn cúi đầu, đôi môi đỏ thẫm hơi chạm vào tai Đường Đường, giọng nói nhẹ nhàng đầy kích thích: "Nếu thua, mày đè tao."
Đường Đường giãy giụa yếu đi, yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động, không thể phủ nhận mình hơi dao động. Cậu khẽ hắng giọng rồi gật đầu đồng ý.
Thế là, trai thẳng khoác áo vận động viên, trong phút chốc do dự đã bước vào cái bẫy do tên 1 lắm mưu bày sẵn. Và cậu đã thua rất thảm, rất thảm...
Còn phải tề cam trả nợ.
—
Ánh đèn vàng dịu tỏa trong ký túc xá, hai bóng người chiếu lên bức tường đối diện. Một người ngồi duỗi thẳng hai chân, tựa lưng vào đống chăn cuộn tròn phía sau. Người còn lại ngồi trên đùi người kia, khi nâng người lên thì bóng đổ dài ra, khi ngồi xuống thì bóng lại biến mất.
"Ư... A, đồ hồ ly, mày... ừm, có phải bày trò gian lận không hả!"
Đường Đường gương mặt đẹp trai đang khó nhọc chống đỡ, làn da màu mật ong của cậu tràn ngập hormone nam tính. Cậu vừa chửi bới vừa hỏi tội, quỳ trên giường nhấp lên nhấp xuống.
Cặp mông tròn màu mật ong chuyển động về phía sau, nuốt trọn dương vật của anh em vào trong, bao bọc nó trong chất nhờn rồi lại nhổ ra, uyển chuyển lắc lư hông thân.
Tiếng vỗ đập bạch bạch bạch hòa cùng âm thanh ướt át dâm mỹ, lỗ thịt hồng nhỏ giữa hút chặt lấy chim to, bị đâm cho nước văng tung tóe, thân trụ nghiền ép qua vách thịt mềm ướt. Kích thích khiến cả hai thở dốc.
"Cưng à, mày có bằng chứng đâu." Yến Thanh Việt cười nhẹ, hắn nằm trên đống chăn mềm mại, phía dưới cứng như đá, một tay véo chặt lấy mông Đường Đường, dùng chút sức bóp nắn.
Thịt mông bị bóp hơi đau, nhưng cái "âm đạo đàn ông" kia bị đâm rất sướng, sướng đến co giật ướt đẫm, Đường Đường giả vờ miễn cưỡng rên rỉ, đường cong sống lưng cậu rất đẹp, eo thon làm nổi bật cặp mông tròn, nâng lên rồi lại ngồi xuống mạnh mẽ.
Yến Thanh Việt dang rộng chân, dương vật nổi đầy gân xanh phủ một lớp dịch ruột nóng hổi, mạnh bạo đâm vào lỗ dâm của trai thẳng.
"Phụt" một tiếng xé toạc thịt ruột ướt át, trong khoảnh khắc ấy nước văng tứ tung, vách ruột run rẩy co thắt, kích thích khiến Đường Đường không nhịn được rên rỉ.
"Ư, đồ chó, to quá, ưm... đâm tới đáy rồi."
"Ưng... thứ này to khiếp, đúng là quá lớn, ưm... đã vào tới tận cùng rồi."
Cậu khẽ rên rỉ, tiếp tục lắc lư cơ thể run rẩy, đưa mông ngồi xuống phần thân trụ to lớn kia, để nó chiếm lĩnh hoàn toàn nơi sâu thẳm bên trong, những làn thịt non tham lam mút chặt lấy thân trụ, liếm láp quy đầu đang rỉ nước.
Yến Thanh Việt cảm thấy sống lưng tê dại, yết hầu không ngừng di chuyển khó nhịn. Hắn tựa vào đống chăn cuộn, hai chân choãi rộng ra, nhìn cặp mông màu mật ong nuốt lấy thứ to lớn rồi lại thả ra cùng với đống nước dâm.
Tiếng da thịt va chạm bành bạch vang lên đều đặn hòa cùng âm thanh sùn sụt chèm chẹp ướt át nơi giao hợp, chất lỏng từ huyệt đạo trào ra khiến nơi tiếp xúc của họ trở nên ẩm ướt.
"A, cục cưng địt sướng quá..." Yến Thanh Việt nhớ lại nội dung bài viết kia, bàn tay trắng dài của hắn mạnh mẽ nắn bóp mông trái của Đường Đường, lực đạo rất mạnh và bá đạo, chẳng mấy chốc nơi đó đã đỏ ửng lên, tiếng nói của hắn cũng trở nên khàn đặc.
"Ưm... lỗ đít trai thẳng kẹp chặt quá, ưng ah... nóng quá, cắn chặt thế, cục cưng làm tao thích chết đi được..."
Mái tóc ngắn của cậu trai thể dục gọn gàng, đường nét lưng rất đẹp, đang đưa eo lắc hông ngồi xuống phía sau, cửa huyệt đỏ au nuốt lấy thân thể của Yến Thanh Việt, phát ra tiếng va chạm, cậu nghiến răng xấu hổ, tức giận muốn chết.
"Đụ mẹ mày, câm mõm vào không được à?"
Bởi vì mấy câu rên rỉ của Yến Thanh Việt đều trích từ truyện đen kia, chỉ là hắn tinh quái thay đổi một vài từ trong đó.
Thứ to lớn kia quá khổ, Đường Đường dùng nó tự chơi lỗ mình, làm một lúc đã kiệt sức, cậu thở nặng nhọc quỳ trên giường, hai tay chống đệm tiếp tục ngồi xuống, huyệt đạo mềm nhũn nuốt lấy phần thân, nước dâm bắn tung tóe làm ướt cả ga giường.
Yến Thanh Việt nắm lấy mông cậu, nắn bóp đùn thịt đến đỏ bừng, đẩy hông về phía trước nắc bạch bạch, hắn cười khẽ nói: "Sao không theo kịch bản? Tư thế này quen không? Cục cưng có thích không hả?"
"Ưrg ah!! Quá nhanh rồi, đụ má Yến Thanh Việt, đừng, quá nhanh rồi, a—!"
Đầu dương vật gần như làm rách điểm khoái cảm, những cơn khoái lạc không ngừng tích tụ trong cơ thể. Đường Đường quỳ trên giường, hai tay chống xuống đệm, kêu lên với giọng căng thẳng. Cậu nâng cao cặp mông màu mật ong lên một chút, bị Yến Thanh Việt nắm chặt trong tay, điên cuồng đưa hông lên xuống mà đâm vào.
Cặp mông tròn trịa màu mật ong bị bàn tay trắng lạnh nắn bóp mạnh mẽ, những cú va chạm nhanh chóng khiến mông rung động từng đợt. Lỗ huyệt bị cọ xát đến đỏ ửng và sưng tấy, dương vật to lớn hung hãn xuyên thẳng qua trực tràng, nước ái bắn tung tóe, để lại từng vệt ướt trên ga giường màu xám.
Đường ruột nóng bỏng ướt đẫm, thịt non run rẩy lên đỉnh, bỗng nhiên siết chặt lấy dương vật to lớn. Cơ lưng Đường Đường căng cứng ngay lập tức, cậu nắm chặt ga giường dưới tay, dương vật sưng đỏ đung đưa qua lại, phun ra từng đợt tinh dịch.
"A!!"
"Sướng không cục cưng, mông bị tao bóp đỏ cả rồi, ưm ahh... Lỗ huyệt cũng sưng lên rồi này, dương vật dâm đãng có chảy nước không hả?"
Nam sinh thể thao straight đã lên đỉnh, tấm lưng đường cong mượt mà cứng đờ, đường ruột nóng bỏng co giật phun nước, nước dâm phun ra khiến dương vật hắn sung sướng.
Yến Thanh Việt thở dốc, tiếp tục đọc bài văn đó với giọng khàn đục, bàn tay trắng lạnh thon dài của hắn bóp chặt cặp mông ướt đẫm màu mật ong, nắn bóp đến đỏ ửng, nhanh chóng đưa hông lên xuống mà đâm vào.
Dương vật to lớn ướt đẫm không màng cản trở, hung hãn mạnh mẽ xuyên thấu lỗ huyệt đã mềm nhũn, phát ra tiếng nước "phạch phạch", nước ái bắn tung tóe.
Đường Đường vừa mới lên đỉnh, làm sao chịu nổi kích thích này, đường ruột co giật lên đỉnh lần nữa, khoái cảm bùng nổ trong đầu, cậu nghẹn ngào trong cổ họng, toàn thân run rẩy phun ra một ít tinh dịch.
"Ah, sao siết chặt thế? Ưm, có phải cưng sắp sướng đến chết rồi không?"
Dương vật căng phồng của Yến Thanh Việt bị từng lớp thịt non bọc chặt lấy, sướng đến nỗi nó phình to gấp đôi. Hắn nắm lấy cặp mông đỏ ửng của Đường Đường, hông đâm vào cực kỳ hung hãn, "bốp bốp" đâm vào lỗ thịt, dương vật to lớn ép ra vô số chất nhầy bắn tung tóe.
"Ah... ah! Dừng lại đi... ư... Yến Thanh Việt khốn kiếp! Đồ thú vật... bụng sắp vỡ rồi! Đừng... đừng mà... đừng húc nữa!"
Đường Đường không chịu nổi khoái cảm, cậu tận dụng việc Yến Thanh Việt không nhìn thấy mặt mình, vừa kêu la đầy bấn loạn vừa thè lưỡi ra như một con chó bị đụ hỏng, gương mặt đẹp trai ngập tràn dục vọng.
Sướng quá, quá đỗi sung sướng.
Cậu sướng đến mức thè lưỡi ra, còn Yến Thanh Việt cũng đang cực kỳ khoái lạc, đuôi mắt hồ ly đỏ ửng. Hắn nằm trên đống chăn cuộn tròn, hai chân dang rộng - tuy có vẻ ngoài như một mỹ nhân yêu mị nhưng lại có một khúc gân to lớn cường tráng, đang ghim chặt nam sinh thể thao đẹp trai với làn da màu mật ong.
Dương vật tiếp tục cuộc chiến nồng nhiệt trong hang động ấm áp, bụng dưới phát ra những tiếng "chụt chụt" ướt át. Thịt non bị xâm lấn thô bạo, dịch thể tràn ngập khe nhạy cảm của Yến Thanh Việt khiến sống lưng hắn tê dại. Hắn nắm chặt mông Đường Đường, thúc đẩy mạnh mẽ và nhanh chóng khiến chỗ kết hợp ướt đẫm, thấm cả xuống ga giường, tỏa ra mùi ngọt ngào nồng nàn.
Yến Thanh Việt sắp đến đỉnh, hắn nắm chặt mông của Đường Đường, eo hông di chuyển nhanh và mạnh bạo, ánh mắt nóng bỏng nhìn xuống tấm lưng màu mật ong đang run rẩy của cậu trai trước mặt, giọng khàn đặc thở dốc:
"Chặt quá cưng à, hưm... Sao bị làm nhiều lần vậy mà vẫn chặt thế? Ưm ha... cơ thể của em Đường Đường tuyệt quá, thịt mềm đều bị anh làm cho tan nát rồi, nóng quá..."
Đường Đường đã đến cực khoái, cậu choáng váng với từng đợt ánh sáng trắng xóa trước mắt, dương vật của cậu căng phồng đỏ ửng, theo từng cú húc phía sau mà rỉ ra những giọt trong suốt.
Trong cơn mê man, nghe những lời dâm đãng của Yến Thanh Việt, cậu chợt nhớ đến những truyện "đặc biệt" mình từng đọc trên diễn đàn, chỉ có điều vai trò đã bị đảo ngược...
Cậu trai nước da bánh mật bị tấn công dữ dội, cái mông đỏ bừng vì làn da trắng lạnh, lỗ thịt chín muồi ở giữa bị cặc to đâm vào, nước dâm ướt đẫm ga trải giường, cơ bắp cuồn cuộn màu mật ong đều thành đồ trang trí vô dụng, hai cơ ngực run run, trông cực kỳ gợi tình.
Đường Đường bị kích thích đến toàn thân run rẩy, quay lưng về phía Yến Thanh Việt, lè đầu lưỡi, nước dãi chảy xuống cằm, mà Yến Thanh Việt hung hăng nắm lấy mông của cậu, hung hăng nắc vào hàng trăm lần, sau đó một tiếng "phụt", hắn đưa sâu vào trong, áp sát vào điểm G mà day nghiến.
"Ưm... Sắp bắn. Bị lỗ đít straight của em Đường Đường siết đến bắn. A... bắn đây!!"
"Ahhhh!! Đừng bắn! !Yến Thanh Việt!! Mẹ kiếp, đừng, A——!!"
Ánh sáng màu vàng ấm áp mơ hồ, những bóng đen rung chuyển phản chiếu trên tường đột nhiên dừng lại. Một người ngã xuống chăn, người còn lại quay lưng về phía người nọ, ngồi trên dương vật của hắn mà run rẩy.
Chất lỏng màu trắng nóng đến mức khó tin. Khi dương vật rung lên, những tia phản lực tốc độ cao phun vào tràng ruột đỏ sung huyết. Khuôn mặt của Đường Đường méo xệch đi khi cậu lại lên cực đỉnh khoái lạc. Ánh sáng trắng trước mắt vẫn chưa tiêu tan, cậu cố mà thở dốc để bình tĩnh lại.
Trên chiếc giường đơn trong ký túc xá, nam sinh thể dục straight duỗi thẳng hai tay ôm giường, ngồi lên giữa háng rậm rì lông mu đen của anh trai , thò cặp mông màu mật ong, nuốt chửng dương vật đến cùng, nhận trọn con cháu của người kia.
—
Yến Thanh Việt ở trong ký túc xá, nhàn nhã thưởng thức thịt ngon, trong khi Sở Kiêu và Bùi Hành thì bận rộn bên ngoài.
Khi Sở Kiêu đội mũ lưỡi trai, xuất hiện trước mặt "Da ngăm," một người đã biết thân biết phận mà sống cẩn thận, "Da ngăm" suýt chút nữa quỳ xuống.
Răng cửa vừa bị đánh gãy của hắn mới được hàn lại, nhưng thương tổn đến gân cốt thì cần đến cả trăm ngày để hồi phục, cánh tay gãy vẫn chưa lành hẳn. Thế mà hung thần này lại xuất hiện lần nữa!!
Nghĩ đến bộ dạng phát rồ của đối phương hôm đó, "Da ngăm" đổ mồ hôi lạnh. Nghe nói y đến để tìm người, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lôi người ra, rồi tự mình thẩm vấn. Đó là người bạn trước đây từng nhắc trong bữa cơm rằng đã thấy Đường Đường một mình rời khỏi trường.
Biết bản thân bị người khác lợi dụng như một con dao, ánh mắt "Da ngăm" lập tức trở nên hiểm ác. Hắn đánh người bạn kia đến rụng hai chiếc răng, chỉ vì tiền mà tính toán hại hắn. "Da ngăm" đặc biệt thù dai, nên từ đó chuyển sang ghi hận Ninh Hưng Dật.
Sở Kiêu quay video, thu thập bằng chứng, rồi gửi tất cả lên diễn đàn trường học, tiện thể gửi một bản cho cha của Đường Đường.
Chưa bàn đến chuyện diễn đàn trường có "bùng nổ" hay không, ở một nơi khác, Bùi Hành đã tiêu tốn một khoản tiền lớn để thuê thám tử tư điều tra Ninh Hưng Dật. Mặc dù thời gian khá gấp rút, nhưng số tiền Bùi Hành bỏ ra quả thực quá hấp dẫn.
Người có tiền sai khiến cả quỷ thần, quả thật họ tìm ra được một số manh mối. Lần theo đó, họ phát hiện bạn gái dịu dàng hiện tại của ông Đường Đường – cũng chính là dì ruột của Ninh Hưng Dật – thực chất lại là mẹ ruột của cậu ta. Thông tin gây chấn động này được chuyển giao cho Bùi Hành.
Bùi Hành nhìn tài liệu, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Hắn không bỏ qua cơ hội khuấy thêm sóng gió, lập tức gửi tài liệu này cho cha của Đường Đường, rồi kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, hắn nhận được câu trả lời đơn giản: "Biết rồi."
Bên ngoài, bầu trời chẳng hay đã đổi sắc.
Hôm sau.
Ninh Hưng Dật tỉnh dậy trong bệnh viện. Quan sát quanh phòng bệnh VIP, cậu ta nhận thấy không có camera giám sát trong phòng. Không cần tiếp tục giả vờ yếu đuối, ánh mắt của cậu ta hiện lên sự độc ác khiến người khác ghê tởm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Cậu ta vẫn chưa biết rằng trong khoảng thời gian mình hôn mê, thế cục bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi. Nghĩ đến việc Đường Đường có thể đang đối mặt với nỗi sợ hãi, sự xa lánh từ bạn học trong trường, và cả sự lạnh nhạt từ người cha kính trọng của mình, lòng Ninh Hưng Dật vui sướng đến lạ thường.
Cậu ta điều chỉnh giường bệnh, cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, định gọi cho mẹ để hỏi tình hình. Nhưng mãi mà không gọi được, đành mở diễn đàn trường để xem tình hình dư luận.
Vừa mở diễn đàn, mắt Ninh Hưng Dật bỗng trở nên mờ mịt, không nhìn rõ được chữ trên màn hình. Cậu ta nhíu mày, dụi mắt vài lần, sau đó các dòng chữ dần rõ ràng hơn. Cậu ta không để tâm lắm.
Trên diễn đàn trường, có rất nhiều bài viết thảo luận về sự việc này. Những dòng ác ý dày đặc của các sinh viên đều nhắm vào Đường Đường.
Lướt xuống dưới, cậu ta thấy một bình luận nói rằng ông Đường Đường và nhà trường không truy cứu trách nhiệm. Dưới đó có không ít sinh viên bất mãn, gọi Đường Đường là kẻ giết người, một tên du côn chỉ biết động tay động chân. Ninh Hưng Dật vừa mãn nguyện vừa đoán rằng mẹ mình đã thành công.
Không thể ngồi yên, Ninh Hưng Dật kích động đến đỏ cả mặt, trong lòng nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến "thiên chi kiêu tử" cao cao tại thượng trở thành con chó rơi xuống nước, bị mọi người sợ hãi và xa lánh!
Sau khi kiềm chế cơn hưng phấn, cậu ta lại gọi cho mẹ thêm lần nữa, nhưng vẫn không ai nhấc máy. Ninh Hưng Dật quyết định tự mình quay về trường để tận mắt nhìn thấy cảnh Đường Đường bị cô lập.
—
Trường Thực Nghiệm
Hiện tại là giờ tan học. Ngay khi Ninh Hưng Dật bước vào cổng trường, các học sinh đi ngang qua đều bất giác dừng lại một lúc, ánh mắt kỳ quặc lướt qua cậu ta. Sau đó, họ lại bước đi, vừa đi vừa thì thầm với bạn bè, ánh mắt vẫn liếc về phía Ninh Hưng Dật đầy ẩn ý.
Ninh Hưng Dật nhận ra điều này, nhưng cậu ta lại nghĩ rằng mọi người đang thương hại vì chuyện hôm qua cậu bị "du côn" đẩy xuống nước, nên trong lòng không khỏi đắc ý.
Hôm qua cậu ta vừa nhảy xuống hồ, lại còn bị Đường Đường đá cho vài cú dưới nước. Đến giờ, bụng vẫn còn đau, sắc mặt cậu ta trắng bệch không cần giả vờ, trông yếu ớt, tựa như miễn cưỡng chống đỡ thân thể bệnh tật để đi học.
Giữa ánh mắt và những tiếng xì xào của đám đông, Ninh Hưng Dật bước vào lớp. Nhưng ngay khi định vào cửa, cậu ta suýt đụng phải một nam sinh cao ráo, đẹp trai, nhưng đang mang vẻ mặt khó chịu đi ra ngoài. Ninh Hưng Dật nhìn người đó, ngây người trong chốc lát.
Cậu không ngờ lại gặp Đường Đường nhanh như vậy, đến mức nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi nhận ra vẻ mệt mỏi không che giấu được trên mặt Đường Đường.
Ninh Hưng Dật chẳng thể nghĩ rằng vẻ mệt mỏi ấy là do tối qua Đường Đường quậy phá với bạn cùng phòng, mà chỉ đơn giản cho rằng cậu đã bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Trong lòng cậu ta thầm sung sướng, nhưng bên ngoài lại cố tỏ vẻ sợ hãi, lùi về sau vài bước, khuôn mặt tái nhợt, môi trắng bệch, nở một nụ cười gượng gạo: "Đường... Đường Đường, cậu còn giận sao? Tôi... tôi không trách cậu đã đẩy tôi, nhưng dì nhỏ và chú Đường thật lòng yêu nhau, dì ấy không phải vì tiền mà..."
Nói đến đây, cậu dừng lại, như thể sợ hãi hơn nữa, cúi rụt cổ lại, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ đối mặt với áp lực từ kẻ được xem là bá chủ học đường, vừa run rẩy vừa lên tiếng bảo vệ người nhà mình: "Cậu không thể nói vậy về dì ấy."
Đường Đường mặc đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, dáng người cao ráo, đứng đó với tư thế hiên ngang, vẻ mặt vô cảm nhìn xuống cậu ta, tựa như đang quan sát một chú hề nhảy nhót trước mặt mình.
... Cái tên thiếu gia cao cao tại thượng này đã thân bại danh liệt rồi, dựa vào đâu mà vẫn ngạo mạn đến vậy! Thật đáng ghét! Ninh Hưng Dật cảm thấy không vui, mở miệng định nói gì đó, nhưng đã bị một giọng nói đầy khinh miệt cắt ngang: "Đúng là nam 'trà xanh' đây mà."
Câu nói ấy như mở công tắc, những lời thì thầm xung quanh bỗng lớn dần lên, từng tiếng rõ ràng chui thẳng vào tai Ninh Hưng Dật: "Chắc xem 'Hậu Cung Chân Hoàn Truyện' quá 360p một ngày rồi, tâm cơ thâm sâu thế này cơ mà."
"Này, Ninh Hưng Dật có phải không biết cái quần lót của mình cũng bị lột ra rồi không, mà còn dám đến trường? Thật ghê tởm."
"Má nó, giấu nhẹm chuyện sinh con riêng, rồi đi yêu ba của anh Đường. Còn cái thằng này, anh Đường tốt với nó vậy mà nó còn hãm hại anh Đường."
"Cái giống ăn cháo đá bát!"
Đám học sinh mơ hồ tụ lại trước cửa lớp, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ và chán ghét. Những lời nói chua ngoa, như từng mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào vẻ mặt giả vờ đáng thương của Ninh Hưng Dật. Biểu cảm của cậu ta đông cứng lại, sắc mặt trở nên xám xịt. Cậu không dám nghĩ tại sao bọn họ lại biết bí mật về mẹ con mình và chuyện cậu hãm hại Đường Đường!
Lúc này, chàng trai cao lớn ở cửa động đậy. Cậu mặc bộ đồng phục bóng rổ đỏ rực như lửa, làn da màu mật ong để lộ những đường nét cơ bắp hoàn mỹ, gương mặt toát lên vẻ hoang dại không chịu khuất phục. Cậu giống như một con báo hoa luôn thách thức con người, cúi người xuống, bật cười khinh khỉnh vào tai Ninh Hưng Dật: "Nhãi ranh, có thời gian đến đây vu khống tao, chi bằng về chăm sóc cái bà mẹ của mày đi. Đừng nghĩ tao dễ chơi. Cứ chờ mà xem."
Đồng tử của Ninh Hưng Dật co lại, bàn tay buông thõng run rẩy không kiểm soát được, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ đang gào thét: Thất bại rồi... Kế hoạch thất bại rồi!
Người bị thân bại danh liệt không phải Đường Đường, mà là cậu ta!
Gương mặt điển trai, nho nhã của Ninh Hưng Dật trở nên trắng bệch, vẻ yếu ớt giả vờ cũng hoàn toàn biến mất. Ánh mắt cậu thoáng qua tia độc ác, cố gắng kìm nén cơn giận không lao vào liều mạng với Đường Đường, tự an ủi mình rằng mẹ cậu vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Hít sâu mấy hơi, Ninh Hưng Dật mặt không cảm xúc, như muốn khắc sâu hình ảnh Đường Đường vào trí nhớ. Trong ánh nhìn khinh miệt và những lời chỉ trích xung quanh, cậu ta rời khỏi trường học trong bộ dạng thảm hại, đi về phía nhà họ Đường.
Khi vừa rời khỏi trường, Ninh Hưng Dật vẫn đang tính sẽ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ông Đường, chờ chuyện này lắng xuống, nhất định sẽ khiến Đường Đường phải trả giá! Nhưng bất ngờ, trước mắt cậu tối sầm lại, cậu bị một chiếc bao tải trùm kín đầu.
Lúc này, Ninh Hưng Dật mới thật sự sợ hãi, vừa hét vừa hỏi người bên ngoài là ai. Cho đến khi nghe được giọng nói của Bùi Hành, hắn thản nhiên nói: "Đánh gãy chân nó, rồi gửi về nhà họ Đường."
"Bùi... Bùi Hành?"
Người con trai mà cậu ta muốn dụ dỗ đang ở ngay bên ngoài, nhưng Ninh Hưng Dật lại chẳng thể cảm thấy chút vui mừng nào. Trước mắt cậu ta tối đen, giọng nghẹn ngào đầy đáng thương:
"Tôi... tôi không cố ý đâu, Bùi Hành. Chuyện hãm hại Đường Đường là do dì nhỏ bảo tôi làm. Tôi chưa từng gọi bà ấy là mẹ, cũng không dám trái lệnh bà ấy. Xin cậu... hu hu, tôi sợ lắm."
Bên ngoài im lặng vài giây. Ninh Hưng Dật mừng thầm, nghĩ rằng đối phương đã mềm lòng. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cơn đau bất chợt ập đến chân cậu ta, đau đớn nhói buốt xuyên vào tận xương tủy khiến Ninh Hưng Dật hét lên thảm thiết, trước mắt lại càng thêm mịt mờ.
Đau, đau quá... Tiếng hét của cậu ta từ dữ dội dần trở nên yếu ớt, mồ hôi lạnh chảy ròng làm ướt cả áo. Trong cơn mê man, cậu nghe được giọng của gã da đen đã đánh nhau với Đường Đường, trong khi Bùi Hành vẫn đang lạnh lùng chê tốc độ của chúng quá chậm.
Ninh Hưng Dật đau đến mức ngất đi.
Khi tỉnh lại, cậu bị cơn đau ở chân và tiếng khóc của mẹ mình đánh thức. Mở mắt, cậu thấy bà – người phụ nữ mặc sườn xám, tóc rối bù xõa xuống, ngồi bệt trên sàn vừa khóc vừa gọi tên ông Đường. Đồ đạc của hai mẹ con họ cũng bị vứt lăn lóc bên cạnh.
"Dì... dì nhỏ..."
Giọng cậu yếu ớt, nhìn mẹ mình đang khóc lóc gọi ông Đường. Trong đôi mắt đẫm lệ đầy vẻ hiền dịu của bà thoáng hiện lên sự bực bội và không cam lòng, nhưng lại chẳng có chút hối hận hay áy náy nào. Điều đó làm dấy lên nỗi bất mãn trong lòng Ninh Hưng Dật.
Cậu ta đến giờ vẫn không hiểu tại sao trên diễn đàn có nhiều người như vậy công kích Đường Đường và bênh vực mình, nhưng ngoài đời thực, tình cảnh lại hoàn toàn trái ngược.
Dù thế nào đi nữa, hai mẹ con họ chưa bao giờ có ý định hối lỗi, chỉ cảm thấy khó chịu vì lần này không hành động cẩn thận hơn. Thậm chí, họ còn oán trách Đường Đường vì cậu không ngoan ngoãn để họ hãm hại đến mức thân bại danh liệt. Hai con tầm gửi tưởng chừng yếu ớt này thật ra lại mang độc tố chết người.
Biệt thự nhà họ Đường rất lớn, cánh cổng vẫn đóng chặt. Khi hai mẹ con họ đang nghiến răng căm hận Đường Đường, thì cánh cổng bỗng mở ra.
Họ trông qua đầy yếu ớt và bất lực. Ông Đường từ từ bước ra với cây gậy trong tay, gương mặt không chút biểu cảm. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người.
"Lương Triết..." Người phụ nữ bật khóc như hoa lê dưới mưa, nghẹn ngào gọi tên ông.
Cha Đường tóc đã bạc trắng, lấy khăn tay che miệng ho vài tiếng. Ông nhìn gương mặt đẫm lệ yếu đuối trước mặt, nhớ lại ngày xưa mình từng yêu thích sự dịu dàng khéo léo của người phụ nữ này. Nhưng ai có thể ngờ được, sự nuông chiều của ông lại dung dưỡng lòng tham không đáy của bà.
Giống như một con linh cẩu, không bao giờ biết thỏa mãn.
Ông đặt chiếc khăn tay thấm máu xuống, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói lạnh lẽo:
"Cút."
Người phụ nữ đang quỳ khóc nức nở bỗng bị sự lạnh lùng của ông làm cho sững sờ, đôi mắt run rẩy nhìn ông. Ninh Hưng Dật cũng bắt đầu lo lắng.
"Chú Đường, cháu... cháu xin lỗi, cháu..." Cậu ta thừa hưởng tài năng từ mẹ mình, khác hẳn Đường Đường – người luôn cứng đầu và nói năng không khéo. Cậu rất biết cách làm ông Đường hài lòng. Nhưng giờ đây, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt điển trai mang nét bệnh tật của cậu định diễn màn giả vờ đáng thương, thì bỗng nhận ra ánh mắt ông Đường đang nhìn hai mẹ con họ.
Rất lạnh, rất nhạt. Ánh mắt ấy không phải nhìn người sống, mà giống như đang nhìn hai con kiến sắp bị nghiền nát.
Ninh Hưng Dật lập tức im bặt. Cậu nhìn ông Đường, toàn thân lạnh toát, tay chân đông cứng. Mẹ cậu ta cũng bị ánh mắt ấy dọa đến mức không dám khóc nữa, vội vàng nhặt quần áo, kéo đứa con trai bị thương, hấp tấp rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con họ chạy trốn trong hoảng loạn, ông Đường nhàn nhạt thu lại ánh mắt:
"Lão Lưu, đợi bọn chúng chịu khổ ở ngoài một thời gian rồi cho người đưa cả hai đi châu Phi đào mỏ."
Lão Lưu cúi đầu: "Vâng."
./.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip