Lòng em có người (3)

Edit: Nananiwe

Vu U kiên trì rốt cuộc cũng giành được thắng lợi, cuối cùng thì Liễu Như Hải cũng buông tay dắt người về phòng ngủ.

Mặc dù biết tiểu nô lệ muốn bày trò, nhưng khi Liễu Như Hải bước từ trong phòng tắm ra nhìn thấy tiểu nô lệ hai tay dâng lên chiếc thước gỗ, cúi đầu quỳ giữa phòng, nói không rung động chắc chắn là giả.

Cả người tiểu nô lệ trần truồng, dây thừng màu đỏ cọ xát trên làn da trắng nõn tạo nên vài hình tứ giác bất quy tắc. Dây thừng vòng qua cổ, sau đó hai sợi dây chụm lại thắt nút trước ngực, từ ngực kéo dài một đường tới tận hạ thể, trên đường còn thắt thêm ba nút, nút cuối cùng không vào tới giữa hai chân.

Sợi dây tiếp tục xuyên qua giữa hai chân tới sau lưng, dọc theo sống lưng lên trên vòng qua phần dây ở cổ lúc ban đầu, sau đó hai đầu dây phân ra làm hai đường, vòng qua nách luồn vào khe hở giữa hai nút thắt trước ngực, kéo chặt phác họa phần ngực không lộ ra rõ ràng của cậu. Cuối cùng hai sợi dừng lại ở phần bụng dưới bóng loáng, rũ xuống thắt một chiếc nơ bướm xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chính là kiểu trói mai rùa* đơn giản nhất thường gặp.


Nhưng mà hiển nhiên là kỹ thuật trói của tiểu nô lệ không tốt, sợi dây bị trói đến loằng ngoằng lộn xộn, nói thẳng là xấu không nỡ nhìn. Nhưng mà thân thể cậu vì xấu hổ mà nhiễm một màu hồng xinh đẹp, những nơi bị dây trói thời gian dài đều bị ma sát tới đỏ lên.

Thú vị hơn chính là hai đầu vú trước ngực bị kẹp một đôi kẹp nhũ hình mỏ neo màu bạc đã dựng đứng đỏ tươi, trông cực kỳ chói mắt.

Cuối cùng Liễu Như Hải cũng hiểu lý do tại sao tiểu nô lệ lại lạ thường như vậy, hóa ra bên dưới lớp quần áo ở nhà siêu dày kia lại ẩn giấu bí ám không muốn người ta biết này.

Thây Liễu Như Hải bước ra khỏi phòng tắm, Vu U giơ cao chiếc thước gỗ lên trước mặt, vô cùng ngoan ngoãn gọi: "Chủ nhân..."

Liễu Như Hải đè ép tâm trạng xuống, chậm rãi đi xung quanh tiểu nô lệ một vòng, rõ ràng biết rồi mà vẫn cố hỏi: "Em đang làm gì vậy? Không phải bảo là mệt sao?"

Vu U sợ sẽ bị thêm một tội danh lừa gạt chủ nhân nữa, lập tức đáp: "Đúng là hơi mệt, nhưng trước đó em đã phạm sai lầm, làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi, khiến chủ nhân phải lo lắng, nên em mới muốn xin ngài trừng phạt."

"Có vẻ em đã chọn xong dụng cụ trừng phạt rồi nhỉ?" Liễu Như Hải híp mắt, cố ý không nhận lấy chiếc thước được dâng lên trước mặt.

Vu U ngây ra một chút, lập tức giấu thước ra sau lưng: "Lựa chọn đạo cụ trừng phạt là quyền của chủ nhân, em không có ý xúc phạm ngài." Vu U bị một câu kia dọa tới mức khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, rầu rĩ vì tự cho mình là đúng.

"Xấu quá, học ở đâu vậy?" Liễu Như Hải kéo kéo dây thừng trước cổ tiểu nô lệ, ghét bỏ nói.

Cảm giác dây thừng ma sát vừa tê vừa ngứa khiến Vu U run rẩy. Cậu đỏ mặt đáp: "Học ở trên mạng ạ... học không tốt cho lắm..."

Lần trước một câu "Em bằng lòng làm "A Kiều" của chủ nhân." Đã khiến hắn ngây ra một lúc mới hoàn hồn, trói dây thừng lần này lại khiến hắn nâng cao nhận thức của mình về năng lực học tập của tiểu nô lệ: "Phương pháp học tập của em quả thực... khác người."

Vu U cúi đầu xuống, dường như cả những sợi tóc mềm mại trên đầu cũng rũ xuống trông rất đáng thương, ủ rũ chẳng dám nói tiếng nào.

"Sao? Không chịu nổi phê bình à?"

"Không phải, chủ nhân... Em chỉ muốn làm ngài vui, nhưng chẳng lần nào làm được." Tiểu bô lệ đáp bằng giọng buồn buồn.

Liễu Như Hải đỡ Vu U dậy, ấn cậu ngồi xuống mép giường rồi cởi dây trói xiêu xiêu vẹo vẹo trên người cậu ra, lúc cởi xuống phần dưới Vu U khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Liễu Như Hải không nhịn nổi bật cười: "Em như vậy không khó chịu à?"

"Chủ nhân..."

Vu U cảm thấy từng mạch máu trên mặt đều xấu hổ đến mức nổ tung. Cậu không tìm thấy bài hướng dẫn phù hợp, lúc trói cảm thấy phần dây phía dưới không biết giấu vào đâu nhưng cũng đành chịu, cắn răng quấn dây qua... thành công khiến bản thân xuất hiện một loạt hành vi bất thường.

Liễu Như Hải mỉm cười trói lại giúp cậu, vẫn là cách trói mai rùa kia nhưng lần này trói thêm cả tay cậu vào rồi để sau lưng, đồng thời cũng tránh né chỗ quan trọng phía dưới, quấn hai vòng quanh đùi cuối cùng thắt nút ở giữa đùi.

Liễu Như Hải trói không lỏng không chặt, kỹ thuật không biết tốt hơn Vu U bao nhiêu lần. Dây thừng ban nãy không ngừng tàn phá làm cậu khó chịu hiện giờ lại trở nên ngoan ngoãn, dán chặt vào thân thể trắng nõn khiến từng bộ phận trên người cậu đều lộ ra hoàn mỹ.

Thắt nút xong, Liễu Như Hải thuận tay lấy máy khuéch trương từ trong người tiểu nô lệ ra, không ngơ lại bất ngờ phát hiện phần đáy chậu của cậu có một vật trang trí nhỏ hình bánh lái!

"Em thế này..." Liễu Như Hải kinh ngạc, sau đó nhớ tới có lần mình dùng nó để trêu chọc tiểu nộ lệ, không ngờ nhóc con lại để tâm đến vậy, lại còn dùng cái này lấy lòng mình.

Trái tim Liễu Như Hải được lấp đầy, giống như mặt đất bị đào một cái hố rồi chôn xuống vô số báu vật quý giá.

Hắn hơi bình tĩnh lại, mỉm cười: "Công tử Hải Đường nho nhã lịch thiệp cũng có bộ dáng này sao? Hửm?" Liễu Như Hải vuốt ve gò má tiểu nô lệ, âm cuối còn hơi cao lộ vẻ nghi vấn.

Nhắc đến biệt danh này, tai Vu U lại lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng biện bạch cho bản thân: "Bó hải đường đó rõ ràng là tặng chủ nhân..."

Liễu Như Hải mỉm cười: "Hoa tôi đã cất giữ cẩn thận, hôm nay thử lấy ra so sánh xem có phải người còn yêu kiều hơn hoa không."

"Chủ nhân?" Vu U hơi mờ mịt, lâu như vậy bó hoa kia tàn rồi mới phải, "cất giữ cẩn thận" có ý gì?

Liễu Như Hải thả Vu U ra, đứng dậy đi đến đầu giường. Vu U tự giác quỳ vững trên mặt đất một lần nữa, nhìn theo bóng người chủ nhân.

Cậu nhìn thấy chủ nhân lấy một cái túi màu xanh nhạt từ tủ đầu giường ra, bên trên có thêu vài bông hải đường màu hồng, hai bên sườn còn có tua rua màu vàng. Không biết bên trong chứa cái gì, cầm lên tay có vẻ cũng hơi nặng.

Liễu Như hải mở túi thêu, lấy ra một chuỗi hạt trong suốt đưa đến trước mặt Vu U.

Chỉ thấy một chuỗi châu được xâu thành từ sáu hạt lớn trong suốt và năm hạt nhỏ hơi đục, sáu hạt lớn có lẽ được làm từ nhựa cây, đường kính tầm 3cm, hạt nào cũng óng ánh lấp lánh.

Điều khiến Vu U ngạc nhiên chính là bên trong mỗi hạt to đều chứa nguyên vẹn một bông hoa hải đường đang nở rộ nhất. Hạt châu nhỏ có đường kính cỡ 1cm được xâu xen kẽ những hạt lớn, trông giống như lá nhỏ mọc xen giữa những bông hoa. Phần đuôi của chuỗi châu còn có tua rua màu xanh lục rũ xuống, bên trên phần tua rua có xâu một bống hoa hải đường bằng ngọc.

"Đẹp không?" Liễu Như Hải hỏi. "Đây là bó hoa lần trước em mang về, tôi chọn ra vài bông hoa nở đẹp rồi tìm người làm thành tiêu bản.

U U thành thật gật đầu: "Đẹp lắm, chủ nhân." Cậu vốn tưởng rằng hoa chỉ nở được một thời gian ngắn rồi tàn, không ngờ chủ nhân lại có tâm bảo tồn chúng bằng một cách khác, trong lòng vừa cảm động vừa cảm kích.

"Thích thì tặng cho em, "Công tử Hải Đường"." Liễu Như Hải cực kỳ hào phóng, cười híp mắt nói.

"Cảm ơn chủ nhân... Em nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận."

Cơ mà hiện giờ cậu không có tay để nhận, chỉ đành xấu hổ nói: "Làm phiền chủ nhân cất giúp em trước."

"Đồ đã tặng cho em thì làm gì có chuyện nhờ tôi giữgiúp." Liễu Như hải lắc đầu: "Vẫn cần em nhận lấy."

Vu U chớp chớp mắt, định hé miệng ngậm lấy, không ngờ Liễu Như Hải lại tránh đi, từ tốn cười: "Dùng cái miệng phía dưới đi, phải ngậm thật chặt mới được."

Sắc mặt Vu U nháy mắt trắng bệch. Chuỗi hạt kia dài như vậy, nếu thật sự nhét xuống phía dưới thì hậu quả có thể nghĩ!

Cậu lắp bắp xin tha: "Chủ nhân, cầu xin ngài... Chỗ đó, chỗ đó thật sự không chịu nổi..."

"Không thử một chút thì làm sao biết có chịu nổi hay không?" Liễu Như Hải vuốt nhẹ sợi tua rua bên dưới, trên mặt là nụ cười hiền hòa.

Tác giả có lời muốn nói:

Valentine vui vẻ nha~~

Chúc các tình yêu ai cũng nhận được hoa hồng và bánh ngọt!

Nếu thật sự không nhận được thì có thể làm một xâu hải đường, hê hê~~

Hoặc là... 9 giờ tối lên đọc chương mới nha!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip