Chương 65: Mãi Mãi Không Thể Thắng Nổi Tôi.

Từ trước đến giờ Tiếu Tẫn Nghiêm nghĩ bản thân hắn không cần phải tranh giành cái gì cả, những thứ hắn muốn, đều có được, chỉ cần thêm một chút tâm cơ thủ đoạn đều đoạt được, hắn cảm thấy hắn không thiếu bất kỳ thứ gì, đứng ở vị trí cao nhất, tất cả mọi thứ đều nằm gọn trong tay hắn, căn bản không có vật gì đáng giá khiến hắn phải kiên trì giữ gìn.

Khi lần đầu tiên hắn phát hiện toàn bộ tâm tư tình cảm của hắn đều dành cho một nam nhân tên Diệp Mạc, trong lòng hắn rất hưng phấn, loại cảm xúc nâng niu cậu ta trong lòng bàn tay, ôm âp cậu ta trong lòng ngực khiến hắn vô cùng thoải mái, đây là loại cảm giác thỏa mãn mà từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ có được, thậm chí hắn có thể cho cậu ta tất cả mọi thứ mà hắn có, làm tất cả mọi việc vì cậu ta, nhưng đổi lại cậu ta liều mạng trốn khỏi hắn.

Tiếu Tẫn Nghiêm biết bản thắn hắn thất bại, bởi vì cuối cùng nam nhân mà hắn yêu nhất cũng trốn thoát khỏi hắn, bặt vô âm tín, chỉ để cho hắn nỗi đau đớn cùng với hình bóng của cậu ta không ngừng tra tấn hắn cả ngày lẫn đêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm không biết tình cảm của hắn dành cho nam nhân trước mặt này là gì, thậm chí khi đã tặng cậu cho Trịnh Khắc Nam, trong lòng hắn vẫn dấy lên cảm giác lo âu. Hắn ghét loại cảm xúc này, bởi vì chuyện này là điềm báo cho sự nhu nhược của hắn. Ngoại trừ Diệp Mạc, hắn sẽ không để tâm đến bất kỳ ai, càng không thể nảy sinh lòng thương hại đối với con trai kẻ thù. Mặc dù nam nhân này có quá nhiều điểm giống Diệp Mạc, nhưng chung quy cậu ta cũng không phải Diệp Mạc, cho nên hắn chỉ đem nỗi hận đối với Diệp Mạc phát tiết trên thân thể cậu ta, còn những thứ khác, cậu ta không xứng đáng có được.

Nhìn ánh mắt kiên quyết của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm dùng thân thể của chính mình mạnh mẽ áp Diệp Mạc lên mặt kính cửa sổ sát đất, dùng giọng điệu cực kỳ khinh miệt* thấp giọng nói:" Nợ tiền của tôi, cậu cho rằng ngồi tù là có thể thoát được sao?" (* khinh thường, miệt thị.)

" Căn bản tôi không có nợ tiền của anh, là anh bịa đặt, nếu không có tờ giấy nợ kia, tôi sẽ......." lời nói Diệp Mạc còn chưa dứt, môi Tiếu Tẫn Nghiêm đã tiến sát đến tai Diệp Mạc, cúi đầu ác ý cắn mạnh vào vành tai Diệp Mạc xem như trừng phạt.

" Cậu sẽ như thế nào?" hơi thở Tiếu Tẫn Nghiêm phả vào tai Diệp Mạc, thanh âm lạnh lẽo mang theo vài phần mê hoặc, thân thể rắn chắc cao lớn ép chặt Diệp Mạc trên cửa sổ sát đất:" Có tin hay không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giết cậu."

Diệp Mạc bị ép đến khó chịu, có cảm giác như là Tiếu Tẫn Nghiêm muốn ép chết cậu trên mặt kính cửa sổ, ngay cả dũng khí chết cậu cũng có, thế nên tự nhiên Diệp Mạc không tiếp tục yếu đuối nữa, cậu dùng tay cố gắng hết sức đẩy ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, rồi đột nhiên ngẩng đầu:" Trươc sau gì anh cũng bị báo ứng, mặc dù pháp luật không cưỡng chế được anh, ông trời cũng không tha cho anh."

Bỗng nhiên Diệp Mạc rất quyết đoán, hình ảnh này khiến Tiếu Tẫn Nghiêm giật mình, bởi vì hắn đã quen với dáng vẻ né tránh của cậu khi đứng trước mặt hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm bắt đầu hoài nghi, có phải hay không khi cắt cổ tay đã chạm trúng dây thần kinh nào của cậu ta, vừa mới bên bờ của cái chết vực dậy, nam nhân này liền cảm thấy bản thân cậu ta không ai bì nổi, thế nên không còn sợ hãi gì nữa.

Diệp Tuyền như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm rất không thích..... Kẻ yêu đuối thì tiếp tục yếu đuối đi, sắp chết rồi còn giả vờ giãy giụa thật là buồn cười.......

" Ông trời chỉ giúp đỡ những người có năng lực, còn loại người như cậu vẫn phải cầu xin tôi." Tiếu Tẫn Nghiêm thấp giọng nói xong, trở tay bế Diệp Mạc lên, quay người ném cậu ta lên chiêc giường lớn, sau đó mới cởi áo khoác.

Diệp Mạc cố gắng chịu đựng đau đớn, bình tĩnh ngồi dậy, không ngừng lùi về phía sau, gương mặt trắng nõn sợ hãi run rẩy, dáng người Diệp Mạc gầy yếu, mà trời sinh Tiếu Tẫn Nghiêm đã có nguồn sức mạnh to lớn, Diệp Mạc chưa bao giờ là đối thủ của hắn, ngay cả cơ bắp rắn chắc, thân thể cao lớn hoàn mỹ cũng khiến Diệp Mạc cảm thấy bị áp bức vô cùng.

Áo vừa được cởi ra, lộ ra khối cơ bắp màu vàng đồng, vòng eo rộng lớn rắn chắc, cơ bụng ẩn ẩn nhịp đập, hình xăm dữ tợn trên vai trãi dàu đến cánh tay, giống như ẩn chứa sức mạnh bất tận. Vây xung quanh Tiếu Tẫn Nghiêm tản ra hơi thở nồng đậm nam tính, giống như thợ săn đã trãi qua sự rèn luyện của gió bão mưa máu, uy phong lẫm liệt.

Diệp Mạc vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm, mỗi lần Tiếu Tẫn Nghiêm cơi hết quần áo đứng trước mặt cậu, Diệp Mạc đều cảm thấy cậu đang đứng đối với mặt một con dã thú.

Tầm mắt Diệp Mạc kinh hoàng rũ xuống, khi nghe thấy âm thanh cởi dây nịch của Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu sợ hãi ấp úng nói:"  Thân thể của tôi còn chưa hồi phục, anh không thể làm như vậy....."

Tiếu Tẫn Nghiêm khinh thường hừ một tiếng:" Chết cậu còn không sợ, còn sợ chuyện này sao?" nói xong, khụy một chân trên giường, một tay đưa về phía trước túm lấy áo ngủ của  Diệp Mạc kéo đến trước mặt hắn, hai mắt đen láy sắc bén nhìn chằm chằm vẻ mặt đang cố gắng trấn tĩnh của Diệp Mạc, khẽ cười nói:" Lúc nãy cậu nói chấp nhận ngồi tù cũng không muốn làm tình nhân của tôi?"

" Vâng.... Vâng!" Diệp Mạc định thần( cố gắng bình tĩnh), tuy rằng thân thề cậu không có run rẩy, nhưng lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi, đột nhiên nắm chặt tay, Diệp Mạc nhìn thẳng vào Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tia cười lạnh lẽo chợt qua lóe qua đáy mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, hàn khí đột nhiên tăng lên, khong nghĩ gì ấn giữ Diệp Mạc nằm trên giường, một tay vuốt ve gương mặt Diệp Mạc:" Kỳ thật, chiều nay Diệp Thần Tuân đã trả cho tôi hai ngàn vạn rồi, cậu đã được tự do."

Diệp Mạc vốn đang rất hoảng loạn, vừa nghe được câu nói của Tiếu Tẫn Nghiêm, hai mắt mở to giật mình:" Thần ca, anh...... A...."

Diệp Mạc còn chưa nói xong, đột nhiên tay Tiếu Tẫn Nghiêm bóp lên cổ Diệp Mạc, khẽ cười quái dị:" Đúng vậy, Thần ca của cậu thật là tài giỏi, không chỉ cho cậu năm mươi vạn, hiện tại, ngay cả hai ngàn vạn nói cho là cho."

Khi Diệp Mạc ở khách sạn cắt cổ tay, đang được thuộc hạ của Trịnh Khắc Nam đưa đến bệnh viện, vừa lúc đó Diệp Thần Tuân cũng ra khỏi khách sạn, thấy cảnh tượng như vậy, vô cùng kinh ngạc, lập tức chạy đến ôm Diệp Mạc vào trong lồng ngực, tự mình đưa cậu đến bệnh viện, còn ở lại bệnh viện chăm sóc cho cậu một đêm.  Sáng hôm sau, biết chuyện Diệp Mạc tự sát là do Tiếu Tẫn Nghiêm áp bức, lúc này Diệp Thần Tuấn mới cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đàm phán rất lâu. Quả thật Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không để Diệp Thần Tuấn vào trong mắt, giấy nợ hai ngàn vạn kia chỉ là Tiếu Tẫn Nghiêm thuận miệng nói ra mà thôi, Tiếu Tẫn Nghiêm biết Diệp Thần Tuấn rất quan tâm đến Diệp Mạc, nhưng hắn không ngờ rằng, Diệp Thần Tuấn cũng không thèm suy nghĩ liền đưa ra hai ngàn vạn, ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, những thương nhân tại thành phố X chỉ là ngửng kẻ dơ bẩn không thể tả nổi, đưa lợi ích cá nhân lên hàng đầu, và càng quan trọng hơn nữa, không có ai dám đối đầu với hắn.

Diệp Thần Tuấn biết Diệp Mạc là tình nhân của Tiếu Tẫn Nghiêm những vẫn đưa hai ngàn vạn cho hắn, đến lúc này thì Tiếu Tẫn Nghiêm chắc chắn tình cảm Diệp Thần Tuấn đối với Diệp Mạc là thật lòng.

Tiêu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc chằm chằm, bàn tay từ từ luồn vào trong quần áo ngủ của Diệp Mạc, đem thứ bên trong Diệp Mạc nắm lấy khiến cậu giật mình, ngay lập tức Diệp Mạc vặn vẹo thân thể, tuy rằng khiến Diệp Thần Tuấn mất đi hai ngàn vạn không phải là ý muốn của Diệp Mạc, nhưng  hiện tại không thể lo nghĩ nhiều như vậy, điều quan trọng nhất trong giờ phút này là cậu đã được tự do, không còn nợ tiền Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, mà Diệp Nhã cũng đã được cậu đưa đi rồi, bây giờ, Tiêu Tẫn Nghiêm không thể trói buộc cậu nữa.

Hiện tại cậu không phải là Diệp Mạc, Tiêu Tẫn Nghiêm cũng không giống như kiếp trước quấn lấy cậu không buông tha. Không có tình yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm vây lấy mới thật sự là người tự do.......

" Thần ca đã trả hai ngàn vạn cho anh, anh buông tôi ra..... Tôi phải đi về...." thanh âm Diệp Mạc lớn hơn rất nhiều, giống như bỗng nhiên có hy vọng, dũng khí của cậu lại xuất hiện một lần nữa.

Từ xưa đến này Tiếu Tẫn Nghiêm chưa từng trãi qua cảm giác thất bại, hắn nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của nam nhân dưới thân, vì giãy giụa mà ửng đỏ lên, vẻ mặt đó hận không thể lập tức chạy khỏi đây, khiến trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ tích tụ một luồng tức giận thô bạo không nói nên lời.

Hắn hận nhất chính là có người muốn phản kháng hắn, hận nhât chính là có người muốn chạy khỏi hắn.....

Một tiếng xé rách, Tiếu Tẫn Nghiêm đã xé rách quần áo ngủ của Diệp Mạc, đáy mắt hiện lên tia cười dữ tợn nham hiểm, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc, lạnh lùng nở nụ cười, thanh âm vông cùng trầm thấp nói:" Đối với tôi cậu đã không còn giá trị, cho nên tôi cho phép cậu cút đi, nhưng có điều, tôi muốn cậu nhớ kỹ, tôi là người mà vĩnh viễn cậu cũng không thể nào chống lại."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dammy