Hối hận không kịp (3)
Edit: Nananiwe
Vu U ngây ra, dự cảm không tốt càng trở nên mạnh mẽ làm cả người cậu lạnh lẽo.
Liễu Như Hải cầm lấy dây xích, Vu U run run cầm đầu còn lại móc lên vòng cổ của mình.
Thế này là muốn đi đâu?
Trong lòng nghi hoặc như vậy, Vu U vừa định đứng dậy lại bị Liễu Như Hải liếc một cái: "Tôi có cho em đứng dậy chưa?" Nói xong không nhìn nữa mà vòng qua bàn làm việc đi đến cửa.
Ánh mắt ấy khiến cơ thể Vu U bất giác co rụt lại, dây xích bị kéo căng. Cậu không thể do dự quỳ tại chỗ, chỉ có thể buông lỏng nắm đấm, toàn thân trần trụi kinh hồn khiếp vía bò phía sau chủ nhân.
Giây phút tay Liễu Như Hải chạm đến cửa phòng, tất cả sợ hãi, hoảng loạn, tủi thân mà Vu U đè nén đều bộc phát. Nước mắt cậu tuôn lã chã, hai tay kéo chặt lấy dây xích, khóe môi hơi nhếch lên, cũng không tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Trong tay Liễu Như Hải đột nhiên sinh ra lực kéo cực mạnh trước nay chưa từng có. Tiểu nô lệ của hắn luôn vô cùng cẩn thận, lần nào dắt đi cũng sẽ tự giác giữ khoảng cách hợp lý nằm trong phạm vi dây xích, Liễu Như Hải cho là dây xích của Vu U bị vướng ở chỗ nào đó, bất giác quay đầu lại thì nhìn thấy Vu U bướng bỉnh quỳ tại chỗ, trong mắt dường như chất chứa vạn phần không cam lòng.
Tâm trạng vốn cũng được coi là khá tốt của Liễu Như Hải bị phủ một lớp sương lạnh, sau đó trong con ngươi thâm thúy hiện lên đầy lửa giận như muốn dâng trào. Nếu hắn nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên tiểu nô lệ phản kháng hắn kịch liệt như vậy.
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, cuối cùng vẫn là Vu U thua trận: "Chủ nhân, em sai rồi, xin ngài đừng mang em ra ngoài, em thật sự biết sai rồi!" Vu U khóc lóc cầu xin, tay vẫn không buông ra: "Em không cố ý đâu, em chỉ sợ..."
Nước mắt như trân châu lóng lánh rơi xuống từng giọt. Tuy nhiên Liễu Như Hải lại không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cậu khóc như đang nhìn một con thú cưng sắp bị vứt bỏ.
Vu U thật sự luống cuống, cậu bò mấy cái đã đến bên chân chủ nhân, chậm rãi cúi người xuống, đặt một nụ hôn khẽ lên đôi giày da trơn không chút hoa văn nào trước mặt. Thế nhưng nước mắt lại không kìm được rơi xuống đó rồi bắn ra trông như một bông hoa thủy tinh bị vỡ vụn.
Vu U lại càng luống cuống hơn, thế mà lại vươn đầu lưỡi liếm sạch những giọt nước mắt trên giày đi, vị đắng và vị mặn đồng thời xộc vào khoang miệng nhưng dường như cậu lại chẳng cảm nhận được. Vu U chợt hé miệng cắn ống quần chủ nhân, nhẹ nhàng giật giật hai cái, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Như Hải cuối cùng cũng xuất hiện vết rách, đương nhiên hắn không ngại sử dụng một chút thủ đoạn cưỡng chế những nô lệ không nghe lời phải khuất phục. Ban nãy đúng là hắn phẫn nộ thật, còn đang nghĩ xem phải dùng cách gì để cho nô lệ ngày càng coi trời bằng vung này một bài học nhớ đời.
Nhưng tiểu nô lệ này luôn có cách chạm phải phần mềm mại nhất trong lòng hắn. Nhìn Vu U bên chân luôn kiên trì nghẹn ngào kéo ống quần mình, vẻ lạnh lùng của Liễu Như Hải cuối cùng cũng tan bớt đi.
Hắn ngồi xổm xuống lau nước mắt trên mặt tiểu nô lệ, hỏi: "Vì sao lại khóc?"
"Chủ nhân, cầu xin ngài, em thật sự sẽ nghe lời, sẽ không dám... lừa gạt ngài nữa đâu, cầu xin ngài đừng mang em tới chỗ kia." Vu U nắm chặt tay chủ nhân, giọng nói vừa thê lương vừa thành khẩn: "Em không muốn bộ dạng như vậy bị người khác nhìn thấy, cầu xin ngài..."
"Em cho rằng tôi định dẫn em đi đâu?" Liễu Như Hải không biết tiểu nô lệ của mình nghĩ đi đâu.
"Thì là... là chỗ lần trước ngài nói trong điện thoại... mang nô lệ lên trên sân khấu, cho những người khác nhìn thấy..." Vu U vẫn chưa hết hoagr sợ, đứt quãng nói ra suy nghĩ của mình.
Cuối cùng Liễu Như Hải cũng biết lý do tiểu nô lệ của mình sợ hãi và phản kháng như vậy rồi. Chỉ là hắn không ngờ, lần trước chỉ thuận miệng trêu vậy thôi mà nhóc con lại nhớ đến tận giờ.
"Em cảm thấy tôi sẽ mang em đến chỗ đó ư?"
"Không, không phải sao?" Đôi mắt Vu U nháy mắt tràn đầy hoang mang: "Em cảm giác được ngài rất tức giận, tự dưng em nghĩ tới chỗ đó..."
"Trong lòng em tôi là người như vậy sao? Hửm?" Ánh mắt Liễu Như Hải vẫn xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong con ngươi của tiểu nô lệ: "Còn tưởng tiểu nô lệ của tôi thông minh, sao mà càng ngày lại càng ngốc rồi?"
"Chủ nhân... trong lòng em ngài là người tốt nhất, là nô lệ quá ngu ngốc, rước thêm phiền phức cho ngài, khiến ngài tức giận." Vu U biết mình hiểu lầm chủ nhân, cậu cụp mắt vừa thẹn vừa xấu hổ.
"Là do tôi không nói rõ ràng." Liễu Như Hải sờ lên mái tóc mềm mại của Vu U, ngay từ lúc tiểu nô lệ nhắc tới thì hắn đã muốn làm như vậy rồi: "Còn nhớ những gì tôi từng nói không? Em phải tin tưởng tôi, tin tưởng tôi sẽ không làm hại em."
Vu U ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt chủ nhân. Cậu thoáng gật đầu, chỉ cảm thấy trong đôi mắt ấy là dải ngân hà mờ ảo, ánh sáng lấp lánh ấy bao phủ lấy cậu.
"Tôi muốn dẫn em xuống tầng hầm dưới tầng một, đó là phòng điều giáo riêng của tôi, lần trước em đã tới một lần rồi." Liễu Như Hải giải thích kỹ càng: "Còn sợ nữa không?"
Đương nhiên Vu U không quên, dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên cậu tiếp nhận chủ nhân điều giáo, mặc dù quá trình khó tránh khỏi sợ hãi nhưng cậu biết chủ nhân sẽ không thật sự làm mình bị thương.
Vu U gật đầu, sau đó lại lắc đầu, có chút 囧: "Nhớ ạ chủ nhân, em không sợ... Em đã làm sai, ngài trừng phạt em là đúng."
Liễu Như Hải bị dáng vẻ gật đầu rồi lại lắc đầu của Vu U chọc cười, hắn đứng dậy hơi kéo dây xích trên tay, nói: "Đi thôi."
Thật ra Vu U vẫn rất căng thẳng, dù sao thì trong biệt thự cũng còn Tiền quản gia và những người khác. Nhưng chủ nhân đã nhượng bộ đến vậy rồi, đương nhiên cậu không dám được nước lấn tới, chỉ đành chậm rãi quỳ bò đi theo phía sau,
Ngoài cửa rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn ấm áp ngoài hành lang chiếu lên chỗ lầu ba này. Vu U nhìn quanh một lượt không phát hiện ra bóng dáng mấy người Tiền quản gia, cuối cùng mới thở phào một hơi theo chủ nhân vào thang máy, đi xuống phòng điều giáo có vẻ thần bí kia.
Vu U không biết toàn cảnh căn phòng này như thế nào. Lần này cậu được đưa tới trên đài cố định quỳ dạng hình tròn hơi nhô ra, có rất nhiều tia sáng đỏ từ trên không trung chiếu xuống vây quanh đài này, trông như một lồng giam vậy. Còn chủ nhân thì đứng phía sau vòng sáng lặng lẽ nhìn cậu.
Vu U cảm thấy những tia sáng này vô hình trung kéo xa khoảng cách giữa mình và chủ nhân, vì vậy bất an vặn vẹo một chút, rụt rè gọi: "Chủ nhân..."
"Đẹp lắm, đây là sân khấu chỉ thuộc về tôi và em, em chỉ cần biểu diễn cho một mình tôi xem là được." Liễu Như Hải nói: "Còn nội dung thì để tôi sắp xếp giúp em, thấy thế nào?"
"Vâng chủ nhân." Thấy chủ nhân trịnh trọng như vậy, vẻ mặt Vu U cũng lo lắng thêm một chút.
Cũng không biết Liễu Như Hải đã làm gì mà trên trần treo đột nhiên hạ xuống hai chiếc vòng bạc kích thước rất to, bị treo bằng dây xích khá thô. Nó lay động ngay trên đỉnh đầu Vu U, trông có vẻ rất kiên cố. Vu U vô thức ngẩng đầu lên nhìn một hồi, phát hiện vòng bạc này không giống cái lần trước cậu thấy, bởi vậy không biết nó dùng để làm gì.
Trong lúc Vu U còn đang thắc mắc thì cậu thấy chủ nhân ở bên cạnh đã cầm mấy dải lụa màu đỏ chậm rãi bước lên sân khấu.
Liễu Như Hải buộc hai đầu dây lụa vào lần lượt hai vòng tròn, để hai tay tiểu nô lệ đan vào nhau rồi mới buộc dải lụa bên trái vào cổ tay. Vu U khẽ giật thử, phát hiện chất liệu của dải lụa này rất mềm, mặc dù buộc chặt nhưng cổ tay lại không cảm thấy đau.
Sau đó cậu phát hiện vòng tròn kia từ từ được đưa lên cao, hai tay bị trói cũng bị kéo lên theo khiến tư thế của cậu cũng thành tư thế đứng.
Vu U cuống quít nhìn chủ nhân, phát hiện chủ nhân đang cầm điện thoại bấm gì đó để điều khiển, không có phản ứng gì đặc biệt cả. Đến tận khi Vu U chỉ có thể dùng mũi chân chạm đất thì vòng tròn kia mới dừng lại.
Tư thế này giống lúc bị trừng phạt khi xét xử, khiến cảm giác hoảng sợ của Vu U càng thêm mãnh liệt.
Tuy nhiên vẫn chưa xong, Liễu Như Hải cầm lấy dải lụa ở vòng tròn bên phải, nói: "Nâng chân bị thương của em lên."
Vu U chỉ có thể nâng chân phải lên hướng về phía Liễu Như Hải, chỉ còn lại mũi chân trái chạm đất. Tư thế này khiến cậu có mà giữ được cân bằng, run rẩy sắp ngã mấy lần liền.
Liễu Như Hải quấn dây lụa lên mắt cá chân bên phải của Vu U, lại để vòng tròn lên cao lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip