Chương 95


Trong bối cảnh hai biển dấu chấm than không ngừng rung động, người trẻ tuổi thân ở trong căn cứ điện ảnh và truyền hình, cùng người trung niên ngồi trong văn phòng cục cảnh sát, đối với không khí bên cạnh mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt chấn động mà im lặng hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là chú cảnh sát mở miệng đặt câu hỏi trước.

"Tiểu Bạch, sao chú lại thấy được cháu trong không khí? Đây là cái gì thế?"

Thật ra Úc Bạch cũng không rõ lắm liệu cái thủ pháp biểu đạt "trong tác phẩm hoạt hình khi gọi điện thoại sẽ hiện cảnh ở đầu dây bên kia cho khán giả thấy" có một danh từ chuyên môn nào để miêu tả hay khái quát không.

Tóm lại, đại khái có thể tính là một kiểu phân cảnh?

Thanh niên đang có cuộn chỉ rối tung trên đầu chuẩn bị lên tiếng, thì một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên cạnh.

"Đây là..." Tạ Vô Phưởng nhìn Lệ Nam Kiêu hiện lên trong không khí, ngập ngừng hỏi, "Gọi video à?"

Nghe vậy, cái tổ chim rối bời trên đầu Úc Bạch quay càng nhanh hơn, bắn ra từng đốm sao hỗn loạn và rối rắm.

Gọi video không phải là cái nghĩa này mà!!

...Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, về một phương diện nào đó thì đúng là gọi video thật.

Úc Bạch ngẩn người mà tự giễu: Anh Thiên chắc chắn sẽ rất thích thế giới vận hành theo phong cách hoạt hình này.

Giờ thì cả thế giới đều gọi video rồi.

Ha ha.

Hài hước quá:)

Cậu mặt không cảm xúc, trả lời người trong cuộc gọi: "Ờ... Cũng coi là một dạng gọi video đi, thực ra là kiểu phân cảnh trong truyện tranh hay hoạt hình ấy..."

Lệ Nam Kiêu nghe được giọng của Tạ Vô Phưởng vang lên, ánh mắt lập tức lay động, như đang tìm kiếm bóng dáng của người đó.

“Người hàng xóm đó của cháu cũng đang ở bên cạnh à?”

“À, đúng rồi, anh ấy đang ở đây.” Úc Bạch phản ứng lại, vội vàng quay sang nói với người bên cạnh: “Tiểu Tạ, anh lại gần một chút đi.”

Cảnh tượng mà cậu thấy từ phía Lệ Nam Kiêu cũng không rộng lắm, chỉ giới hạn từ ngực trở lên cùng một góc nhỏ của phông nền phía sau, có vẻ là tủ hồ sơ sau bàn làm việc.

Chắc hẳn từ phía Lệ Nam Kiêu nhìn lại cũng tương tự như vậy.

Dù sao trong hoạt hình, khung hình khi gọi điện thoại thường chỉ tới mức này.

Tạ Vô Phưởng nghe lời tiến lại gần, Lệ Nam Kiêu liền thấy được một phần bóng dáng của hắn, không hiểu sao lại nhẹ nhõm hẳn.

Chú buột miệng: “Không phải ở một mình là tốt rồi.”

Nghe vậy Úc Bạch hơi ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả: “Cháu không sao đâu, chú Lệ, đừng lo cho cháu.”

Lệ Nam Kiêu liền theo cách cậu gọi mà gọi Tạ Vô Phưởng: “Ừ, biết là có Tiểu Tạ bên cạnh, tự nhiên cũng không lo lắng nhiều nữa.”

Dù bản thân chú cũng chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác vi diệu đó.

“Vậy... vừa rồi chúng ta thấy những phiên bản sai thời gian của mình, là tất cả đều quay lại quá khứ sao?”

Dù trong lòng ngổn ngang nghi vấn nhưng đội trưởng đội hình sự vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại, cẩn thận hồi tưởng những gì xảy ra trước lúc xuyên qua, lần lượt phân tích rồi hỏi về tình hình hiện tại.

“Vâng, cả bốn chúng ta đều quay lại quá khứ.” Úc Bạch cắn môi chủ động nói, “Chú Lệ, thật ra... đây không hẳn là quá khứ...”

Cậu dứt khoát kể vắn tắt những chuyện đã xảy ra cho Lệ Nam Kiêu.

Từ người hàng xóm kỳ quái có thể phục hồi căn bếp phát nổ, đến vòng lặp thời gian đầy những cuộc phiêu lưu kỳ lạ, cho đến lần trở lại vòng lặp khó hiểu...

Trong lúc kể lại, cậu vẫn thấp thỏm dõi theo Lệ Nam Kiêu ở đầu dây bên kia, xung quanh cơ thể không ngừng xuất hiện những vạch đen run rẩy nhỏ nhỏ.

Sau khi phát hiện Tạ Vô Phưởng không phải con người, cậu từng gọi Lệ Nam Kiêu đến.

Chỉ là sống trong xã hội duy vật hơn bốn mươi năm, chú cảnh sát tất nhiên không tin mấy lời mà người bình thường khó mà chấp nhận nổi. Thêm cả chuyện cậu vừa gặp tai nạn thang máy, ông liền cho rằng đó là ảo giác do sang chấn gây ra.

Giờ đây, Úc Bạch lựa chọn thành thật tất cả.

Về thế giới bắt đầu hỗn loạn từ một ngày nọ, và kẻ đứng sau mọi sự rối loạn ấy.

Đúng vậy, hiện tượng kỳ lạ toàn cầu khiến bầu trời hóa thành hồ nước, làn sóng mua đồ mùa đông giữa mùa hè, nỗi nhớ vô cớ về tuyết của người dân thành phố Quần Tinh, v.v... tất cả đều có liên quan đến hai người họ.

Là một cảnh sát chính trực, liệu chú Lệ có báo cáo sự tồn tại của Tạ Vô Phưởng lên cấp trên?

Úc Bạch hơi bất an, lòng tràn ngập suy nghĩ, căng thẳng quan sát phản ứng của Lệ Nam Kiêu.

May mắn là nhờ có cuộc gọi video trực quan và chế độ hoạt hình thể hiện cảm xúc trần trụi, loại trừ khả năng người ta miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Nếu chú Lệ thật sự định làm vậy, Úc Bạch chỉ còn cách—

Chỉ còn cách cố gắng, cố gắng hết sức để thuyết phục chú đừng làm thế.

...

Không còn cách nào khác, chẳng lẽ cậu lại tấn công cảnh sát?

Huống hồ, cậu làm gì đánh nổi chú Lệ luôn đứng đầu trong các cuộc diễn tập thực chiến của đơn vị mỗi năm.

Ngay cả Nghiêm Cảnh cậu còn không đánh lại!

Thế nhưng điều khiến Úc Bạch không ngờ là, cậu không hề thấy vẻ mặt kích động dữ dội nào trên gương mặt Lệ Nam Kiêu khi biết sự thật.

Thậm chí, biển chấm than rung động phía sau chú cũng dần biến mất.

Thay vào đó là một màn mưa rơi lất phất.

Mưa không có tiếng nhưng kéo dài âm ỉ như nỗi buồn thấm ướt.

“Chú nhớ là cháu từng nói với chú chuyện này rồi…” Lệ Nam Kiêu thở dài sâu sắc, “Xin lỗi, lúc đó chú không tin cháu.”

“Nếu lúc gặp ở dưới nhà, chú chỉ cần hỏi Tiểu Tạ một câu, hỏi xem cậu ấy có nhận được nửa quả dưa hấu rất to không.”

Lệ Nam Kiêu lẩm bẩm: “Cháu nói trên sân thượng mọc ra quả dưa to bằng quả bóng yoga, còn nói đã tặng hàng xóm một nửa. Nhưng vì không có ảnh chứng minh, chú cứ nghĩ là cháu tưởng tượng ra thôi, nghĩ là cháu trồng dưa bình thường rồi tưởng tượng nó to... Nếu khi đó hỏi Tiểu Tạ, chắc chú đã nhận ra có vấn đề, hai người sao có thể cùng lúc gặp ảo giác được…”

Nghe chú thì thầm đầy áy náy, Úc Bạch vội nói: “Không sao đâu chú Lệ, sau đó là do cháu từ bỏ việc chứng minh rồi. Không tin mấy chuyện này mới là điều bình thường.”

Lệ Nam Kiêu im lặng một lúc, rồi hỏi: “Những ngày trong vòng lặp có khó khăn lắm không?”

“Cháu bị kẹt ở đó một mình, chắc chắn không dễ chịu chút nào.” Chú nói, “Giá mà chú tin cháu sớm hơn, có lẽ cháu đã không phải một mình đối mặt với những chuyện đó.”

Giọng chú không lớn, nhưng lại khiến Úc Bạch ngây người hồi lâu.

Tạ Vô Phưởng vốn đang yên lặng lắng nghe hai người nói chuyện, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía vai và cổ Úc Bạch.

Mùa hè, quần áo mỏng nhẹ, ánh nắng rực rỡ chiếu vào vùng da hở nơi cổ áo.

Tóc nâu nhạt rối nhẹ vờn qua làn da trắng gần như trong suốt, ở gáy gầy gò và đường nét đẹp đẽ ấy, hiện lên một hình người nhỏ nhắn màu trắng, vẽ nguệch ngoạc, đang im lặng rơi lệ.

Đây là cảm xúc gì vậy?

Úc Bạch đang nhìn vào cuộc gọi video không thấy được, Lệ Nam Kiêu thì đang trăn trở nên cũng không chú ý.

Chàng thanh niên cầm điện thoại nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Không khó khăn đâu chú Lệ, chú đừng nghĩ nhiều quá.” Cậu mỉm cười nói, “Những ngày trong vòng lặp đều rất vui, đến nỗi cháu còn gần như không nỡ rời khỏi đó… Thật mà, chú xem, bây giờ cháu có phải đã cởi mở hơn nhiều không?”

“Ừ, chú nhận ra rồi, bây giờ như vậy rất tốt.”

Vẻ mặt của Lệ Nam Kiêu dịu dàng khoan hòa như một người cha, chú ngừng một chút rồi nói tiếp: “Trước kia cũng tốt, đều rất tốt.”

Chỉ có hình người nhỏ trắng kia, trong ánh mắt xám xanh u buồn lại khóc càng dữ dội hơn, nước mắt tí tách rơi xuống, dường như làm ướt cả phần da cổ trắng nhợt yếu ớt, nhưng thật ra lại âm thầm tan biến trong không khí.

Khi cuộc nói chuyện giữa hai người tiếp tục, hình người nhỏ ấy cũng dần tan biến.

Lệ Nam Kiêu hỏi: “Vừa rồi cháu nói, sau khi thời không tan biến, người thường trong thế giới thực sẽ còn sót lại những ký ức từ thời không đó, đúng không?”

Úc Bạch gật đầu: “Nên sáng ba ngày trước, người trong thành phố chúng ta mới đột nhiên cảm thấy lạnh, lại còn nhớ nhung tuyết rơi.”

“Ừ, hôm đó chú cũng thấy vậy.” Lệ Nam Kiêu trầm ngâm, “Thảo nào hôm nay gặp cháu, lại mơ hồ cảm thấy hình như từng thấy một Úc Bạch như thế này ở đâu rồi.”

Vậy nên, với sự thay đổi tính cách của Úc Bạch, chú không cảm thấy ngạc nhiên.

Hóa ra ở cái thời không mà thành phố Quần Tinh từng có tuyết rơi đó, chú đã tiếp xúc qua với một Úc Bạch như thế rồi.

“Cũng thảo nào, chú lại vô cớ cảm thấy người hàng xóm này của cháu đáng tin… dù cậu ta vốn không phải con người bình thường.”Thì ra đây đều là ấn tượng lưu lại sau khi dị thời không tiêu tán.

Câu nói đột ngột này khiến phía sau Úc Bạch lại một lần nữa gợn lên biển chấm than.

“Hả?!” Úc Bạch trợn mắt há mồm: “Chú nói gì cơ?”

Cậu buột miệng: “Không thể nào! Trong cái thời không đó, chú căn bản không hề biết thân phận của Tiểu Tạ mà!”

Trong không gian cờ vây ấy, ba người họ chỉ gặp nhau một lần ở đồn cảnh sát lúc đầu. Khi đó cậu giấu thân phận của Tạ Vô Phưởng rất kỹ, làm sao Lệ Nam Kiêu có thể nhận ra đối phương không phải người thường, lại còn thấy tin tưởng chứ?!

Đầu đầy dấu hỏi vật lý, Úc Bạch nghe thấy người đàn ông bên cạnh lên tiếng với giọng bình tĩnh:

Tạ Vô Phưởng nói: “Chú ấy biết.”

Giọng nói thản nhiên, còn phía sau chàng trai tóc nâu thì từng hàng từng hàng chấm than rung lên mãnh liệt.

“!! Làm sao Chú Lệ biết được?!”

Úc Bạch than thở quay phắt sang nhìn Tạ Vô Phưởng, “Còn anh thì sao lại biết là chú ấy biết?!” Cậu hỏi liên tục:“Không đúng, sao mỗi mình em không biết gì cả?! Chuyện này xảy ra bao giờ vậy?!”

Trong chín ngày ở thời không khác, cậu gần như luôn ở cạnh Tạ Vô Phưởng, làm sao có chuyện cậu không biết chứ?!

Khoan đã! Chẳng lẽ là…

Nhìn thấy Úc Bạch vừa khiếp sợ vừa hoang mang, Lệ Nam Kiêu bên kia điện thoại cũng có phần nghi hoặc, nhưng khi nghe một tràng câu hỏi như khẩu lệnh này, bên đầu chú liền bật lên một bóng đèn nhỏ lóe sáng.

Linh quang chợt lóe, chợt hiểu ra mọi chuyện.

Lệ Nam Kiêu lập tức nhìn về phía Tạ Vô Phưởng trong video, khẳng định: “Trong thời không đó, có phải Tiểu Bạch đã uống rượu không?”

Tạ Vô Phưởng cũng nhìn lại chú: “Ừ, em ấy sau khi say đã gọi điện cho chú, hỏi chuyện Hà Tây bị bạo hành gia đình.”

“Thì ra là vậy… bảo sao chú cứ cảm thấy hình như từng nói chuyện với Tiểu Bạch về chuyện đó.”

Mọi nghi hoặc đọng lại trong lòng Lệ Nam Kiêu đều được giải đáp, rồi nhanh chóng suy ra đoạn sau.

“Cách nói chuyện sau khi Tiểu Bạch uống say rất dễ nhận, chắc chắn chú sẽ không yên tâm để nó một mình, nên mới bảo nó đưa điện thoại cho người bên cạnh – chính là cậu đấy, nhờ cậu giúp chú chiếu cố một chút, đúng không?”

“Đúng.” Tạ Vô Phưởng nhẹ giọng nói, “Chú rất thông minh.”

Cuộc đối thoại giữa hai người thông minh ngắn gọn súc tích, tiến độ nhanh đến mức Úc Bạch suýt không theo kịp.

“Các người gọi điện sau khi em say rượu á?!”

Hiện giờ Úc Bạch vừa sốc vừa rối như tơ vò, bao nhiêu thắc mắc ùa tới.

Hiệu ứng hoạt hình trên người cũng bận rộn không kém.

Biển chấm than, tổ chim và đầu đầy dấu hỏi.

“Hai người đã nói gì vậy?” Úc Bạch hoảng hốt, cảm giác xấu hổ gần chết, “Không phải, sao em chẳng ấn tượng gì cả—”

Trong cuộc gọi đó, chú Lệ lại phát hiện ra thân phận thật của Tạ Vô Phưởng, thậm chí còn sinh lòng tin tưởng với đối phương.

…Hai người rốt cuộc đã nói những gì vậy!!

“Vì em uống say.” Tạ Vô Phưởng nghiêng mắt nhìn cậu, “Em từng nói khi tỉnh lại sẽ bị mất trí quên sạch mọi chuyện xảy ra khi say.”

Đúng vậy.

Úc Bạch cứng đờ, vô thức nói: “Nhưng hôm sau em có hỏi anh mà, em có làm chuyện gì lộn xộn không, anh còn bảo không có, còn khen em say rồi vẫn ngoan, không làm phiền anh…”

Hồ nước xám xanh gần kề vẫn yên ả, nhưng giữa ký ức ào ạt ùa về, lại gợn lên nụ cười dịu dàng.

“Không gây chuyện thật.” Tạ Vô Phưởng nghiêm túc nói, “Thật sự rất ngoan, anh không lừa em.”

Trong giọng nói dễ nghe kia, mọi oán giận trong lòng Úc Bạch đều nghẹn lại.

Xạo ke! Giờ cậu chẳng tin cái “ngoan” của Tạ Vô Phưởng tí nào!!!

Quỷ mới biết hôm đó cậu say rồi rốt cuộc xảy ra cái gì cơ chứ!!!

…Cậu không chỉ không biết gì, mà còn không dám hỏi nữa.

Trong lúc không biết nói gì, ánh mắt của thanh niên chợt loé lên, cáu kỉnh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, biển chấm than, tổ chim rối, dấu chấm hỏi đầy đầu đều mờ dần.

Trên đỉnh đầu mềm mại bất chợt bốc lên từng làn hơi nóng.

Giống hệt nồi nước sôi, những đường trắng phồng lên, sinh động như thật.

“…”

Tạ Vô Phưởng nhìn chăm chú vào hiệu ứng đặc biệt mới xuất hiện ấy, cùng đôi má đỏ ửng của Úc Bạch, nhẹ nhàng hỏi: “Là đang ngượng đấy à?”

Câu hỏi vừa buông, thanh niên đang xấu hổ muốn chết ngẩn ra một thoáng, theo phản xạ đưa tay lên chạm mặt mình.

Ừm, nóng hổi trong tầm tay.

Thế là ngay sau đó, ấm đun nước màu nâu sôi bùng bùng dữ dội hơn.

Bình bịch phụt ra hơi nóng trắng xóa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip