[18.1]


Nhà riêng của hai vị sếp rất lớn, bố trí thoải mái, có một phòng để xem chiếu bóng để phục vụ nhu cầu cả hai, có một phòng sách riêng để sếp phó lúc rảnh rỗi có thể vào đọc, cũng có một phòng để dụng cụ tập gym cho sếp tổng. Phòng tập gym của sếp tổng thật sự khá đầy đủ, liệt kê một chút để diễn tả được sự khá đầy đủ này là các kích cỡ của bóng yoga cũng có sẵn trong phòng. Không ai biết mục đích thật sự của những quả bóng đó là gì, cũng không ai biết liệu sếp tổng có thích tập yoga hay không.

Kể cả sếp phó cũng không biết, nhưng y cũng không hiếu kì tới vậy.

_____________

Sếp phó sau bữa sáng đầy dinh dưỡng qua gần một tuần bỏ bê sức khoẻ thì cũng đã có chút năng lượng tràn trề rồi, nhìn cũng vừa mắt hơn tối hôm qua.

Sếp tổng chưa từng vội vàng, bây giờ đến việc nói chuyện về năm ngày vừa qua hắn cũng không vội. Hắn để y nghỉ ngơi đến gần trưa cũng chưa muốn tính đến, là hắn không nỡ đó.

Sếp phó khá thoải mái nằm nghỉ ở trong phòng ngủ, tuy nhiên y cũng chưa đãng trí đến mức quên mất là sáng nay sếp tổng muốn tính chuyện với mình. Hừm, nghĩ đến lại không muốn thảnh thơi, y thực tế là có chút lo lắng.

Còn sếp tổng thì đang ở trong phòng tập gym bơm căng quả bóng yoga lớn nhất. Lâu lâu cũng nên cho cục cưng thư giãn chút.

_____________

Hắn cũng muốn kết thúc nhanh một chút, hắn không muốn khó dễ cục cưng. Bây giờ chắc là cục cưng cũng đã ngủ dậy rồi.

Vừa vặn như những gì hắn nghĩ, đẩy cửa vào đã thấy cục cưng muốn đụng đến laptop, sếp tổng dựa cửa giả ho một cái cũng không doạ được tới sếp phó, y chỉ hơi giật mình.

"Tính làm gì? Còn muốn kiếm chuyện để bận à?"

"Không có, tôi muốn coi cái này chút thôi"

"Tập thể dục chút không?"

Sếp phó không hiểu lắm, nhưng cũng gật đầu đồng ý, vẫn có chuyện để làm cho bớt rảnh rồi. Chỉ là y không đề phòng sếp tổng của hắn, y chỉ đơn thuần nghĩ cùng hắn tập thể dục một chút. Sau đó mơ hồ bị hắn kéo vào phòng gym lúc nào không hay.

"Cạch"

Đình Vũ cài chốt cửa, cẩn thận khoá pass, cái pass mà chỉ mỗi hắn biết, nhằm để Chiêu Vân không chạy ra khỏi phòng được, ngay lúc này đây, Chiéu Vân mới sửng sốt quay đầu.

"Anh gài tôi?"

"Tôi không gài cậu, tốt nhất là cậu nên làm theo những gì tôi nói sau đây"

"Cảm thấy tôi sợ anh nên bắt đầu lấn tới rồi?"

Chiêu Vân cười khẩy muốn đá đểu Đình Vũ, cuối cùng vẫn bị Đình Vũ hạ ánh nhìn nghiêm nghị xuống làm y thu mình như một con mèo con. Chiêu Vân cảm thấy hắn lần này thật sự nghiêm túc, nghiêm túc muốn chỉnh lại y.

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Chiêu Vân liền thấy cơ thể mình muốn nghe theo hắn, chết tiệt, thể loại cảm xúc yếu ớt này...

Đình Vũ hất cằm về phía quả bóng đã được bơm hơi căng tròn, ý muốn Chiêu Vân đến gần nó. Chiêu Vân thật sự bị hắn chơi thành một nước cờ trên bàn, hắn chỉ cần được nhấc lên, y sẽ bị knock out ra khỏi ván cờ này, ván cờ mà y vô tình mắc phải.

"Hông kê lên bóng, tư thế chống đẩy, căng cơ"

Chiêu Vân lùng bùng, hắn mới nói y phải làm gì?

"Trước khi tôi giúp cậu bày ra tư thế thì cậu nên nghe lời tôi đi"

Đình Vũ dựa tường, nhả ra một câu liền khiến Chiêu Vân thật sự sợ hãi. Đây chỉ mới là lần thứ hai, lần thứ hai thôi hắn vẫn làm cho y run sợ đến mức muốn khóc.

Chiêu Vân ngả người lên quả bóng, chết tiệt, cái tư thế này thật sự rất dễ xấu hổ, hơn nữa cả hông đều được nâng lên cao, rất thuận tiện nếu hắn muốn vỗ xuống mông y.

Đình Vũ nhìn được tư thế mình yêu cầu, hắn từ tốn bước đến kéo quần ngủ của y xuống, da thịt phút chốc tiếp xúc với bề mặt cao su liền làm nên một loại cảm xúc có chút kì quái, Chiêu Vân rùng mình, y vẫn giữ nguyên tư thế, vốn dĩ y đã thua từ đầu rồi.

"Đình Vũ..."

"Nói tôi nghe, tại sao tôi lại phạt cậu?"

Hắn! Gài! Bẫy! Y!

Chiêu Vân ngoài gào thét trong lòng thì vẫn tích cực suy nghĩ xem rốt cuộc hắn phạt y vì cái gì, vì những cốc mì ăn không hết? Hay vì những tài liệu ngổn ngang? Vì y quá đâm đầu vào công việc? Tất cả đều không hợp lý, y không phải người vô lý, Đình Vũ lại càng không phải.

"Chát!"

Một thắt lưng rơi xuống đánh tan sự suy nghĩ của Chiêu Vân, y giật mình la lên một tiếng.

"Aaa! Đình Vũ!"

"Tôi sẽ nói cậu nghe lý do, "Chát!" nếu cậu chịu nhận là cậu đã sai, "Chát!" và nói với tôi rằng cậu đã cư xử thiếu phép tắc! "Chát!""

Chiêu Vân rít lên sau từng cái đánh của hắn, bây giờ đang là cái tình huống gì? Hắn không những sát phạt da thịt y còn đánh vào tâm lý, Chiêu Vân có lòng tự trọng rất cao, trước khi biết lý do y sẽ không nhận là mình đã làm sai cái gì.

"Đừng quá đáng! Anh nói lý do trước, tôi sẽ xem xét!"

"Chát!" - "Aaaa..."

"Cậu nhích người ra khỏi quả bóng một centimet thôi tôi cũng sẽ đánh cậu"

Đình Vũ dường như gầm lên, hắn không phải vô cớ sinh khí, hắn tức giận vì y cứng đầu. Hắn luôn nhún nhường không phải là bây giờ hắn cũng sẽ nhún nhường.

"Chát!" - "Đau!"

"Chát! Chát! Chát!"

"Aaa...Đình Vũ...Aaa...Anh rốt cuộc vì Aaaa— cái gì mà đánh tôi!"

"Chát!"

"Chát!"

"Chát!"

Chiêu Vân ghét hắn áp bức y, hắn vẫn không chịu nói lý do với y trước, cuối cùng lại tiếp tục đánh y. Y biết một chút nữa mình sẽ không nhịn lại được, y sẽ khóc, khóc vì tủi hờn, khóc vì hắn khiến y trông thật tồi tệ.

"Chát!" - "Đ-đau...Đình Vũ..."

"Chát!" - "Dừng lại, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đình Vũ..."

"Chát!"

"Chát!"

"Chát!"

Chiêu Vân thật sự bật khóc, y đang cảm thấy hắn một chút cũng không yêu thương y nữa, đây không phải là Đình Vũ của y, đây không phải sếp tổng của y!

"Hức, dừng lại...Đình Vũ, hức...Anh không muốn thương tôi, hức...cũng đừng làm như vậy..."

Đình Vũ thật sự dừng tay, hắn không đánh xuống, hắn thấy cả người Chiêu Vân đang cố giữ yên với quả bóng, tệ hơn hết, Chiêu Vân bật khóc, bật khóc trước khi y chịu nhìn lại những gì y đã làm để nói với hắn.

Cách này không hiệu quả, hắn thậm chí còn làm y thấy tiêu cực.

"Cậu có nhận sai không?"

"Không, hức... Chưa bao giờ, anh đối xử tới tôi...tàn nhẫn như vậy... Anh không còn muốn thương tôi nữa sao? Hức? Hà Đình Vũ?"

Đình Vũ thở dài. Hắn nhìn trên mông y đã có mấy vệt đánh trúng bị bầm đỏ, cuối cùng vẫn là hắn rất xót Chiêu Vân.

Vuốt nhẹ lên tóc y, Đình Vũ dùng giọng nhẹ nhàng nhất hắn có thể nhắc y một chút.

"Có lần tôi đã nhắc cậu về việc phải ăn nói thật cẩn trọng, có còn nhớ không?"

Chiêu Vân bị hắn nhìn thẳng, đầu y cúi sát, y gật đầu và y đang dần nhớ lại cái gì đó.

Một bàn tay vuốt lên sống lưng đẫm mồ hôi của y, Đình Vũ trượt xuống bờ mông đã sưng đỏ, tiếp tục.

"Cậu đã đồng ý sẽ cẩn thận, và chúng ta đã thoả thuận nếu cậu vẫn tiếp tục như thế, thì chỗ này - Hắn vỗ nhẹ lên mông y - sẽ ăn đau, có phải vậy không?"

Chiêu Vân thật sự gật đầu, y bắt đầu nghĩ đến lúc ở cuộc họp đã nói những lời như thế nào với các Tổ, hay là đối với Tùng. Y đã không kiềm nén được bản thân mình, y không nhớ rõ mình đã như thế nào.

"Xin, xin lỗi..."

Đình Vũ vuốt lên tóc y, vẫn đưa tay luồn vào tóc xoa dịu y một chút nữa. Hắn biết mình đã quá đáng, hắn nghĩ với cách này sẽ khiến y tự nhắc mình về những chuyện y đã làm. Sau cùng chỉ có hắn tổn thương Chiêu Vân.

"Nhận ra rồi có thấy mình đã hư rồi không?"

Chiêu Vân gật đầu, hai vành tai y đỏ lựng.

"Trả lời" - "Ba" - Một bàn tay vỗ lên mông Chiêu Vân cảnh cáo. Y bật ra tiếng kêu đau rồi mím môi lại, thừa nhận.

"Có, tôi sai rồi... Xin lỗi vì đã thô lỗ"

"Không ai để ý, bởi vì họ là đồng nghiệp của cậu, nhưng với người khác thì phải làm sao? Cậu làm sếp rồi, mọi thứ nói ra đều phải thật cẩn thận."

Chiêu Vân hiểu những lời hắn nói, hắn đang nói tránh về hậu quả và hắn cũng đang dạy y nên tiết chế cơn giận của mình. Hắn đang làm rất tốt và Chiêu Vân càng lúc càng thấy có lỗi.

"Bao nhiêu là đủ?"

Đình Vũ nhấc cả người đã mỏi nhừ của Chiêu Vân ra khỏi quả bóng, để y nằm trên đùi mình, tay đưa xuống vỗ lên mông y ra hiệu.

"Rất đau, hức"

"Đau rồi sẽ không dám hư nữa, bao nhiêu đây, Vân?"

"Tôi,...mười thôi, có được không?"

Đình Vũ thấy chủ ý làm nũng của y, hắn cũng cho rằng chỉ nhiêu đó là quá đủ, hắn đã dùng thắt lưng đánh lên mông y rất nhiều, hắn biết mông y thật đau rồi.

"Mười, nhưng cậu phải đếm, và hứa rằng cậu sẽ không làm như vậy nữa"

Y biết y không có quyền từ chối.

"Ba!" - "Một, tôi sẽ không nói thiếu suy nghĩ nữa"

"Ba!" - "Hai...tôi sẽ không nói thiếu suy nghĩ nữa"

"Ba!" - "Ba...tôi sẽ không nói, thiếu suy nghĩ nữa"

"Ba!" - "Bốn, hức...tôi sẽ không nói, thiếu suy nghĩ nữa..."

"Ba!" - "Hức, năm...tôi, hức sẽ không, nói thiếu suy nghĩ, nữa..."

"Ba!" - "S-sáu, hức...tôi, tôi sẽ không nói, hức, thiếu suy nghĩ nữa..."

"Ba!" - "Bảy, hức, tôi...tôi sẽ không hức, nói thiếu suy nghĩ, hức... nữa..."

Tiếng nấc của cơn khóc càng nhiều hơn, Đình Vũ dừng lại một chút, hắn đưa tay xoa đều lên hai cánh mông nóng hổi của Chiêu Vân, xoa đến khi nghe được hơi thở đã đều đặn lại của y, Đình Vũ mới tiếp tục hạ tay.

"Ba!" - "Tám, tôi không...hức nói thiếu suy nghĩ nữa..."

"Ba!" - "Chín, hức...tôi không, hức, nói thiếu suy nghĩ, hức nữa"

"Ba!" - "Mười,...tôi-tôi không nói, hức, thiếu suy nghĩ, hức...nữa"

Đình Vũ hoàn thành mười cái đánh, giúp y xoa dịu phần mông đau đớn khiến y khóc nãy giờ kia, vuốt ve một chút sau đó hắn nâng người Chiêu Vân dậy, để y quỳ ngay bên đùi mình, nhặt thắt lưng lên, lần nữa khiến Chiéu Vân đong đầy nước mắt. Y thừa nhận là y sợ những lúc hắn như thế này, hắn không nói gì nhiều, để lại cho y rất nhiều sát khí.

"Tay nào đâp bàn?"

"Hức, đừng đánh tay, hức...tôi xin lỗi..."

"Tôi hỏi, tay nào đập bàn?"

Chiéu Vân run run đưa ra tay trái, giờ phút này cả người y, lẫn thể xác và tâm hồn đều bị chế ngự bởi hắn. Y không dám qua mặt hắn dù chỉ là một lần.

"Chát!" - "Ô...hức...hức...đau, hức"

Chiêu Vân rụt tay lại liên tục xuýt xoa, thắt lưng quật vào tay rất đau, y cảm thấy tay mình đang rất nóng.

Đình Vũ dùng sức kéo tay trái của y ra lần nữa, giữ tay Chiêu Vân lại rồi hạ xuống thêm một cái.

"Chát!" -" Hức, đau...đau...ô...đừng đánh, hức..."

"Chát!" - "Còn dám hành xử như vậy nữa không?"

"Không, không dám nữa, hức, đánh rất đau, Vũ..."

"Chát!" - "Sau này không được thiếu kiềm chế như vậy, biết chưa?"

"Ô, hức biết, tôi biết rồi, hức..."

Tay trái của y thật sự đỏ rực, nóng ran. Cả lòng bàn tay như bị thiêu lên, vừa nóng vừa rát, đã sắp chuyển thành tím luôn rồi.

"Cậu về phòng trước đi, tôi cất đồ sau đó sẽ về xem cậu"

"Hức, anh còn giận lắm sao?"

"Không có, làm sao vậy?"

Đình Vũ loay hoay nghe Chiêu Vân hỏi cũng đáp lại, nếu hắn còn giận đã không dễ bỏ qua cho cục cưng như vậy.

"Thế, thế tại sao, hức, vẫn chưa xưng lại bình thường, hức...đánh rất đau, hức, cũng không muốn dỗ em sao...?"

Đình Vũ nén cười, cuối cùng y ở với hắn cũng chỉ là cục cưng rất nhỏ bé, cũng rất sợ hắn rời bỏ y.

"Đồ ngốc"

Buông ra một lời, Chiêu Vân cũng bất giác cúi đầu, y bặm môi lại, hắn như vậy còn nói y ngốc, nhưng bây giờ đang uất ức, không muốn đôi co với hắn.

Đình Vũ hôn lên đỉnh đầu Chiêu Vân, vươn tay bế y lên người trở về phòng ngủ. Hắn cũng không biết Chiêu Vân của hắn cũng có thể làm nũng giỏi đến vậy.

_____________

"Xin lỗi, anh không nên dùng biện pháp đó ép em nói, làm cục cưng uất ức phải không?"

Chiêu Vân dụi vào lòng hắn, gật đầu một cái như nổ một phát sùng vào thẳng đáy lòng.

"Đừng như vậy nữa, không muốn, anh làm em rất sợ"

Chiêu Vân ngước mắt nhìn hắn, chân thật nói một lời thừa nhận, làm hắn rất hối hận, đối với người nhỏ không phải chỉ có nhẹ nhàng, mà còn phải rất nhẹ nhàng. Trải qua nhiều chuyện không tốt, y cũng chỉ thấy bình yên, ở đây, bên cạnh hắn.

Hôn lên chóp mũi người nhỏ, Đình Vũ cưng chiều gọi "cục cưng" mấy lần.

Hôn em, cục cưng, xin lỗi và cảm ơn em.

______________

hic sr nếu như mà nó có hơi hard một chút nha TvT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip