Chương 4: Nội dung vở kịch ắt hẳn không thể thiếu rồi!

6. Rồng nhân lúc Arnold say ngủ mà bay lên trời hắt hơi một cái, trận hán hạn ở trấn nhỏ Revan cuối cùng cũng được giải quyết.

Mà vật hiến tế bé nhỏ của hắn không hề biết việc này, hiện đang nằm cuộn mình trong hang động ôm bụng dưới ngẩn người.

"Sao vậy?"

Arnold ngẩng đầu nhìn Rồng: "Em sẽ mang thai sao?"

Đáy mắt vàng kim của Jacob hiện lên một ngọn lửa dục vọng.

"Thị trưởng nói cơ thể em không giống mọi người..." Arnold tha thiết nhìn Rồng, "Ngài sẽ để em mang thai chứ?"

Màu vàng sáng lấp lánh trong mắt Jacob lúc này dường như có thể thiêu đốt cả đại dương.

Arnold quấn mình trong rong biển cười với hắn: "Nếu như em không thể có mang, có phải ngài sẽ không làm mưa cho trấn Revan?"

"Em có thể." Rồng đi tới bên cạnh cậu, thân mình cao lớn bao phủ vật hiến tế bé nhỏ, "Em có thể mang thai."

Arnold vừa vui mừng vừa thẹn thùng ôm lấy cổ Jacob đứng lên, thân thể trần truồng như ẩn như hiện sau lớp rong lỏng lẻo.

Rồng ngược lại không dám đụng vào cậu. Thân thể của nhân loại so với Rồng thực sự quá mức yếu ớt, nếu như hắn cuồng hoan trong dục vọng, Arnold chắc chắn không chịu nổi. Jacob không nỡ để mất đi vật hiến tế trong lồng ngực, không nỡ mất đi một Arnold mềm như bông, cho nên hắn lựa chọn nhẫn nhịn.

Thế nhưng cả hai lần da thịt gần gũi đều không khiến Jacob thỏa mãn, tình hình điên cuồng có vẻ kéo dài.

Arnold không biết gì về dục vọng của Rồng, cậu khờ dại nằm nhoài trong lồng ngực hắn nũng nịu, thân thể trắng mịn mềm mại như hoàn mỹ vừa khớp với từng khối cơ bắp trên người Rồng.

Jacob thực sự vẫn không nhịn nổi, tay chân táy máy lại chạm vào bướm nhỏ của cậu, Arnold ngã ngồi trên chồng tiền vàng chói lọi, mặt đỏ ửng nỉ non.

Nước dâm nhớp nhớp dính đầy tay Jacob, hắn bèn đưa lên miệng liếm sạch, sau đó nằm một vốc tiền vàng hóa thành chất lỏng. Arnold mở to đôi mắt long lanh ngập nước, tò mò chăm chú nhìn hắn.

Jacob nghĩ thân thể Arnold quá mức ngây ngô, vì thế hắn biến ra một cây dương vật giả: "Lúc ta không ở đây, em có thể tự chơi một mình."

Arnold làm sao chịu, cậu dùng cả tay chân bò ra từ dưới thân rồng trốn tránh, không dám nhìn vào vật màu vàng lấp lánh kia.

"Không thích sao?" Jacob nhíu mày trầm tư, biến cây dương vật lớn hơn tí nữa, "Như vậy tương đối giống của ta rồi."

Vật hiến tế của hắn lại càng lẩn xa hơn, co thành một khối nho nhỏ trong góc hang động sâu nhất.

Rồng đi tới, nhấc cậu lên dựa lưng vào tường, đặt dương vật giả áp vào miệng huyệt.

Arnold lập tức khóc òa, nước mắt không ngừng được.

Jacob tưởng rằng cậu sợ đau, vừa thơm thơm câu vừa di chuyển vật trong tay.

Arnold lại khóc càng dữ dội, khóc tới mức hổn hà hổn hển co quắp ngồi dưới đất.

Lúc này Rồng mới ngừng tay, ôm cậu vào lồng ngực: "Em không thích sao?"

"Không... Không thích..." Arnold khóc đến thương tâm gần chết, "Có phải ngài... Không cần em nữa, nên mới làm cái này... cái này..."

Jacob hôn cậu, dùng sức mút mát đôi môi rồi lén lút vứt cây dương vật giả vào đống tiền vàng, "Muốn em."

Arnold vẫn cứ khóc, mãi đến khi Rồng thúc dương vật thật vào thân thể, cậu mới thỏa mãn mà nỉ non.

Jacob dạy hư vật hiến tế bé nhỏ mất rồi, nhưng trong lòng hắn lại ngọt ngào như nếm mật.

7. Arnold là người đầu tiên phát hiện ra kỵ sĩ xuất hiện trên biển rộng.

Nhóc cá hề bơi lội quanh chân cậu, cỏ nước cũng nhẹ nhàng phe phẩy lên đôi chân trần, vật hiến tế bé nhỏ nhìn chăm chú vào người đàn ông đến từ quê hương mình. Cả hai người không ai lên tiếng trước.

Khôi giáp trên người kỵ sĩ tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng nhưng thanh kiếm dưới biển sâu vẫn chói lòa rực rỡ.

Arnold vừa thân mật với Rồng xong nên thân thể còn suy yếu, trên gương mặt nhỏ nhắn tình triều vẫn chưa rút đi.

Jacob đi ra từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo cậu.

Kỵ sĩ đằng xa giơ kiếm trong tay lên khiến Arnold nhớ lại những vết thương trên người Rồng.

"Kỵ sĩ chưa bao giờ đến muộn." Còn Rồng thì chưa bao giờ nói dối.

Arnold cũng chưa bao giờ nói dối. Bởi vậy cậu che chở trước người Jacob, thực hiện đúng như lời hứa sẽ bảo hộ hắn.

Đáy biển xung động mãnh liệt, đám cá thường ngày vốn vây quanh hang động cũng bơi đi lẩn trốn khắp nơi.

Rồng nhẹ nhàng cười rộ lên, kéo tay Arnold giấu ra sau người: "Hắn không phải là kỵ sĩ của ta." Jacob chăm chú nhìn vật hiến tế sau lưng, ánh mắt dịu dàng khôn xiết.

Arnold nghe vậy sửng sốt, mà Rồng đã kịp bay lên trút bỏ hình người, chân thân hùng vĩ chặn ngang miệng hang động. Kiếm trong tay kỵ sĩ cuối cùng cũng hạ xuống, đôi cánh xanh đen tung lên dễ dàng né đòn tấn công, hàm răng sắc nhọn găm vào vai kỵ sĩ. Arnold thấy máu đỏ từ từ lan ra đáy biển âm u như một đám sương mù.

Sau khi đánh bại kỵ sĩ, Rồng lại quay trở về bên Arnold, xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của cậu rồi bế cả người vào hang. Thế nhưng Arnold không còn chủ động như lúc trước.

"Dọa sợ em rồi sao?"

Arnold lắc đầu: "Ngài thích kỵ sĩ của ngài sao?"

Khóe miệng Rồng cong lên: "Thích lắm." Hắn định mở chân vật hiến tế bé nhỏ của mình, nhưng Arnold lại nhùng nhằng không chịu, chống cự lại sự đụng chạm của hắn.

Rồng không kìm nén được dục vọng trong lòng, đặt Arnold dưới thân rồi mạnh mẽ va chạm. Arnold ở cùng hắn lâu rồi, đã quen với việc gần gũi da thịt, không còn sợ đau như trước nữa, chỉ là đến lúc cao trào mãnh liệt vẫn khóc mà thôi.

Rồng chưa bao giờ tin nước mắt loài người sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của mình, mãi cho đến khi gặp phải Arnold.

Cậu nằm dưới thân hắn lặng lẽ rơi lệ. Trái tim Jacob như bị nước mắt của cậu làm cho tan nát, cuối cùng rút dương vật sưng đỏ ra: "Em rất đau lòng."

"Người ngài yêu không phải em."

Rồng liếm nước mắt của cậu: "Là em."

"Người ngài yêu là kỵ sĩ." Hiếm khi Arnold né tránh bàn tay Jacob.

Rồng bất đắc dĩ thở dài, ôm cả Arnold và rong biển gói vào trong ngực rồi bước ra ngoài hang động.

Bọn họ im lặng đi theo dòng hải lưu, Arnold dần dần không khóc nữa, cậu nằm nhoài trong ngực Jacob thút tha thút thít nhìn xung quanh. Nơi sâu thẳm này quá vắng vẻ, đến cá cũng không bơi lại đây. Rồng cứ như vậy đi về phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu hôn đi nước mắt còn đọng lại trên mặt người trong ngực.

Cuối cùng bọn họ đến một tòa thành làm từ vỏ sò và xác tôm cá chồng chất, Jacob thả Arnold xuống đất rồi kéo tay cậu đi vào.

________________

Tác giả có lời muốn nói: Báo động trước có 3P. 

Editor thì thầm: Sắp song long nhập động rồi, mà song long nghĩa đen luôn hong phải nghĩa bóng nữa =)))) chỉ tội Arnold bé nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip