The end.
"Đúng thế. Những bóng dáng kì ảo. Một dạng sinh linh giống như người. Chắc không có cái tên nào để gọi chúng cả. Chúng nhìn giống như người ... nhưng biến dạng vô cùng. Chúng có phần ngực, cổ và đầu nhìn giống người, nhưng tứ chi của chúng rất dài. Dài gấp đôi một cây thường và cao hơn hai người trưởng thành chồng lên nhau. Chúng di chuyển chậm rãi và chăm chú như đang vừa đi vừa tìm kiếm một cái gì đó. Chúng đi bằng tứ chi như động vật. Chúng tôi không nhìn rõ được từng chi tiết của chúng quay lưng về phía mặt trăng. Nhưng tôi nhớ rất rõ những con mắt to đùng, hình oval và rực sáng trong bóng đêm, trắng dã và cổ xưa như hai mặt trăng song sinh trên bầu trời. Ai cũng cảm thấy chúng có nhìn thấy chúng tôi, có lẽ chúng nhìn thấy mọi thứ diễn ra ở đầm lầy."
"Chúng tôi nín thở ngồi yên cả đêm, trong lòng đầy nỗi kinh hãi vài những âm thanh ma quái kia ngập tràn não từng người. May là chúng đi cách xa và có vẻ không để ý đến chúng tôi. Một người nữa lảm nhảm những câu vô nghĩa trong khi gật gù nửa tỉnh nửa mơ. Anh ta rơi thẳng xuống dưới và bị nuốt chửng như một thứ thức ăn. Bình minh lên và chúng tôi chỉ còn lại sau người."
"Dù không ngủ cả đêm, chúng tôi vẫn lẳng lặng tụt xuống cây và đi tiếp ngay khi trời sáng, không ai có đủ cam đảm để ở lại cái cây đó. Chúng tôi đi tiếp, mặc cho những vết thương thể xác và nỗi thống khổ tinh thần hoành hành trong người."
"Bầu trời quanh chúng tôi nửa xám nửa xạnh lục, dường như cố tình bắt chước của mặt nước. Chúng tôi đi trên một mặt phẳng đồng màu, không phân biệt được trên dưới, trái phải, bầu trời và mặt nước hòa vào làm một. Chúng tôi như những linh hồn đã bị đầm lầy nuốt chửng và trôi vật vờ giữa một âm phủ không có điểm kết. Nhìn lên trời chỉ khiến tôi chóng mặt, như thể đang đâm đầu thẳng xuống mặt nước. Dường như mọi thứ khác trên đời đều không còn tồn tại, chỉ còn vùng đầm lầy Hershel chết chóc này; không còn tương lai hay quá khứ, thời gian và không gian trở nên vô nghĩa. Chúng tôi đang bị đày đọa trong một thế giới vô định nào đó."
"Tất cả chúng tôi đều đã kiệt sức: cánh tay treo lủng lẳng trước ngực, môi khô khốc và lưỡi sưng phồng. Nơi này đã hút hết mọi sinh khí và nghị lực của chúng tôi. Hai người bên cạnh tôi nhìn như những xác chết thực sự. Chúng tôi vẫn hái những quả 'cám lợn trộn nấm độc' ăn nhưng không cảm thấy đói nữa. Một người nữa bị bỏ lại phía sau. Tôi không quay lại nhìn. Nhưng tôi biết là anh ta chỉ ngồi xuống và đầu hàng. Thế là hết."
"Tôi không hiểu được chúng tôi đang hướng về đâu? Liệu chúng tôi đang đi thẳng về phía trước hay chỉ đi lòng vòng? Liệu cuối cùng chúng tôi có lại tìm thấy những người bạn của mình đang đứng chờ mình ở trên bờ không? Hay chúng tôi sẽ chìm nghỉm, từng mạng, từng mạng một. Tiến, lùi, đi lòng vòng? Không ai biết được."
"Đêm thứ ba kéo đến. Chỉ mới đêm thứ ba! Liệu đó là đêm thứ ha hay tháng thứ ba? Không có một người qua đường nào bảo cho chúng tôi biết bao nhiêu thời gian đã trôi đi. Không một tảng đá hay cái cây nào bên đường để chúng tôi nghỉ chân. Chúng tôi cứ tiến về phía trước. Dừng lại nghĩa là chết."
"Chúng tôi lại nhìn thấy những sinh vật giống người đó., bóng chúng in hằn lên khung cảnh ngập ánh trắng xanh xao. Tôi thừa nhận là, đến lúc đó, giữa mọi sự chết chóc, sợ hãi và cô độc, thần kinh tôi đã nổ tung. Tôi vừa lê bước đi vừa khóc nức nở. Người thầy thuốc đã ở bên cạnh tôi từ điểm khởi đầu cuộc hành trình và vẫn ở cạnh tôi đến tận lúc đó cũng khóc trong vô vọng."
"Chúng tôi đi liên tục như thế trong hai ngày hai đêm tiếp theo. Chúng tôi là năm người cuối cùng, những người khỏe mạnh nhất, đó là lí do chúng tôi sống sót lâu đến thế. Âm thanh của đầm lầy đã không còn đọng lại trong đầu chúng tôi nữa mà đã ngấm vào tận tủy sống. Kiệt sức và bất lực, chúng tôi còn không đủ sức để khóc nổi nữa. Mỗi người chìm vào một ảo giới của riêng mình để trốn tránh hiện tại phũ phàng bên ngoài, chúng tôi vơ lấy những kí ức và kỉ niệm đẹp trong đời quấn lại quanh mình như một đứa trẻ chùm kín chăn vì sợ nhìn thấy ma. Từ trong đống kí ức hỗn độn đó, chúng tôi thỉnh thoảng lại hé mắt ra nhìn xem mình đã đi đến đâu. Nhịp bước chân của chúng tôi đã chậm lại rất nhiều, chỉ vừa đủ để không bị đầm lầy khai tử và treo cổ mà thôi. Có lúc, tôi nhận ra chỉ có người thấy thuốc đi cạnh mình, lúc sau tôi hé mắt, tôi đi một mình trên mặt nước, sau đó, bằng cách nào đó, chúng tôi lại sánh bước đi cạnh nhau."
"Đến đêm thứ sáu, tôi lơ đãng nhìn một người lính trẻ loạng choạng đi về phía những sinh vật hình người. Tay anh ta khua khua trong không khí như đang chào đón bọn chúng. Liệu có phải anh ta đã mất trí rồi chăng? Có lẽ thế. Liệu anh ta có nhận ra sự tồn tại của chúng không hay anh ta đang nhìn thấy một người nào đó anh ta yêu quý? Tôi cũng chịu không biết nữa."
Elric dừng câu chuyện lại, nhìn chăm chú từng thành viên trong nhóm, rồi gắn chặt ánh nhìn vào Redd.
"Cậu hiệp sĩ đó nhìn rất giống cậu. Về ngoại hình là vậy. Và cứ thế, cậu ta biến mất."
Elric ôm tay trước mặt va tựa mặt vào đó để che đi ánh mắt hoảng sợ của người hiệp sĩ trẻ. Ánh mắt của Elric chuyển sang Timmon, người lính già này đã bỏ quên đĩa thức ăn nguội ngắt trên tay từ bao giờ.
"Còn ông thì nhìn rất giống người thấy thuốc đó."
"Đừng dọa ma chúng tôi nữa, ông hãy kể nốt câu chuyện đi." Piscus vừa phản đối vừa run. Người em song sinh của cậu ta gật đầu, miếng gỗ đã bị để sang một bên từ bao giờ.
"Chúng tôi chỉ còn lại bốn người. Nhưng lúc đó thì tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Đầu tôi tràn ngập hình ảnh ngôi nhà ấm áp. Những con đường có những chú ngựa khỏe khoắn chạy qua. Cánh đồng lúa ngát hương thơm. Tôi nhìn thấy một cô bé chạy lại phía tôi và giơ một con búp bê ra. Tôi cầm lấy con búp bê đó, cảm nhận rõ ràng từng sợi vải mềm mại chạm vào da tôi. Đến lúc đó, tôi không hiểu được cái gì thật, cái gì là ảo nữa. Cơn điên loạn hoang đường đã thay thế hiện tại bằng những cảm giác dễ chịu không có thật. Càng ngày càng khó khăn để trồi lên, để quay về hiện thực. Vì hiện thực không có gì khác ngoài cái chết, sự đau đớn, đói khát và nỗi sợ hãi. Chúng tôi không còn là những hiệp sĩ kiêu hùng hay một người lính nữa, chúng ta thậm chí không còn là người nữa; chỉ còn lại những con vật tầm thường đang run rẩy đi tìm chỗ trốn để được toàn mạng mà thôi."
"Tôi hỏi lại lần nữa: một phẩm chất lớn nhất của một người hiệp sĩ là gì? Sự tuân lệnh? Tại sao chứ? Tại sao chúng tôi vẫn cứ bước đi tiếp? Tại sao lưng chúng tôi vẫn dựng thẳng lên mà không được nằm xuống nghỉ ngơi chứ? Như tôi đã bảo, khi đó chúng tôi không còn là hiệp sĩ nữa rồi."
"Liệu có phải một ngày nữa đã trôi qua không? Liệu có phải tôi tưởng tượng ra những sinh vật hoang đường kia không? Ôi trời đất, tôi cố gắng mở mồm ra nói gì đó. Nhưng dường như tôi đã không nhớ ngôn ngữ loài người nữa rồi, những âm thanh phát ra khỏi mồm tôi là âm thanh rền rĩ và tuyệt vọng của đầm lầy? Đừng nghĩ nữa, đi tiếp đi! Tôi thầm nghĩ. Liệu có phải chúng tôi vừa mất thêm một người nữa vì bị những xúc tu kia kéo lê đi không? Chúng tôi vừa đi vừa ăn món 'cám lợn pha nấm độc', rồi lại đi tiếp. Vừa đi vừa làm mọi thứ để tỉnh táo. Không được dừng lại! Phải di chuyển tiếp! Tại sao chúng tôi lại đến nông nỗi này chứ? Mệnh lệnh. Khu phế tích... đúng rồi ... khu phế tích có cổ vật đó. Lạy Chúa, xin ngài đừng để chúng tôi chìm."
"Tôi bỗng chìm đến một bữa tiệc nào đó. Mùi thức ăn ngon, những cái bắt tay. Tôi không muốn quay về hiện tại nữa."
"Tôi đã hoàn toàn điên loạn. Mất trí. Áo giới trong đầu tôi đã đè bẹp thực tại. Tôi không còn ở đầm lầy nữa. Tôi đã ở một thế giới khác, thời gian, ngày tháng vùn vụt trôi đi. Tôi như một kẻ đã đi lang thang khắp đầm lầy này hàng thế kỉ. Vô định và vô ưu. Tôi không cảm thấy gì hết. Tôi như một thứ gì đó từ một thời đại xa xăm nào đó bị bỏ lại đây. Tôi như là NHỮNG ÂM THANH ĐÓ. Tôi không còn là tôi nữa. Tôi TRỞ THÀNH những sinh vật na ná người kia. Lặng lẽ bò đi trên mặt nước. Tôi hoàn vào thứ nước đó, cắm rễ xuống bùn đất và vươn lên. Tôi trở thành từng múi, từng tế bào nhỏ bé của cây 'cám lợn pha nấm độ' kia. Tôi ..."
"Rồi chân tôi va phải đá."
Tất cả dường như đang chồm về phía Elric để nghe cho rõ. Ngay cả ngọn lửa cũng im lặng vểnh tai nghe.
"Tôi xoa đầu nhổm dậy. Cảm giác được ở yên trên mặt đất thật xa lạ, xa lạ như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày quên mất mùi vị thức ăn như thế nào. Cơ thể tôi không hiểu được tại sao nó không di chuyển nữa. Chân tôi mất cảm giác từ lâu, bỗng nhiên bừng tỉnh rồi rệu rã ra vì mỏi mệt. Rất lâu sau tôi mới tin được là tôi đang không ở trên đầm lầy nữa. Đầm lầy đã không ăn thịt được tôi. Tôi đáng đứng trên một phiến đá lớn hình chữ nhật. Ở giữa là một đường xuống hình vuông."
"Cuối cùng tôi cũng đến được khu phế tích. Tôi đã đến được trung tâm của đầm lầy. Cuối cùng tôi cũng làm được! Đây là cửa miệng, là lối đi vào trái tim của đầm lầy này!"
"Nhưng mọi thứ quanh tôi vẫn hư ảo, trời và nước cùng một màu. Như hai nửa của trí tưởng tượng bị trộn vào nhau. Tôi nhìn xung quanh. Tôi vẫn không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là ảo. Tôi không hiểu nổi mình đang đứng ở đầm lầy hay một chỗ nào khác."
Redd vặn tay liên tục, hỏi lại: "Rồi sao nữa? Còn những người kia, chuyện gì xảy ra với họ? Ông có tỉnh lại được không? Thứ gì ở trong khu phế tích đó?"
Những người khác đều gật đầu, họ chờ câu trả lời của ông. Họ có vẻ rất ... mờ nhạt. Elric liếm môi, bóng hình họ nứt ra như một miếng đất sét quá lửa. Tại sao ông không nhớ được cái gì ở trong khu phế tích đó? À ... cảm giác hoang đường đó. Hiện tại và ảo giác lẫn lộn. Chẳng phải chỗ trú tạm dưới những tán cây trong rừng này cũng chỉ là ... chỗ chú tạm thôi sao? Tại sao mà năm người bọn ông lại nhóm lửa trú chân ở đây chứ? Tại sao họ lại ở trong khu rừng này chứ? Tại sao lại ở trong tình thế này chứ? Họ đi từ đâu đến đây chứ? Câu chuyện này không có điểm khởi đầu và không có điểm kết. Bởi vì nó chưa kết thúc. Ông vẫn phải đi tiếp. Ông sẽ tiếp tục phải chịu nỗi thống khổ bước đi tiếp trên cuộc đời vô định, không có mục tiêu hay một cái đích nào trước mặt. Tại sao trên đời này chúng ta cứ phải tiếp tục sống và chiến đấu vì những thứ mông lung, vì lợi ích của người khác chứ? Tại sao? Sự tuân lệnh. Lòng trung thành. Tất cả đều là mù quáng. Ông đã hiểu, mình chẳng là ai cả, chỉ là con tốt đen trong ván cờ của số phận, là một giọt nước, một sợi cỏ bơ vơ trên mặt đầm lầy, một con vật vô nghĩa tồn tại vật vờ ở đây, không hơn không kém. Tất cả đã quá muộn!
Chàng hiệp sĩ trẻ Redd mờ đi đầu tiên. Rồi đến Timmon. Rồi Mattus cũng không đẽo mảnh gỗ nữa và biến mất. Piscus cũng im lặng và tan biến, sau khi cố nở một nụ cười nhìn ông.
Elric không còn thấy ấm. Hạ màn rồi! Ngọn lửa. Tiếng chim ăn đêm. Khu rừng. Ông quay lại với hiện tại của mình. Hiện tại mình đang ở đâu? À, đúng rồi! Vùng đầm lầy Hershel. Kiếp tồn tại duy nhất của ông từ này về sau. Âm thanh của đầm lầy vang lên một lần nữa trong người ông, trong tận xương tủy ông. Ông nheo mắt lại, ông đang ngồi cạnh lối đi xuống. Ông chỉ có một mình.
Elric đứng lên và nhìn quanh. Sẽ rất nhanh thôi, ông sẽ lại bị cuốn vào một ảo tưởng khác. Một đốm lửa khác và vài người bạn đồng hành khác sẽ hiện ra. Và sẽ lặp lại như thế mãi mãi!
Ông lặng lẽ đi xuống bậc thang và mất hút vào trong bóng tối. Cơ thể ông mệt mỏi nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh, tiếp tục đi xuống.
Và như thế, Elric mất tích trong đầm lầy Hershel.
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip