Chương 97
Chương 097
Hai mươi phút trước, tại một góc nào đó trong phim trường điện ảnh.
Sau khi nói “hẹn gặp lại” với Lệ Nam Kiêu rồi cúp máy, cùng lúc giao diện cuộc gọi tắt đi đột ngột, những hình ảnh phân cảnh trước mắt Úc Bạch cũng tan biến theo.
Cậu ngẩn người nhìn không khí trong suốt dần trở lại yên tĩnh, trong mắt bất loé ra nụ cười.
Thật ra gọi video khá tiện.
Chế độ hoạt hình cũng khá vui.
— Dáng vẻ thông minh nhạy bén thường ngày lại có một đống chỉ đỏ hỗn loạn xoay quanh đầu vừa rồi của chú Lệ thật sự rất buồn cười.
Trước đó nữa, dáng vẻ Tạ Vô Phưởng thường ngày hay nghi hoặc có hai dấu hỏi trên đầu cũng rất buồn cười.
Mặc dù lúc này còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, thế giới xung quanh có vẻ yên ổn nhưng có thể đang ẩn chứa hiểm họa khôn lường, thế mà bên cạnh Úc Bạch lại không xuất hiện những đường đen run rẩy đại diện cho sự hoảng sợ.
Ngược lại, bên cạnh mái tóc nâu nhạt ấm áp của cậu lại nở ra từng đóa hoa nhỏ rực rỡ.
Chắc là do cái tên của bộ hoạt hình ấy quá trẻ trâu.Khiến người ta không thể nào nghiêm túc được.
Tạ Vô Phưởng nhìn thấy những đóa hoa thoáng hiện nơi đuôi tóc mềm mại ấy rồi biến mất, lại cụp mắt nhìn đôi mắt cong cong, sắc mặt lộ vẻ trầm tư.
Như thể đang nghiêm túc nghiên cứu và học hỏi mối liên hệ giữa hiệu ứng hoạt hình và cảm xúc con người.
Hắn hỏi: “Tâm trạng của em đang rất tốt à?”
“Hả?” Úc Bạch bị hỏi đến sững người:“Chắc là vậy, không căng thẳng lắm.”
Nhưng đối mặt với chuyện lớn thế này, vẫn nên nghiêm túc một chút.
Dù sao thì…
Loài người ngu ngốc chết chắc rồi! Ngày mai sẽ trở thành oan hồn dưới tay hoàng tử ngoài hành tinh!
Nụ cười trong mắt Úc Bạch càng sâu hơn, cậu hắng giọng một cái, bắt đầu suy nghĩ: “Chú Lệ đã đi tìm cô chủ trước rồi, chúng ta không cần vội quá. Để em xem còn sót chuyện gì không…”
Người đàn ông bên cạnh cậu cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Tạ Vô Phưởng nói: “Thì ra hoa tượng trưng cho tâm trạng vui vẻ.”
Úc Bạch hỏi lại: “Hả?”
“Vừa nãy bên tóc em có hoa nở.” Tạ Vô Phưởng nghiêm túc giải thích cho cậu:“Là hoa màu vàng, rất nhỏ, đột nhiên nở rộ rồi biến mất.”
Úc Bạch ngây người, theo phản xạ xoay người soi vào cửa kính.
Khoảnh khắc hình ảnh mờ nhạt phản chiếu trên mặt gương bóng loáng, đuôi tóc cậu lại nở ra vài đóa hoa nhỏ màu vàng tươi rực rỡ.
… Có lẽ là vì Tạ Vô Phưởng đã miêu tả cảnh hoa nở ấy bằng giọng điệu nghiêm túc đến vậy.
Giọng nói lại trầm thấp đầy từ tính, hoàn toàn trái ngược với nội dung.
Con người đáng xấu hổ bị sự dễ thương này làm làm cho rung động.
Có lẽ đây chính là tương phản đáng yêu.
Không hổ là thế giới hoạt hình.
...
Đủ rồi! Nghiêm túc chút đi!
Người bên cạnh có những bông hoa nhỏ không ngừng nở rộ bên đầu cố nhịn cười, tự thôi miên bản thân: “Được rồi, nói chuyện nghiêm túc nào——”
“Ừm.” Tạ Vô Phưởng học được gật đầu nhẹ, tiếp lời nói dở ban nãy của cậu: “Còn việc gì bỏ sót không?”
“Để em nghĩ xem... những cảnh chúng ta quay chung đều đã hoàn thành, đạo diễn cũng đã lưu lại cách liên lạc của chúng ta, một vài người đại diện cũng đưa danh thiếp, em đều nhận trước rồi...”
Úc Bạch nghiêm túc hồi tưởng lại những việc đã xảy ra ở thời không này từ rất lâu trước.
“Dù sao thì lúc đó em cũng không hứa hẹn gì, vì em biết sẽ không có tương lai mà, cho nên chắc là không có gì cần phải xử lý hậu quả.”
So với việc quay trở lại khoảnh khắc nắm tay nhau chạy trốn trước đồn công an, thời không này đúng là bớt lo hơn nhiều.
Ít nhất là tạm thời.
“Đúng rồi, A Cường và mấy người kia cũng theo em đến đây, nhất quyết muốn bảo vệ em.”
Úc Bạch nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn đoàn phim đang quay cách đó không xa, không nhịn được cười: “Kết quả là họ bị chọn làm diễn viên quần chúng, chơi rất vui, được mấy đoàn phim tranh nhau mời, em thấy làm diễn viên còn hợp hơn làm vệ sĩ cho em.”
Dưới ánh mặt trời gay gắt, một nhóm đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi hoa, sắc mặt lạnh lùng chặn đường nữ chính. Tên có vết sẹo đứng đầu không biểu cảm, cơ bắp cuồn cuộn, nắm đấm to lớn đập mạnh vào tường.
Nắm đấm không bị thương chút nào.
Còn bức tường thì suýt vỡ nát.
Nữ chính bị bao vây cùng những nhân viên đạo cụ bên cạnh, đồng loạt hít sâu một hơi lạnh sợ hãi.
Ngay cả nam chính vốn phải anh dũng xuất hiện cứu mỹ nhân cũng không nhịn được rùng mình.
Nhìn nhóm người này, chẳng giống đang diễn chút nào.
... Mẹ nó chứ, tìm ở đâu ra đám lưu manh "hàng thật" vậy trời!
“Để em nhắn cho A Cường, bảo họ cứ tiếp tục chơi.” Úc Bạch lấy điện thoại ra:“Chúng ta quay về thành phố thôi, trước cổng có xe buýt đến gần khu chung cư, đúng lúc sắp khởi hành, tiện hơn gọi xe.”
“Được.”
Tạ Vô Phưởng nhìn dáng vẻ cúi đầu gõ chữ của cậu, đột nhiên hỏi: “Em định tìm Nghiêm Cảnh sao?”
“Hả?” Trên đầu Úc Bạch hiện ra dấu chấm hỏi: “Tìm cậu ấy làm gì?”
“Lúc từ thời không trước trở về, cậu ta than phiền là em không rủ đi dạo công viên.”
Nghe vậy, Úc Bạch ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra.
Hình như Nghiêm Cảnh có nói vậy thật.
Nhưng khi đó đầu óc cậu chỉ toàn nghĩ đến việc “mọi người lại nhớ được ký ức của thời không đó”, chẳng chú ý đến những chi tiết lặt vặt thế này.
Không ngờ Tạ Vô Phưởng lại nhớ rõ như vậy.
Rõ như việc nóng lên toàn cầu ấy.
... Trí nhớ gặp rồi không quên này đừng có dùng lung tung như vậy chứ!!
“Thôi khỏi.” Úc Bạch thành thật lắc đầu:“Lỡ sau này cần, rồi tìm cậu ta sau.”
Tuy chắc chắn Nghiêm Cảnh sẽ tin lời cậu dù có hoang đường thế nào, nhưng hiện giờ chính cậu cũng chưa hiểu rõ tình hình, tạm thời không muốn kéo người khác vào.
Hơn nữa, trong thế giới hoạt hình đầy hiệu ứng đặc biệt này, không tìm Nghiêm Cảnh thì chắc cậu ta cũng tự chơi vui rồi.
Úc Bạch nói với vẻ thờ ơ, tay thì nhắn tin xong, ngẩng đầu định gọi Tạ Vô Phưởng về thành phố: “Tiểu Tạ, mình đi thôi——”
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên đuôi tóc đen kia có một đóa hoa vàng lấp lánh thoáng hiện.
Hở?
-
Trên đầu Úc Bạch lại xuất hiện dấu chấm hỏi, chớp mắt đầy mờ mịt.
Là những bông hoa vàng tượng trưng cho tâm trạng tốt đó sao?
Sao Tạ Vô Phưởng đột nhiên vui vẻ vậy?
... Hay là do ánh nắng trưa quá gắt, nhìn nhầm rồi?
Không kịp nghĩ nhiều, Tạ Vô Phưởng đã bình tĩnh đáp lời: “Đi thôi.”
Giọng nói vẫn như mọi khi, mang theo chút vui vẻ không hề che giấu. Thôi được, đúng là tâm trạng đang tốt thật.
Úc Bạch chẳng hiểu lý do.
Có lẽ là vì Tạ Vô Phưởng cũng thấy thế giới này rất thú vị.
Dù sao thì…
Lũ người ngu ngốc, các ngươi tiêu đời rồi——
Dưới ánh nắng đầu hạ rực rỡ, hai người sóng vai bước về cổng phim trường, trên đuôi tóc ngoài tầm mắt, từng đóa hoa vàng đầy đặn không ngừng nở rộ.
Một người đàn ông cao gầy tướng mạo bình thường đang gọi điện thoại gần cổng, khóe mắt liếc thấy hai bóng dáng ấy.Hắn ngẩn người, vội nói vào điện thoại: “Thôi không nói nữa, tôi có việc gấp, hẹn sau.”
“Đừng mà Tiểu Minh, tổ tông cậu lại gây chuyện gì rồi hả?”
“Không, hôm nay hiếm khi hắn ngoan ngoãn trong tổ phim.” Người được gọi là Tiểu Minh sốt sắng nói, “Là hai mầm non tôi từng kể với anh đó, tôi thấy giờ tâm trạng họ tốt lắm, biết đâu sắp thành rồi, tôi bận đây!”
Chốc lát sau, người đàn ông gầy như khỉ đó lên xe buýt về thành phố, cố ý chọn chỗ cạnh hai người kia ngồi, mắt sáng rực như vừa tình cờ gặp được: “Ủa, các cậu cũng đi chuyến này à? Về rồi sao? Không ở lại chơi thêm chút nữa?”
Giọng điệu hắn đầy thân thiện, hai người trẻ tuổi với ngoại hình nổi bật ngay cả ở phim trường quay đầu lại nhìn hắn.
Người đàn ông tóc đen, mắt xanh lạnh nhạt nói: “Anh đã thấy chúng tôi từ lúc nãy rồi.”
Thiếu niên tóc nâu ánh mắt mang ý cười thì trêu chọc: “Tôi cũng thấy anh đang gọi điện ở cổng rồi.”
Trong thời đại gọi video, người gọi điện thoại và phân cảnh như ảnh ba chiều đều rất nổi bật.
“…” Tiểu Minh cười khẽ, vẻ mặt xúc động, “Không hổ là trời sinh làm diễn viên, trí nhớ thật kinh người, mới gặp một lần đã nhớ tôi rồi!”
Tố chất tâm lý của người đại diện này quả thật rất vững vàng, có thể so sánh với dân bán bất động sản, trên đầu không hề xuất hiện hiệu ứng ấm nước sôi sùng sục, cùng lắm chỉ có một làn hơi nước mỏng manh bay lên.
Lời giả vờ tình cờ gặp gỡ bị vạch trần, Tiểu Minh cũng không vòng vo nữa, lập tức thao thao bất tuyệt: “Thật lòng mà nói, suy nghĩ thêm một chút đi, tôi thấy nếu các cậu bị chôn vùi thì thật sự quá đáng tiếc.”
“Cho dù không ký hợp đồng với công ty chúng tôi, thì cũng nên tiếp tục tìm hiểu con đường này, dĩ nhiên, nếu chọn công ty chúng tôi thì càng tuyệt. Không phải tôi tự khen, nhưng mấy năm nay, người nổi tiếng nhất ấy cũng là do chúng tôi phát hiện từ đường phố.”
Vừa nói, Tiểu Minh làm như thật mà hạ giọng, ra vẻ như đang bộc bạch thật lòng: “Đừng nói ra ngoài nhé, lúc đầu cậu ta chỉ có mỗi cái mặt là được, người thì đơ như khúc gỗ, đứng trước ống kính nói còn không tròn câu, gõ ba gậy cũng không ra được một tiếng, vậy mà chúng tôi dạy từng chút một, giờ không dám nói diễn xuất siêu phàm, nhưng ít nhất cũng không làm fan mất mặt…”
Người đại diện liên tục nói nhảm, thần thái sinh động, giống như con khỉ vừa lanh lợi vừa lắm lời, khiến Úc Bạch nhìn mà buồn cười, nhưng cậu cũng không muốn hắn tiếp tục phí sức, chủ động cắt lời: “Xin lỗi, chúng tôi thật sự không có hứng thú làm diễn viên hay minh tinh gì đâu, chỉ đơn giản là đến thử cho biết.”
Vòng lặp này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, Úc Bạch cũng không còn nhớ nổi tên những người đại diện từng đưa danh thiếp cho mình, chỉ mơ hồ nhớ người trước mặt vì ấn tượng khá đặc biệt.
“...Ai da!” Tiểu Minh cũng khá biết điều, nghe vậy liền ngừng lại, chân thành tiếc nuối: “Tiếc thật đấy.”
Hắn thở dài, tiện tay rút ra một tấm danh thiếp từ túi áo, muốn đưa qua.
“Suy nghĩ con người là có thể thay đổi mà, nếu một ngày nào đó có hứng thú, nhất định liên hệ với tôi nhé, tôi luôn sẵn sàng chờ đón!”
Tiểu Minh vốn định đưa danh thiếp lần nữa cho người tên Úc Bạch.
Các đại diện khác chỉ đưa danh thiếp một lần, còn hắn đưa đến hai lần, sau này nếu bốc thăm ngẫu nhiên trong đống danh thiếp, khả năng được chọn cũng cao hơn chút!
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tiểu Minh lại phát hiện ra người trẻ tuổi khác, từ đầu đến giờ luôn tỏ ra lạnh nhạt với tất cả, giờ đang nhìn về phía mình.
Trong đôi mắt xanh độc đáo ấy có gợn sóng lay động, như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Tiểu Minh được sủng mà sợ, vội vàng nhớ lại những gì mình vừa nói.
Rồi lập tức nhấn mạnh một câu ngắn gọn rõ ràng:“Công ty chúng tôi nổi tiếng trong ngành về đào tạo nghệ sĩ, khúc gỗ còn huấn luyện thành vàng được, huống hồ hai người các cậu sinh ra là để làm nghề này…”
Hồ nước xám xanh lại lay động trong chớp mắt.
Tiểu Minh mừng rỡ trong lòng, mơ hồ cảm thấy đã nắm được điều gì đó.
Hắn liền chuyển hướng tấm danh thiếp, định đưa cho Tạ Vô Phưởng.
“Bất kể là muốn đi theo con đường nào, diễn viên, ca sĩ hay minh tinh, công ty chúng tôi đều có kinh nghiệm, nhất định mời thầy giỏi nhất, và tuyệt đối tôn trọng ý nguyện cá nhân của nghệ sĩ, cùng nhau trưởng thành!”
“Được rồi, không làm phiền hai người nữa, thật ngại quá.” Tiểu Minh nói đến mức vừa đủ, cuối cùng cười nói, “Nếu có gì cần hay thắc mắc, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ tôi, điện thoại tôi luôn mở 24/24!”
Ngón tay thon dài mạnh mẽ nhận lấy tấm danh thiếp lơ lửng giữa không trung.
Kèm theo một lời đáp bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Thấy vậy, Tiểu Minh không nhịn được hô to trong lòng một tiếng “đỉnh cao!”
Hắn mỉm cười vẫy tay chào hai người, nhảy chân sáo bước xuống xe buýt.
Xe nhanh chóng khởi động, hướng về khu trung tâm thành phố.
Ngồi bên cửa sổ, Úc Bạch không thấy biểu cảm vừa rồi của Tạ Vô Phưởng, lúc này đang nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ – người đại diện cao gầy với những đóa hoa vàng nở rộ quanh đầu – chỉ thấy buồn cười.
Cậu cũng không để tâm đến việc Tạ Vô Phưởng nhận lấy danh thiếp.
Chắc chỉ là động tác lịch sự theo thói quen.
Người kia khi không ốm đau, vẫn cư xử rất lễ phép với người khác.
Khung cảnh bên ngoài lùi dần về phía sau, Úc Bạch gật gù trên chuyến xe êm ả một lúc, đến khi tỉnh táo lại, xe buýt đã gần dừng hẳn, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Đến rồi.”
Khu chung cư cậu ở dù có lời đồn là có ma, nhưng vị trí địa lý lại cực kỳ tiện lợi, nằm ngay trung tâm, giao thông thuận tiện.
Hai người cùng xuống xe, băng qua hai ngã tư, phía trước là con phố sinh hoạt quen thuộc.
Lúc này đã hơn hai giờ chiều, từ xa có thể thấy tiệm bữa sáng vốn đóng cửa lúc hai giờ vẫn còn mở.
Chắc Chú Lệ đã gặp được cô chủ thuận lợi, giờ có lẽ vẫn đang trấn an cô trong tiệm.
Nên suốt thời gian này không liên lạc với mình.
Úc Bạch nghĩ vậy, bước chân cũng nhanh hơn.
Đi qua tiệm dụng cụ kim khí Kiến Bân, cảnh tượng trong tiệm bánh bao hiện lên rõ ràng trước mắt.
“...Mẹ ơi, đáng sợ quá! Tôi không hề biết tòa nhà đối diện từng xảy ra chuyện như vậy, kinh khủng thật!”
Đội trưởng hình sự cao lớn ngồi trong tiệm, cô chủ tiệm ngồi đối diện trên chiếc ghế nhỏ.
Con phố phía sau rộn ràng ồn ào, Úc Bạch không nghe rõ cuộc trò chuyện, chỉ thấy người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú lộ vẻ sợ hãi, bên cạnh là một đống vạch đen run rẩy.
Quả nhiên là gặp được rồi, đang cố gắng trấn an.
Úc Bạch chủ động gọi vào trong tiệm: “Chú Lệ.”
Hai người trong tiệm ngoái đầu nhìn lại.
Khi thấy Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng, gương mặt cương nghị của Lệ Nam Kiêu lập tức lộ vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bật thốt lên: “Cuối cùng cháu cũng tới.”
Chú tạm thời không thể nói gì với cô chủ này, cũng không thể rời đi, đã để hai đồng nghiệp vốn nên đi làm nhiệm vụ phá án khác rời khỏi, lấy cớ đi điều tra để kéo dài thời gian, chờ Úc Bạch đến.
Rồi thì...
Dưới sự truy hỏi nhiệt tình của cô chủ, đội trưởng hình sự buộc phải kể từng vụ án mạng thật sự từng xảy ra quanh đây, đến nỗi không có cả thời gian gửi tin nhắn cho Úc Bạch.
Kể đến đau cả đầu.
Hồi còn đi học, chú dở nhất là môn Văn!
Ở bên kia, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng, cô chủ tiệm vừa còn chìm trong mấy vụ án kinh dị liền ngẩn người trong chốc lát.
Ngay sau đó, những đường đen đáng sợ quanh cô liền biến mất.
Thay vào đó, là vô số bông hoa nhỏ vàng rực rỡ tươi tắn nở rộ khắp nơi.
“Trai đẹp! Trai đẹp!”cô chủ rất có nguyên tắc, một người đẹp trai là hô một tiếng, tuyệt đối không qua loa.
“Mua bánh bao hả? Hôm nay đúng là trùng hợp, trai đẹp này đến điều tra nên chưa kịp đóng cửa đấy! Dùng thử loại nhân cánh gà trứ danh nha?”
Tâm trạng đặc biệt tươi sáng hôm nay khiến cô chủ chủ động lấy túi ni lông: “Vậy đi, tôi tặng mỗi người một cái, nếm thử trước đã—”
Úc Bạch nghe mà ngơ ngác, đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.
Sao cứ cảm thấy có gì đó sai sai?
Cậu theo phản xạ nói: “Cô không nhớ tụi tôi sao, cô chủ?”
“Hả?” cô chủ sửng sốt một chút, rồi lập tức đáp dứt khoát, “Cậu đâu có từng mua đồ ăn sáng ở tiệm tôi, sao tôi nhớ được chứ?”
Ở dòng thời gian này không có vụ nổ bếp, Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng dĩ nhiên cũng chưa từng dừng lại trước tiệm ăn sáng.
“Nhưng từ bây giờ, tôi sẽ nhớ!” cô chủ vui vẻ nói, “Chỉ cần là trai xinh gái đẹp từng ghé qua, tôi tuyệt đối không quên!”
“Nói mới nhớ, hôm nay vận may gì ghê vậy, gặp liền ba người, lát nữa đóng cửa chắc phải đi mua vé số quá...”
Trong tiếng tươi cười đầy hân hoan của cô chủ, phía sau những bông hoa vàng rực rỡ lại xuất hiện hiệu ứng mới.
Một mảng bong bóng hồng bay lơ lửng phía sau bà, kêu “bụp bụp” trong không khí.
Tạ Vô Phưởng nhìn đám bong bóng ấy, có vẻ hơi nghi hoặc: “Đây là cảm xúc gì vậy?”
“……” Úc Bạch lại như có tổ chim hỗn loạn trên đầu, theo bản năng đáp, “Chắc là... mê trai đấy.”
“Không đúng, rốt cuộc chuyện gì thế này—”
Lệ Nam Kiêu đối diện ánh mắt mờ mịt của cậu, thở dài nói: “Cô ấy là sinh đôi, có một em gái giống hệt.”
Cô chủ nghe vậy lập tức lườm chú một cái đầy trách móc: “Anh cảnh sát à, sao lại đi đâu cũng nói vậy! Cho dù anh vừa nhìn là đoán được tôi là chị, cũng không thể tuyên truyền khắp nơi…”
Úc Bạch với cái đầu đầy sao và tổ chim, ngay sau lưng lập tức bật lên một đống dấu chấm than đen kịt.
Sinh đôi???
Vị cô chủ nhiệt tình, nói chuyện như quen thân này với cô chủ ít nói từng bị cậu kéo ra tám chuyện thời tiết, là hai người khác nhau?!
Chú Lệ còn nhìn phát là nhận ra luôn á???
Khoan đã.
Giữa biển chấm than đang run lên dữ dội, Úc Bạch đột ngột quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người không phải con người ấy vẫn đang chăm chú quan sát đám bong bóng hồng đang tràn ngập, không hề lộ ra chút cảm xúc mãnh liệt nào.
“Tiểu Tạ, sao anh không ngạc nhiên gì hết vậy?!”
Tại sao chỉ mình cậu sốc đến mức ngu ra vậy!
Người đàn ông nghiêng mắt nhìn sang, đáp: “Vì anh cũng nhận ra rồi.”
Hắn nói bình thản, biển chấm than sau lưng Úc Bạch như muốn nổ tung.
“Anh phát hiện từ lúc nào?!”
Tạ Vô Phưởng vẫn thản nhiên: “Ngay lúc lần đầu nhìn thấy họ.”
“……”
Vậy là hôm ấy sau khi trở về từ không gian cờ vây, Tạ Vô Phưởng cùng họ đến tiệm ăn sáng, nhưng không hề phản ứng gì với cô chủ gián tiếp gây ra vụ nổ bếp…
Không phải vì trong đầu chỉ nghĩ đến khoai tây chiên vị cà chua, mà là vì biết đó là người khác?!
Mặt cậu thanh niên đờ ra, sau lưng gió lùa thổi qua, chấm than rơi lả tả khắp nơi.
Những vệt đen vặn vẹo lập tức phủ kín phông nền, trông như nấm mốc ẩm mốc co ro nơi góc tường — đầy rẫy trầm uất và tự kỷ.
Tuyệt lắm.
Đội trưởng hình sự và thần linh dị giới đều có đôi mắt sắc bén.
Chỉ mình cậu là đồ ngốc!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip