Lòng em có người (2)

Edit: Nananiwe

Sau đó Vu U lại hỏi thăm được một ít tin tức ở chỗ Tiền quản gia, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi. Chịu áp lực lớn, lại nơm nớp lo sọ diễn nốt mấy cảnh còn lại, cuối cùng cũng nghênh đón buổi tiệc đóng máy đầy long trọng.

Cả tối hôm ấy Vu U đều trong trạng thái không yên, chỉ hận không thể bay về trước mặt chủ nhân nhận trừng phạt ngay lập tức.

Nhưng mà cậu đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đương nhiên không thể làm gì được, chỉ có thể ngoan ngoãn đi kính rượu từ đạo diễn đến nhân viên đoàn phim. Tửu lượng của đạo diễn Mễ chả ra làm sao cả, nhưng hiếm khi đứng đắn vỗ vai Vu U một cái, lớn tiếng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, con cá nhỏ nhà cậu gặp được nước rồi, cố gắng duy trì trạng thái này, tương lai rất có triển vọng."

"Cảm ơn đạo diễn Mễ, vẫn phải cảm ơn sự tin tưởng và giúp đỡ của anh." Vu U uống khá nhiều rượu rồi, mặt mày đỏ bừng chân thành nói lời cảm ơn.

"Này!" Mễ Triết khoát tay: "Liễu đại sư hiếm khi nhờ cậy anh giúp việc gì, cậu ta có thể mở lời giúp cậu thì đương nhiên không có chuyện anh đây không tin. Nhưng mà sự thật chứng minh, nhóc thật sự có..." Mễ Triết giơ ngón tay cái với Vu U, cười cười: "Sau này muốn tìm nhóc đóng phim sợ là không mời nổi rồi."

Vu U lắc đầu liên tục: "Anh nói đùa, chỉ cần anh tin tưởng thì em cũng hi vọng có vinh hạnh hợp tác với anh lần nữa."

"Hôm nay rất vui, tôi nói với cậu nhiều thêm mấy câu." Mễ Triết vẫy tay với mấy nhân viên trong đoàn ý bảo đi đi, sau đó kéo Vu U tới một góc nhỏ: "Cái tên Liễu đại sư này ấy à, thật ra con người cậu ta rất tốt. Hồi còn đi học chẳng ai thuần khiết như cậu ấy, nên mọi người đều thích gọi cậu ấy là "đại sư". Nhưng mà nói thật một câu thì cậu ta đúng là một tên khờ! Rất thẳng thắn, nhất là trong chuyện tình cảm. Người làm nghệ thuật ấy à..." Mễ Triết cầm chén rượu, ngón tay chỉ vào huyệt thái dương: "Cậu cũng biết mà, chỗ này thường có chút vấn đề."

Lời này của Mễ Triết có hàm ý khác... Hình như nó cũng mang lại một tin tức: EQ của Liễu Như Hải quá thấp!

Vu U không dám phản bác, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ anh không phải người làm nghệ thuật à?

Cơ mà Mễ Triết không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, vẫn còn tiếp tục nói: "Hơn nữa mấy năm nay gặp rất nhiều việc, lại không có ai để tâm sự cùng, trong lòng hẳn là rất nghẹn khuất. Tôi cảm thấy nó rất để ý đến cậu, nếu cậu cũng có ý với nó thì có thể thử một chút, tôi thấy không thành vấn đề!"

Nghe đến đây Vu U tràn đầy vẻ khó tin, nhưng nhìn vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc của đạo diễn Mễ lại thấy không giống nói đùa. Bị một "ông tơ" đặc biệt như vậy làm mối khiến khuôn mặt cậu đỏ bừng, vội uống một hớp rượu để che giấu vẻ xấu hổ. Cậu cười khô khan: "Cảm ơn đạo diễn, em, em về nhà sẽ thử xem..."

Mễ Triết vỗ vai Vu U cổ vũ cậu, vẻ mặt kiểu "Tôi coi trọng cậu", sau đó loạng choạng rời đi.

Vu U đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trăm mối ngổn ngang: Chủ nhân thật sự giống như những gì đạo diễn Mễ nói sao?

"Vu U." Một tiếng gọi kéo Vu U ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là Đoàn Tự.

Sau lần xung đột kia hai người họ không có hành vi gì quá khích, có điều gần đây tên tuổi Vu U khá hot, thậm chí còn vượt qua diễn viên tuyến một như Đoàn Tự, Tạ Minh Hoa cũng không còn quan tâm Đoàn Tự nhiều như trước nữa. Vu U không biết lần này cậu ta đến đây có ý gì, nhưng vẫn gật đầu chào hỏi: "Đoàn Tự."

Không ngờ Đoàn Tự không tới gây chuyện, mà là đến cạn ly: "Thời gian này cậu cố gắng thế nào tôi đều nhìn thấy, tôi tới chúc mừng cậu."

Điều này khiến Vu U rất ngạc nhiên, nhưng vẫn khách khí đáp: "Kinh nghiệm của tôi không đủ, vẫn cầu học tập thêm từ cậu."

Đoàn Tự lắc đầu cười cười: "Mặc dù tôi công nhận năng lực của cậu, nhưng chúng ta cũng coi như là đối thủ cạnh tranh, gặp được tài nguyên mà mình ưng ý thì tôi cũng sẽ không nương tay đâu." Nói rồi uống một hớp rượu: "Với cả, chuyện hồi trước tôi xin lỗi cậu, là do tôi không biết giữ mồm giữ miệng, ngài Liễu không làm khó tôi tôi cũng phải cảm ơn cậu đã che giấu giúp."

Cũng không biết có phải lỗi giác không mà Vu U cảm thấy hình như Đoàn Tự trưởng thành hơn trước kia nhiều, vì vậy lắc đầu: "Chúng ta đều cùng một công ty, hơn nữa phong cách diễn lại không giống nhau, vẫn hi vọng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Đoàn Tự lắc đầu nói: "Nhưng mà hôm nay tôi có thể giao lưu với cậu như vậy không có nghĩa là người khác cũng thế, có rất nhiều người đang nhìn cậu, con đường sau này chắc sẽ không dễ đi."

Vu U hơi ngây ra một chút, chợt bật cười: "Cản ơn, tôi sẽ cố gắng hết sức làm những việc trong phạm vi năng lực."

Đoàn Tự không tỏ ý kiến, uống hết rượu trong chén rồi mỉm cười đi mất.

Vu U không để chuyện này trong lòng, sau khi bữa tiệc kết thúc thì lập tức về uống canh tỉnh rượu, đặt chuyến bay sớm nhất về thành phố S.

Một đường phong trần mệt mỏi về đến biệt thự, Vu U vừa vào đến cửa đã kéo Tiền quản gia xác nhận lại lần nữa chuyện ngày hôm ấy. Theo như lời Tiền quản gia thì hôm ấy đèn phòng Liễu Như Hải sáng cả đêm, ngày hôm sau tâm trạng không được tốt, tối về lại nhốt mình trong phòng sách rất lâu không ra ngoài.

Vu U không biết tại sao chủ nhân không đề cập chuyện này với mình, nhưng cậu không cho rằng có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, cho dù chủ nhân đồng ý thì cậu cũng không cho phép. Mặt ủ mày chau hồi lâu, cậu quyết định "chịu đòn nhận tội", chủ động nhận lỗi của mình.

Chiều hôm ấy, lần đầu tiên Vu U một mình vào phòng điều giáo dưới tầng một, cậu không biết đèn ở đây bật thế nào, dựa theo trí nhớ mày mò tìm kiếm tủ đựng đạo cụ mà hồi trước mình nhìn thấy, sau đó lấy ra vài món đồ rồi mang về phòng ngủ ở trên tầng.

Vu U thần thần bí bí nghiên cứu trong phòng cả buổi chiều mới quay lại phòng khách. Tiền quản gia thấy cậu mặc một chiếc áo khoác đen rất dày, áo có vẻ rộng rãi mà cổ lại cao nên thấy rất bất ngờ: "Tiểu Vu, trong phòng lạnh lắm à?"

"Cũng bình thường ạ... chú Tiền..." Vu U hơi mất tự nhiên kéo cổ áo, đôi mắt hơi cụp, giọng nói cũng không có sức như trước.

Tiền quản gia tưởng cậu sợ nên an ủi: "Không sao đâu Tiểu Vu, chú thấy mấy hôm nay tâm trạng cậu chủ tốt lắm, chắc do biết cháu sắp về đấy."

Vu U mỉm cười cảm ơn lời an ủi của Tiền quản gia, sau đó theo ông ra ngoài cửa đón người.

Trước cửa mà một mảnh xanh biếc, hai cây ngô đồng ở hai bên cửa chính đã vươn lên cao vút, ánh hoàng hôn chiếu vào tạo ra những bóng đổ rung rinh trên mặt đất. Nhìn chiếc xe lái vào trong cổng, đáy lòng Vu U chẳng hiểu sao lại thấy căng thẳng, chủ nhân sẽ chấp nhận lời "nhận tội" của mình chứ?

Nhưng điều bất ngờ chính là sau khi xuống xe, Liễu Như Hải nhìn thấy Vu U lại mỉm cười, vẫy vẫy tay ý bảo cậu tới gần. Hắn xoa mái tóc mềm mại của cậu, vô cùng tự nhiên hỏi: "Em về rồi à?"

Vu U chớp chớp mắt không rõ lắm, ngẩng đầu lên xấu hổ hỏi: "Vâng. Xin lỗi chủ nhân, để ngài lo lắng rồi..."

Liễu Như Hải mỉm cười không nói, cùng tiểu nô lệ vào nhà dùng bữa tối.

Có điều lúc ăn cơm động tác của Vu U có vẻ chậm chạp một cách khó hiểu, giống như cơ thể không được thoải mái, quỳ ở bên cạnh mà vẫn luôn vặn vẹo bất an.

Liễu Như Hải gắp một miếng bụng cá rồi nhìn cậu: "Không thoải mái à? Có phải mệt rồi không? Vậy ngồi lên bàn ăn cơm đi."

"Không, không, không, không cần đâu chủ nhân. Em, em không sao..." Phản ứng của Vu U khiến Liễu Như Hải càng thêm nghi ngờ. Hắn nhìn kỹ từ gò má đến phần cổ đỏ hồng của tiểu nô lệ, trong lòng có một suy đoán nhỏ. Nhưng mà hắn vẫn im lặng như cũ, chỉ là tốc độ ăn chậm đi rất nhiều, động tác ung dung không chút vội vàng.

Bữa cơm này ăn lâu hơn bình thường nhiều. Vu U hơi rầu rĩ, mau chóng ăn nốt miếng rau cuối cùng trong bát rồi nói: "Chủ nhân... em, em thật sự không ăn nổi nữa..."

Liễu Như Hải buông đũa, cầm lấy giấy lau từ tốn lau miệng, cuối cùng phun ra một chữ: "Được."

"Chủ nhân, hôm nay... ngài có nhiều việc không?" Buổi tối, Vu U ngồi bên cửa sổ phòng sách lại lần nữa cẩn thận hỏi thăm.

"Bình thường, không có việc gì quá quan trọng." Liễu Như Hải tựa lưng vào ghế, xoay bút nhìn tiểu nô lệ, muốn biết rốt cuộc đến bao giờ tiểu nô lệ mới đi thẳng vào vấn đề.

Vu U liếm liếm môi, to gan đưa ra yêu cầu: "Chủ nhâ, hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm không? Em, em hơi mệt."

"Nếu mệt thì cho phép em về phòng ngủ trước, không cần đợi tôi."

"Nhưng, nhưng em vẫn muốn ở cùng ngài..."

Liễu Như Hải đứng dậy đi đến trước mặt tiểu nô lệ, tay nâng cằm cậu lên, đáy mắt lóe lên một chút nguy hiểm: "Có phải tôi chiều em quá rồi không? Hửm?"

Vu U không muốn công sức cả buổi chiều đổ sông đổ biển. Cậu kiên trì đến cùng, chớp chớp đôi mắt long lanh, đáng thương nói: "Xin ngài đó..."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip