Chương 161 (Hoàn)
“Có chứ!”
Bác Vương gần như không chút do dự trả lời câu hỏi này.
“Dù sao thì nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy.” Ông ấy vừa suy nghĩ vừa nói, “Sống trong sự vô hạn, cái gì cũng có, chẳng phải cũng có nghĩa là không có gì sao? Vậy thì sống còn có ý nghĩa gì nữa! Ngay cả là thần, cũng sẽ muốn một chút ý nghĩa chứ?”
Con người vừa tan ca từ cửa tiệm về nhà tiếp tục ăn bún chua cay, không quên chia sẻ ý nghĩa với hai người hàng xóm xa lạ đang bị kẹt trong thang máy: “À đúng rồi, hai người có ăn gà rán không? Tôi còn có coca lạnh nữa—”
Đây là đáp án mà con người chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để chạm đến sự vô hạn đưa ra.
Chàng trai trẻ đặt câu hỏi cho cuốn tiểu thuyết hư cấu nhận lấy gà rán, nhìn về phía người còn lại trong góc: “Anh thì sao?”
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông tóc đen mắt xanh im lặng rất lâu, mới khẽ trả lời.
Hoặc có lẽ chỉ im lặng trong một khoảnh khắc.
Dù sao thì, đối với Úc Bạch đang bị sự vô hạn bao trùm lúc này, thời gian đã không còn có thước đo rõ ràng.
“Có.”
Là một đáp án giống nhau.
Nhưng lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Tạ Vô Phưởng đã trả lời câu hỏi giả định được con người hư cấu này, Thần không nói không biết.
Cho nên, đó là sự thật.
Trong không gian nhỏ hẹp và yên tĩnh, vang lên một tiếng thở dài thật khẽ, thoáng qua như một ảo giác.
Con người đã có được đáp án nhìn vào hồ nước cực đẹp đó, cười một cách có chút hụt hẫng.
“Tạ Vô Phưởng,” cậu nghiêm túc nói, “ lại hối hận rồi.”
Hối hận vì đã không tìm hiểu nguồn gốc của thần sớm hơn.
Hối hận vì đã từng luôn ngây thơ và ngu dốt, dùng góc nhìn của con người để tiếc nuối cho sự thờ ơ của thần.
Thế giới lại rung chuyển, bóng tối dần cuồn cuộn, tiếng kinh ngạc từ bác Vương trở nên ngày càng mờ nhạt và xa xôi.
“Này! Cậu ấy đang gọi cậu sao? Khoan đã, hóa ra hai người đã quen nhau từ lâu rồi—”
Trong chiếc thang máy màu xám bạc này, thời gian nhảy vọt về phía sau, chảy về tương lai đã được viết trong quá khứ.
Ý thức quay trở lại, chàng trai trẻ đứng trước cửa sổ lơ đãng chớp chớp mắt.
Cậu nhìn thấy hồ nước kỳ lạ ngoài cửa sổ đang phản chiếu khung cảnh trên mặt đất, cũng nghe thấy âm cuối của chính mình vừa nói xong, vẫn còn vương lại trong không khí.
“Này—mau hoàn hồn đi!”
Thế là Thần được gọi đã hoàn hồn lại, vệt màu xám xanh yên tĩnh và rực rỡ đó biến mất, bầu trời đêm bình thường và phổ biến lại được trả về cho thế giới này.
Đây là khoảnh khắc Úc Bạch gõ cửa nhà hàng xóm, túm lấy cổ áo của đối phương để uy hiếp.
Trong khoảnh khắc đó, cậu bị cuốn vào một ngày vòng lặp vô hạn, và sau khi đột ngột thoát ra khỏi vòng lặp, cậu lơ đãng buông lỏng đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo của đối phương, vội vã chạy đến cửa sổ, để nhìn bầu trời đêm đã biến thành một hồ nước như mặt gương vì sự thất thần của Tạ Vô Phưởng.
“…Hóa ra không phải mặt gương, cũng không phải phản chiếu.”
Và bây giờ, cậu đến từ tương lai đã tìm thấy một đáp án có lẽ chính xác hơn, lẩm bẩm một mình: “Là một khả năng khác đã vô tình được giải phóng ra sao?”
Đây mới là chuyện mà vị thần thật sự đã quên kiểm soát trong khoảnh khắc thất thần.
Thần, người đã quyết định sống trong hiện tại hữu hạn, trong lần tiếp xúc thân mật đầu tiên với con người đã ngẩn ngơ thất thần, quên mất việc thu lại sự vô hạn phức tạp và kỳ lạ, mới để người khác nhìn thấy trong một khoảnh khắc.
Nhưng con người không biết thời gian là vô hạn, chỉ nghĩ khoảnh khắc này là duy nhất, liền coi đó là sự phản chiếu.
Chàng trai trẻ đứng trước cửa sổ ngước nhìn bầu trời đêm, quả cầu bí ẩn nhỏ được đặt tùy tiện trên bàn trà bắt đầu rung động và đổi màu, người đàn ông đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào cậu.
Úc Bạch biết câu nói đã từng khiến cậu hoảng loạn sắp vang lên rồi.
Nhưng lần này, cậu quyết định mở lời trước.
“Tạ Vô Phưởng.”
Cậu khẽ gọi tên Thần, cười quay đầu lại nhìn.
“Em đã quen anh rất nhiều lần.” Cậu nói, “Không phải dường như, là thật.”
Trong thời gian và nhân quả đáng lẽ phải hữu hạn, cậu với tư cách là một con người đã vô số lần quen biết Tạ Vô Phưởng, trong những thời không đan xen và biến đổi, với những sự khởi đầu và trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.
Cho đến khoảnh khắc này, mới cuối cùng nhìn thấy vị thần chân thật nhất.
Úc Bạch đột nhiên có một trực giác kỳ lạ.
cậu đã tìm thấy đáp án rồi.
Chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Nói cho Thần, đáp án của cậu.
Nhưng, trước đó, cậu còn một chuyện tò mò.
“Vì anh đã quyết định trải nghiệm một cuộc đời hữu hạn rồi, tại sao vẫn biết được một số thông tin từ những khả năng khác?”
Ví dụ như tặng món quà đá quý, ví dụ như trở thành hàng xóm của cậu.
“Chẳng lẽ là sự cố sao?” Úc Bạch hỏi, “Em không nghĩ anh cố ý lén xem đâu.”
Con người thường xảy ra sự cố, thần cũng có thể.
“Hay nói cách khác, sự cố này cũng có quy luật?” Cậu suy nghĩ rất nghiêm túc, “Những lúc đó anh dường như đều rất vui, thực ra anh không vui nhiều lần… Là cảm xúc mạnh mẽ mang theo thông tin xuyên qua rào cản do chính anh tạo ra sao? Giống như nước ở trên cao sẽ chảy và thấm xuống dưới thấp?”
Từ khi Úc Bạch đột ngột gọi tên hắn, trong hồ nước xám xanh đó đã dấy lên vô số gợn sóng, trong giọng nói quen thuộc và tự nhiên, càng trở nên dao động hơn, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Úc Bạch nghĩ, cậu chắc hẳn sẽ sớm quay về cái khả năng đặc biệt được con người gọi là “thực tại” rồi.
Sau khi quay về, cậu nhất định sẽ hỏi Tạ Vô Phưởng đó cho rõ ràng, rốt cuộc mình đã uống coca như thế nào mà lại mất trí nhớ.
Chỉ là…
Cảm xúc quen thuộc dần dần cuồn cuộn dâng trào trong lòng, con người với vẻ mặt tuấn tú nhìn vị thần đang ở rất gần mình, trong vẻ mặt toát ra một chút tinh quái.
“Em cứ tưởng đã dùng hết mọi sự hối hận có thể, không ngờ vẫn còn cá lọt lưới.” cậu hối hận vì quá khứ mình quá thích ở nhà, không thích ra ngoài, cũng không quan tâm mọi chuyện xảy ra xung quanh.
Cho nên đã không thể gặp được Thần vào ngày đầu tiên thần đến trần thế.
“Nếu có thể làm lại một lần nữa, em muốn gặp anh sớm hơn.”
Cậu giống như đang hối hận, lại giống như đang ước nguyện.
Đây có phải là ước nguyện mà mỗi con người khi rơi vào lưới tình đều sẽ có không?
Úc Bạch không chắc chắn.
Nhưng điều cậu có thể chắc chắn là, có lẽ cậu là con người duy nhất trên thế giới này có thể thực hiện được ước nguyện này.
Người duy nhất đi xuyên qua vô số khả năng, sở hữu vô số sự thật.
Thật rốt cuộc là gì?
Điều đặc biệt nhất khiến con người là con người là gì?
Câu hỏi đã từng hỏi rất nhiều người ở một thế giới khác, lại hiện lên trong lòng cậu.
Là yêu, là giỏi hư cấu, là không bao giờ lùi bước, là dũng khí vượt qua thực tại…
Là anh.
Con người đầy mong đợi mỉm cười nhắm mắt lại, hàng mi như cánh chim khẽ lướt qua màn đêm không ngừng ập đến. Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng nhạc trong trẻo và du dương.
Đầu ngón tay trắng trẻo dừng lại trên bàn phím, vừa gõ xong một dòng chữ, trên màn hình máy tính là bản thảo vừa mới viết phần mở đầu, điều hòa trên tường từ từ phả ra luồng khí mát lạnh.
Ngoài cửa sổ là mùa hè với cây cối xanh tươi, ánh nắng rực rỡ.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu sáng mọi thứ trong phòng làm việc, chàng trai ngồi trước bàn máy tính có làn da trắng lạnh, trên sống mũi cao thẳng có một cặp kính gọng đen, mái tóc nâu dài vừa đến vai được búi thành một búi nhỏ phía sau đầu, kết hợp với chiếc áo phông trắng đơn giản và quần short kaki, là dáng vẻ của một trạch nam lười biếng.
Đột nhiên, cậu tháo chiếc tai nghe ngăn cách tiếng ồn bên ngoài ra, cũng tháo luôn cặp kính đã không còn quen thuộc nữa, đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng.
Cậu nhớ ngày này, đối với cậu của trước đây mà nói, đó là một buổi chiều không thể bình thường hơn, điểm đáng nhớ nhất, là ngày kia bác sĩ Trần sẽ nghỉ hưu.
Nhưng bây giờ, nó bắt đầu trở nên không còn bình thường nữa.
Người luôn không thích ra ngoài chủ động rời khỏi nhà, dứt khoát gõ cửa phòng của người hàng xóm bên cạnh.
Trong hành lang vang lên tiếng vọng, không có ai đến mở cửa.
Hóa ra cậu của khoảnh khắc này vẫn chưa có hàng xóm.
Thế là cậu đi qua căn phòng vẫn còn bỏ trống đó, đi qua hành lang không có ai, đi thang máy lúc đó vẫn chưa bị hỏng, rời khỏi tòa nhà này.
Sau đó, cậu đi qua những nơi rợp bóng cây, bước ra khỏi khu chung cư vắng vẻ và yên tĩnh, đi lang thang trên con phố đầy nắng.
Giống như đi dạo lang thang không có bất kỳ mục đích cụ thể nào.
Lại giống như đang chờ đợi với một mục đích duy nhất.
Ánh nắng mạnh mẽ bao phủ mái tóc của cậu, tạo ra một màu nâu nhạt trong suốt như mật ong.
Đôi mắt cũng nhạt màu đó nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mỗi người đi ngang qua.
Cho đến khi vệt xanh lam quen thuộc lọt vào, trong khoảnh khắc đó đã thắp sáng vạn vật trên thế gian.
Thế là Úc Bạch hét lên về phía đó: “Tạ Vô Phưởng!”
Ở góc phố đầy ánh sáng và bóng tối, người môi giới đang giới thiệu căn nhà cho vị khách có khí chất phi phàm bên cạnh, nghe tiếng mà dừng bước.
“Khu chung cư này tuy có tin đồn ma quỷ, nhưng căn nhà vẫn được, dù sao thì tôi dẫn anh đi xem một căn trước—này, anh đẹp trai kia đang gọi anh sao?”
Người môi giới nhìn xung quanh, không có người khác, xác định người lạ đó đang nhìn về phía hai người họ.
Nhưng, vị khách bên cạnh này sao lại không có phản ứng gì.
“Có phải nhận nhầm người rồi không?” Anh ta lẩm bẩm, cũng không nghĩ nhiều nữa, tiện thể hỏi vị khách bên cạnh, “À đúng rồi, thưa anh, anh họ gì vậy?”
Đồng thời, Úc Bạch cũng nhìn thấy phản ứng bình tĩnh không chút gợn sóng của đối phương.
Không chỉ đối với cậu người lần đầu gặp mặt, mà còn đối với cái tên này.
Thế là cậu cười một cách có chút bàng hoàng, như thể lại bắt được một con đom đóm đang bay lượn trong những thời không giao nhau, mang theo đáp án.
Có lẽ là vì ánh mắt hướng về phía Thần quá nồng nhiệt và chuyên chú, người đàn ông không nhận ra mình đang bị gọi cũng quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện không có ai khác.
Thần im lặng một chút, có chút không chắc chắn hỏi: “Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
Người xa lạ không quen biết gật đầu, không chút do dự đi đến trước mặt Thần.
Cậu mỉm cười nói với vị thần vẫn chưa biết tên trước mặt: “Anh tên là Tạ Vô Phưởng. Vô là không có, Phưởng là phảng phất ánh sáng.”
Cậu đặc biệt không nói, nó còn có nghĩa là khởi đầu.
Vì Úc Bạch vẫn chưa tìm thấy cái khởi đầu ẩn trong nghịch lý đó.
Là Tạ Vô Phưởng đã nói cho cậu cái tên này, lại là cậunói cái tên này cho Thần nghe.
Mọi thứ giữa cậu và Tạ Vô Phưởng, rốt cuộc đã bắt đầu từ khi nào?
Rốt cuộc cậu đã yêu Tạ Vô Phưởng từ khoảnh khắc nào, là quá khứ, hiện tại, hay tương lai?
Không có một sự khởi đầu chắc chắn, nhưng mỗi khoảnh khắc lại đều giống như một khởi đầu.
Úc Bạch nghĩ, đây có lẽ chính là sự vô hạn của thần.
Và cậu chính là sự duy nhất trong sự vô hạn.
Có lẽ cậu cũng đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của từ duy nhất.
Là trong hàng ngàn hàng vạn sự tồn tại, hoặc không tồn tại, em chỉ chọn đi về phía anh.
Trong vô số những tâm trạng hối hận có liên quan đến Thần, điều duy nhất cậu chưa từng hối hận, chính là yêu một vị thần đặc biệt như vậy.
Ngay cả trong khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy bản thể của Thần lúc này.
Thực ra trong khoảnh khắc này, đối diện với người đàn ông vẫn đang vẻ mặt bàng hoàng, con người với muôn vàn suy nghĩ vẫn còn rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng bây giờ cậu có một việc quan trọng hơn phải làm.
Việc quan trọng nhất.
—Để cái tên cả hai đều cảm thấy rất hay này, tìm một chú bồ câu đưa thư trắng tinh đủ để xuyên qua thời không rộng lớn, cuối cùng đến được vô số điểm đến.
Trong ngày hè với tiếng ve kêu râm ran, ở góc phố rợp bóng cây, trong đôi mắt xám xanh hiếm có trên thế gian đó đột nhiên gợn lên một làn sóng đặc biệt mạnh mẽ.
Nhiệt độ ấm áp của con người, xuyên qua lớp vải áo sơ mi mỏng, lại một lần nữa phủ lên sự lạnh lẽo dường như không có điểm kết thúc đó.
Chàng trai trẻ lần đầu gặp mặt đột nhiên đưa tay ôm lấy Thần, đó là một cái ôm rất chặt, như thể đang hoàn thành một sự tiếc nuối nào đó, ánh sáng và bóng mây chiếu rọi vào đôi mắt trong veo và nụ cười, và gò má hơi ửng hồng của cậu.
“Tạ Vô Phưởng, nhớ phải tặng cho em sự vĩnh cửu.”
Giọng nói chìm vào hơi thở rất gần, cậu khẽ nhón chân lên, mang theo sự xấu hổ, và dũng khí vượt qua thực tại.
Sau đó, không chút do dự hôn lên.
-Hoàn-
Hữu duyên tới đây còn có người đọc thì sẽ edit ngoại truyện tiếp, không thì thôi, tại ngoại truyện hơn 20k chữ lận hic
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip