roditha/chương 1

Trong tiếng chửi bới của người lớn không dứt dưới lầu thì bây giờ trong căn phòng tối có một đứa bé đang cuộn tròn người trong chăn sợ hãi cố dùng tay che tai sói nhỏ lại để không nghe thấy những âm thanh đáng sợ đó, mãi đến khi chuông báo thức vang lên nó mới biểu môi đi xuống giường thay quần áo chuẩn bị đi học, đột nhiên có tiếng rầm vang lên, cánh cửa mở toang ra trước ánh mắt sợ hãi của nó, đứng trước mặt nó bây giờ là một gã đàn ông to lớn trên tay cầm chai rượu đang say xỉn đi về phía mình.

Thấy vậy mặt nó bổng chốt tái mét đi, nó hoản sợ lùi lại nhưng bị gã dùng một tay kéo lại còn tay kia của gã thì đấm thẳng vô bụng nó khiến nó nằm sõng soài trên mặt đất, nó ôm bụng đau đớn nhưng vẫn mím chặt môi không nói gì mặc cho nước mắt từ lúc nào đã chảy dài trên gò má nó, Gã thấy vậy càng tức giận hơn mà vớ lấy thanh sắt kế bên liên tục đánh nó vừa đánh vừa nói: "bộ tao làm gì mày à mà mày khóc như vậy, đứng lên!!, đứng lên cho tao! ITHAQUA!!", thấy nó không nói gì gã càng điên hơn mà đập thẳng chai rượu trên tay vô đầu nó, trong khoản khắc đó gã thấy được ánh mắt sợ hãi tột cùng của nó mà khoái chí cười lớn mặc cho nó đã nằm gục xuống trong vũng máu, mắt nó dần mờ đi vì mất máu quá nhiều, trước khi mất ý thức hoàn toàn nó khó khăn kêu cứu, nhưng dù vậy vẫn không ai đáp lại nó, không một ai!.
*KHÔNG*
*làm ơn ai đó cứu tôi với*
*KHÔNG*
*Mẹ... cứu con*
*KHÔNGGGGGGGGG*.

"KHÔNGGGGG"
Ithaqua choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cậu liên tục thở gấp cố ổn định lại nhịp tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực  của mình, tay cậu vô thức chạm lên đầu, ẩn sau mái tóc bạc kim mềm mại đó là một vết khâu lớn do lần đó gây ra,
khi nhớ lại những chuyện đó cậu bỗng chốc rùng mình, thật khủng khiếp, nhưng thật may, nó đã qua rồi và vừa nãy...chỉ là mơ, Ithaqua ngồi yên đó
mãi một lúc sao cậu mới bình tĩnh lại nhưng mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo từ khi nào, cậu định đứng dậy thay áo thì đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắn lấy tay cậu.

"Anh Ithaqua", một giọng nói mềm mại cất lên như xoa dịu nội tâm đang hỗn loạn của Ithaqua, là Robbie, thằng bé đã thức dậy từ khi nào có lẽ là do vừa nãy cậu tạo tiếng động quá lớn nên vô tình đánh thức nó, Ithaqua nhìn Robbie giọng có chút áy náy nói: "Robbie, anh xin lỗi anh làm em tỉnh rồi", Robbie nhìn cậu một lúc rồi hướng ánh mắt kiên định hỏi cậu: "em không sao, nhưng anh Ithaqua không sao chứ"
Nói rồi nó bò đến ôm chầm lấy cậu vỗ vỗ lưng cậu như an ủi miệng không ngừng nói: "không sao đâu anh Ithaqua, không sao đâu, có em ở đây với anh rồi", Ithaqua nghe thằng bé nói vậy thì liền cười nhẹ dùng tay xoa đầu nó, nước mắt từ lúc nào đã rơi lả tả xuống gò má nhỏ của cậu, cảm giác tủi thân lúc này tràn ngập trong cậu khiến Ithaqua chỉ biết khóc để vơi đi cảm giác ấy, còn Robbie thì không nói gì nó chỉ dùng tay vỗ về tấm lưng chi chít những vết sẹo cũ của anh mình.

Chẳng biết qua bao lâu Ithaqua đã ngủ thiếp đi trên vai Robbie từ khi nào,
nó đỡ cậu nằm xuống rồi đắp chăn cho cậu còn thằng bé thì mò lại bàn làm việc dùng máy tính gõ gì đó, một lúc sao thằng bé mới lò mò leo lên giường rồi ôm cậu ngủ, miệng nó lí nhí nói: "em sẽ không để ai làm tổn thương đồ của mình đâu", thằng bé vừa nói ánh mắt nó ngập tràn tia giết người nhưng đã bị bóng tối trong căn phòng che khuất,
tốt nhất là như vậy đừng ai thấy hay biết cả, thằng bé nằm xuống ôm Ithaqua rồi vùi đầu vào hõm cổ cậu mà ngủ ngon lành, gương mặt lộ ra vẻ tận hưởng.

                        Sáng hôm sau

Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên đánh thức hai con người đang ngủ say kia dậy, lại một buổi sáng mệt mỏi nữa bắt đầu, Ithaqua vươn tay ra tắt báo thức, cậu nằm dụi dụi mắt, một lúc sau mới có thể mở đôi mắt đã sưng húp của mình ra mà nhìn xung quanh, cảm thấy có gì đó kì lạ dưới thân cậu thử ngó xuống xem thử thì phát hiện Robbie đang ôm chặt eo cậu còn đầu của nó thì đang trong áo cậu!.

Ithaqua định đẩy thằng bé ra nhưng khi nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua,
Cậu bổng chốc đỏ mặt tai sói và đuôi điều cụp xuống đầy xấu hổ, cậu như vậy, cậu như vậy mà lại để một đứa trẻ mới mười một tuổi an ủi mình còn khóc trước mặt thằng bé nữa, nghĩ đến đây mặt Ithaqua càng đỏ hơn, cậu cố lấy tay che mặt lại để giấu đi sự ngại ngùng của mình nhưng có vẻ vô ích.

Mãi đến khi một giọng nói trẻ con cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ linh tinh của cậu, là Robbie, thằng bé rút đầu khỏi áo cậu vừa dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài nói: "C... chào buổi sáng..*ngáp*..anh Ithaqua", có lẽ do con quá sớm mới sáu giờ nên thằng bé lại gục đầu xuống vùi mình vào cậu ngủ thêm một lần nữa, Ithaqua thấy vậy liền phì cười, cậu nhẹ lấy tay thằng bé ra khỏi người mình,
rồi ngồi dậy hướng ánh mắt đượm buồn của mình nhìn thằng bé đang ngủ vùi bên cạnh, khóe môi cậu bất giác nở nụ cười hiếm thấy.

                        
                         Tám giờ sáng

Ithaqua đang trong bếp rửa chén thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa reo lên cậu nghe vậy thì nhanh chóng rửa tay sao đó đi ra cửa coi ai đến,
Lúc bàn tay cậu chuẩn bị chạm đến tay nắm cửa thì đột nhiên khựng lại,
Ithaqua bất giác nhớ lại những chuyện "trước kia" mà cẩn trọng nhìn qua khe cửa nhỏ, khi thấy người trước cửa cậu lập tức ngồi gục xuống cố che miệng lại để không phát ra bất cứ tiếng động gì, tim cậu giờ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực tay chân thì không còn chút sức lực nào.

Người ngoài cửa sao khi thấy không có ai trả lời hay ra mở cửa liền mất kiên nhẫn bấm chuông liên hồi miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu không rõ lời,
Đến một lúc sao vẫn không ai mở cửa hắn bắt đầu tức giận mà dùng thứ gì đó đập mạnh vào tay nắm cửa với hy vọng có thể mở ra nhưng không thể, một lúc sao hắn đằng cắn răng rời đi khi bắt đầu có nhiều người đi ngang qua nhìn.

Sau khi bên ngoài yên tĩnh được một lúc và không còn tiếng động nào nữa Ithaqua mới nhẹ thở phào một hơi rồi nhanh chóng chạy vào nhà dọn đồ,
Cậu phải chuyển đi nơi khác nhanh nhất có thể, nơi này thật sự không còn an toàn nữa rồi.

                       Chuyển cảnh

Còn người lúc nãy khi hắn đang đi trong con hẻm nhỏ thì luôn cảm nhận được có ai theo dõi mình, hắn không nghĩ ngợi gì lập tức tăng tốc để cắt đuôi tên theo dõi nhưng không được, rồi đột nhiên có tiếng kim loại ma xát dưới mặt đất vang lên sau lưng hắn, hắn giật mình quay đầu lại nhưng không thấy ai rồi âm thanh đó cũng biến mất nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó, hắn bây giờ bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà chạy thật nhanh đến con đường tấp nập đằng xa, cuối cùng hắn thở hồn hộc nhìn về phía con hẻm lúc nãy suy nghĩ một lúc rồi đi,
Miệng thầm chửi rủa.

                        Chuyển cảnh
Ithaqua lúc này đang cặm cụi xếp đồ vô thùng giấy thì đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, cậu giật mình nhưng cũng thủ sẵn con dao làm bếp trong tay để phòng thờ sao đó cẩn thận ra xem đó là ai,
Khi thấy mái tóc hạt dẻ quen thuộc Ithaqua mới thả lỏng bàn tay đang cầm dao ra mà để nó trên bàn kế bên,
Robbie lúc này vừa về thấy vật dụng đang được cất vô thùng giấy thì liền tò mò hỏi cậu: "anh Ithaqua, anh đang làm gì vậy ạ"

Ithaqua đang dọn đồ thì đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, cậu hoản hốt mà cầm ngay con dao làm bếp thủ sẵn trong túi mà đi ra xem là ai, khi thấy người vừa mở cửa cậu thở phào một hơi, là Robbie em ấy đã về rồi, Robbie nhìn cậu lại nhìn xung quanh căn phòng một lúc rồi hỏi cậu: "anh Ithaqua, anh đang làm gì vậy ạ, có cần em phụ không"
Ithaqua nghe vậy liền nhẹ giọng nói gương mặt có chút buồn: "Robbie ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà, anh xin lỗi vì chuyện đột ngột này", Robbie nghe vậy thằng bé không nói gì mà đi cất cặp sách phụ cậu dọn nhà.

_______________________________________

Tại sao Ithaqua lại sợ người trước cửa như vậy?
Liệu người đó là ai?
Người theo dõi hắn trong hẻm là ai?
Rốt cuộc Robbie đang làm gì mà Ithaqua không biết?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip