Hai trái tim gắn bó (1)

Edit: Nananiwe

Liễu Như Hải không nói, chỉ yên lặng nhìn Vu U. Nét mặt và biểu cảm của hắn trầm tĩnh hơn trước kia nhiều, hắn nhàn nhạt nói một câu: "Dậy trước đã, chúng ta ăn sáng."

Nhưng mà trước khi dậy Liễu Như Hải vẫn tỉ mỉ chườm lạnh cho cái mông còn hơi đỏ của Vu U, bôi thuốc xong mới đi xuống phòng khách tầng một.

Lời buổi sáng vẫn nghẹn lại trong bụng, thái độ của Liễu Như Hải khiến Vu U hơi kho hiểu. Cậu mang theo mục đích mơ màng xâm nhập vào thế giới của chủ nhân, cho dù bây giờ cả hai đã bày tỏ tâm ý với nhau thì trong tim Vu U vẫn hoàn toàn không chắc như trước, cậu không biết hành vi như vậy có được tha thứ hay không.

Lúc ăn cơm vài lần Vu U muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

"Có muốn ra ngoài đi dạo chút không?" Thấy tiểu nô lệ cả bữa chẳng chú tâm ăn cơm, Liễu Như Hải buông đũa xuống mở lời.

Thời gian này vẫn chưa kết thúc mùa xuân, bên hồ nam cây liễu rủ bóng thướt tha, chim hót líu lo trên cành, hai bên đường dành cho người đi bộ cũng mọc cỏ xanh biếc, sức sống dồi dào. Vu U quen thuộc đi phía sau Liễu Như Hải nửa bước, nhưng lại bị hắn nắm lấy tay kéo đi lên bên cạnh. Nhìn hai bàn tay đan vào nhau, trái tim như có gió khẽ thổi qua mặt hồ cũng bắt đầu gợn sóng lăn tăn, hết lớp này đến lớp khác không ngừng dập dờn.

Hôm nay Liễu Như Hải mặc một bộ đồ ở nhà vô cùng thoải mái: một chiếc quần thun rộng màu xám nhạt, áo thun trắng cổ tròn bên trong, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi vải lanh cotton cùng màu. Cảm giác vừa tươi tắn tự nhiên lại đầy phóng khoáng tự do, như thể hòa vào sắc xanh của cây lá và dòng nước dịu êm quanh mình.

Liễu Như Hải dắt Vu U tới ngồi ở ghế dài bên hồ, khẽ lên tiếng giữa làn gió dịu nhẹ, ngữ điệu vừa trầm lắng vừa xa xăm: "Trước đây tôi thích ngồi ở nơi này nhất, bốn mùa xuân hạ thu đông khung cảnh đều khác biệt, luôn có thể khơi dậy trong lòng rất nhiều linh cảm. Tôi vẫn luôn cho rằng, trong thế giới rộng lớn này mọi cảnh vật tươi đẹp đều sẽ kéo dài như vậy, mãi mãi không thay đổi." Hắn mỉm cười nhẹ, nụ cười nhẹ tựa mây khói phút chốc tan trong làn gió: "Nhưng mà sau này tôi mới nhận ra rằng, làm gì có chuyện mãi mãi không thay đổi chứ. Thế sự vô thường, lòng người khó đoán, mọi chuyện mọi vật đều có số mệnh của chúng. Nếu như không tranh đấu có lẽ sẽ có thể chìm đắm trong ảo cảnh ấy, nhưng nó vĩnh viễn không hề chân thật; còn nếu tranh thì hiện thực đẫm máu bày ra trước mắt, cho dù muốn cũng sẽ không tìm lại được vẻ đơn thuần vốn có nữa."

Vu U yên lặng ngồi bên cạnh, bàn tay nắm tay Liễu Như Hải lại chặt thêm một ít. Cậu đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, sợ chủ nhân mỏng manh mình vừa chạm vào đã vỡ vụn.

"Nếu con người có thể giữ vững lòng mình, không sợ sự vật đổi sao dời, chuyên tâm vào một góc nhỏ trong tim, cứ vậy mà kiên định bước về phía trước... là chuyện vô cùng khó khăn." Liễu Như Hải nhìn Vu U, ánh mắt khó đoán như hồ nước sâu: "Tôi tự nhận tôi không làm được..."

Dưới ánh mắt thâm sâu nhưng cũng tràn đầy bình tĩnh của Liễu Như Hải, Vu U kiên định nói: "Nhưng... rõ ràng chính ngài đã dạy em kiên trì là gì, hi vọng và mơ ước là gì, mới khiến em không chùn bước tiếp tục tiến về phía trước."

Cậu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của chủ nhân, cuối cùng chậm rãi kể câu chuyện xưa cũ vắt ngang qua trái tim mình ra cho chủ nhân nghe.

"Ngài từng hỏi em rằng tại sao ban đầu lại lựa chọn bước vào giới giải trí." Vu U cụp mắt, lọn tóc mềm mại che phủ đôi mi xinh đẹp khiến nhìn qua cả người cậu nhu hòa hơn rất nhiều: "Bởi vì như vậy sẽ có thể đến gần ngài hơn một chút." Giọng nói pha chút dí dỏm nhưng không hiểu sao Liễu Như Hải lại nghe ra vài phần bất đắc dĩ.

"Ban đầu em tham gia show tìm kiếm tài năng kia là vì nó do Mục Hải sản xuất, em biết đó là công ty đứng tên ngài, thế nên mới ôm mộng mong có ngày gặp được sếp. Nhưng mà mộng thì dù sao cũng là mộng, mãi đến khi chương trình kết thúc em cũng chưa từng thấy bóng dáng ngài. Dẫu sao với ngài mà nói, chương trình này cũng chỉ là một dự án quá bình thường." Vu U nở một nụ cười khổ: "Sau đó nữa thì ngài cũng biết rồi, ngay cả cơ hội bé xíu em cũng chẳng có nữa, mãi đến ngày ấy trùng hợp ngoài ý muốn..."

"Vì sao cứ nhất định phải gặp tôi?"

"Chủ nhân có phiền nếu em kể một câu chuyện nhỏ không?" Vu U chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh mặt trời, hỏi nhỏ.

"Tôi có thể từ chối sao?"

"Cảm ơn chủ nhân!" Vu U bật cười, nụ cười chân thành mà nồng nhiệt khiến Liễu Như Hải không tưởng tượng được câu chuyện sắp tới nặng nề đến nghẹt thở.

"Có một cậu bé, cha mẹ hi vọng cậu sẽ có một đời an nhàn không lo không nghĩ, thế nên luôn gọi cậu là "Du Du"." Giọng Vu U nhẹ nhàng bằng phẳng, giống như đang kể một câu chuyện nào đó chẳng liên quan tới mình. "Trước năm cậu bé năm tuổi, đúng thật là ngày nào cũng trôi qua trong an nhàn, thích nghịch ngợm gây sự nhưng chưa bao giờ bị trách mắng nghiêm khắc."

"Nhưng mà, sau năm cậu bé năm tuổi thì tất cả đều thay đổi. Đầu tiên là bố trở nên gắt gỏng dễ tức giận, động tí là đánh cậu, lúc ra tay nặng nhất tới mấy ngày sau cậu bé vẫn không xuống được giường. Ban đầu mẹ cậu còn ngăn cản, không ngờ sau đó ngay cả bà ấy cũng dần dần lạnh nhạt với cậu bé. Cậu thường xuyên không có cơm ăn, đối đến mức tới quán ven đường ăn đồ ăn thừa của khách bỏ lại, thỉnh thoảng còn bị đánh nữa, cơ mà cậu đã quen từ lâu rồi."

"Sau đó, đôi vợ chồng không có tiền hít mai thúy kia chết rồi..." Nói đến đây, Vu U lại nở một nụ cười đầy mỉa mai, chẳng thể nói rõ là bi thương hay giải thoát.

"Bọn họ nhảy lầu tự tử, cùng nhảy từ tòa nhà cao nhất trong thị trấn xuống. Buồn cười chính là... bọn họ chết rồi vẫn còn cướp đi sinh mạng của một người qua đường vô tội."

Liễu Như Hải nhìn Vu U, chỉ thấy ánh mắt cậu rơi xuống mặt nước phía xa xăm nhưng lại không có lấy một gợn sóng. "Đó là một bé gái năm tuổi, là hi vọng duy nhất của một người mẹ đơn thân."

"Một người mẹ mất đi con gái và một đứa trẻ mất đi cha mẹ cứ vậy ghép lại thành một gia đình mới." Vu Vu nở một nụ cười trào phúng: "Nhưng mà dù sao đứa bé cũng không phải con ruột của bà mẹ kia, không chỉ không phải mà còn có thể nói là kẻ thù giết con mình."

"Người mẹ đơn thân này cũng trắc trở long đong. Hồi trẻ bà từng có lòng nhiệt huyết với nghề múa, nhưng vì bị thương mà buộc phải rời sân khấu, sau này bị người yêu vứt bỏ. Nguyện vọng duy nhất cả đời bà là có thể bồi dưỡng con gái thành một vũ công, không ngờ con gái cũng..."

Vu U hơi ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục kể: "Sau khi con gái chết, bà cũng mất đi nơi gửi gắm hi vọng, trở nên điên cuồng tàn nhẫn, trút tất cả những phẫn hận và bất mãn về thế giới này lên đầu đứa "con nuôi" trên danh nghĩa của mình, vừa ép cậu bé tập múa bất kể ngày đêm, vừa điên cuồng bào mòn phá hủy tinh thần và ý chí của cậu bé. Bà ta đổi tên cho cậu bé, mặc dù chỉ khác một chữ nhưng lại khiến cậu bé vẫn luôn nhớ rằng chẳng qua mình chỉ là một miếng thịt hối nát đáng ra nên mục ruỗng trong bùn nhão."

Dường như Liễu Như Hải cũng có thể cảm nhận được bóng tối phủ bụi đến từ người VU U, giống như xà nhà mục nát bị gặm nhấm ăn mòn khiến người ta lo lắng nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Vu U hít sâu một hơi, nói: "Càng nực cười hơn chính là, người mẹ đơn thân kia lại là viện trưởng của một cô nhi viện, ngoài mặt luôn luôn diễn vẻ từ ái yêu thương nhưng đến khi trở về mới giày vò những đứa trẻ nhỏ tuổi bất hạnh. Phạm lỗi bị đánh đập, nhốt lại, không cho ăn... đã là chuyện quá bình thường."

"Sau đó những đứa trẻ này còn phải ngoan ngoãn nghe lời bà ta đóng vai mình vui vẻ hạnh phúc trước mặt người ngoài. Bởi vì những đứa trẻ khỏe mạnh ở đây đều biết múa nên thường sẽ có một ít hoạt động từ thiện đến mời chúng đi biểu diễn, vừa hợp hoàn cảnh lại dễ lấy lòng người, tốt biết bao... Nhưng làm gì có ai rảnh để nghiên cứu kỹ xem rốt cuộc phía sau khung cảnh ấy là cái gì?"

"Trong những năm ấy điều mà cậu bé làm nhiều nhất chính là chạy trốn, bị đánh, lại chạy trốn, lại bị đánh... Mệt mỏi, chán chường, hận thù cứ vậy bén rễ, nảy mầm trong trái tim non nớt ấy và không ngừng sinh sôi phát triển, ngày nào cậu bé cũng ngóng trông người đàn bà ấy mau chết đi, thậm chí còn từng có ý nghĩ cùng chết với bà ta. Nhưng cậu ấy thật sự quá nhỏ bé quá yếu đuối, lại thường xuyên rơi vào vòng xoáy nghi ngờ bản thân không lối thoát., hết lần này đến lần khác tự hỏi trong lòng rằng tại sao mình phải sống tiếp? Mình sống tiếp là để chịu tội cho người khác ư?"

Chuyện cũ từ đáy lòng như từng lớp tường đất loang lổ bị bóc tách ra, Vu U ngồi trên ghế dài trầm tư rất lâu, Liễu Như Hải lại yên lặng ngồi bên cạnh cậu nhìn bươm bướm khẽ bay, chim chóc vỗ cánh.

Qua rất lâu Vu U mới bước ra khỏi sự lặng im ấy và quay sang nhìn chủ nhân, sự lạnh lẽo và hoang mang trong mắt dần dần biến mất, đổi lại là nụ cười quen thuộc: "Cũng may... vào năm mười ba tuổi ấy cậu bé đã gặp được một người, một người đã phá vỡ mọi suy nghĩ tăm tối trong cậu rồi từ đúc lại một con người mới, để cậu có thể sống lại lần nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip