Lòng em có người (4)

Edit: Nananiwe

Vu U bị trói rất chắc, quỳ xuống trong sự lúng túng. Nhìn nụ cười như thể đã nhìn thấu tất cả kia, cậu mới biết hóa ra chủ nhân đã sớm chuẩn bị hết cả rồi... Cậu biết mình không trốn được, so với lời cầu xin khoan dung vô dụng kia thì chẳng thà ngoan ngoãn nghe lời còn hơn.

Vu U đỏ mặt khẽ gật đầu: Vâng... Cảm ơn chủ nhân."

Dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều của Vu U khiến Liễu Như Hải vô cùng dễ chịu, hắn nói rất ôn hòa: "Lên giường quỳ đi."

Vu U quỳ bò trên giường, bởi vì hai tay bị trói không thể chống đỡ cơ thể nên cậu chỉ có thể áp mặt xuống giường, mở rộng ha chân, cố gắng đè phần eo xuống thấp nhất để hậu huyệt dễ dàng lộ ra ngoài.

Liễu Như Hải lấy một lọ thuốc bôi trơi ra, chậm rãi đeo găng tay cao su loại mỏng vào, bôi trơn chuỗi hạt kia kỹ càng rồi mới thăm dò cửa vào bên ngoài của tiểu nô lệ, kiên nhẫn bắt đầu khuếch trương.

Nơi ấy của Vu U vốn đã được khai mở đủ để thích ứng với sự âu yếm của chủ nhân, nhưng tư thế lúc này của cậu lại khiến bản thân chẳng thể biết chuyện gì đang diễn ra phía sau. Chỉ cần nghĩ đến chuỗi hạt đó sẽ được dùng để làm gì là cậu lại không kiềm được căng thẳng, đến mức ngay cả nơi ấy cũng vô thức kháng cự khép chặt lại.

Hiển nhiên Liễu Như Hải cũng nhận ra điều này, tay hắn vỗ về vật nhỏ đã hơi ngẩng đầu ở phía trước của tiểu nô lệ. Cảm giác thoải mái khi được chăm sóc khiến Vu U dần thả lỏng, phía sau cuối cùng cũng bắt đầu khép mở.

"Tôi chuẩn bị bắt đầu đây." Thế mà Liễu Như Hải còn lịch sự thông báo một tiếng như vậy.

"Vâng, chủ nhân." Vu U đã chuẩn bị tốt, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp duy trì sự ổn định.

Nhưng khoảnh khắc hạt châu hơi lạnh đè xuống cơ vòng, Vu U vẫn không chịu được co rút lại.

Cơ mà chuỗi hạt này được thiết kế rất hay, VU U vừa co rút như vậy thì hạt châu đầu tiên đã thuận lợi chui vào trong, hạt nhỏ màu xanh lá phía sau lại đặt gần lối vào, vừa cho Vu U có thời gian thích ứng lại vừa tiện cho hạt châu đầu tiên chui vào sâu hơn.

Liễu Như Hải đợi tiểu nô lệ thích ứng rồi đẩy liền ba hạt vào, hạt châu tròn tròn cọ qua điểm mẫn cảm kích thích Vu U run rẩy mãnh liệt. Thân thể Vu U mất khống chế trượt về phía trước, ngực đè xuống giường đè lên hai chiếc kẹp nhũ khiến kích thích càng thêm rõ rệt đến mức cậu rên rỉ không ngừng.

"Hức... Chủ nhân..." Vật nhỏ phía trước đã cương lên rõ ràng, dục vọng làm thân thể cậu nhiễm hơi thở mê người.

Liễu Như Hải nắm lấy tay tiểu nô lệ bị trói sau lưng, kéo cậu dậy khỏi giường. Nhờ vào lực kéo này, nửa người trên của Vu U rời hoàn toàn khỏi giường. Cậu hơi ngẩng đầu lên, ý thức mông lung.

Liễu Như Hải tiếp tục đẩy một hạt nữa vào trong. Vu U kinh hãi hô lên một tiếng, lắc đầu nói: "Chủ nhân, đầy quá, đầy quá..."

"Vẫn chưa ăn xong." Liễu Như Hải rất hăng hái đẩy nốt hạt cuối cùng vào trong, chỉ còn lại phần tua rua màu lục đậm có treo bông hải đường bằng ngọc ở bên ngoài, hơi lay động ở ngoài lối vào.

"A..."

Vu U cảm giác hạt châu ở trong cùng sắp xuyên qua phá rách bụng dưới. Cậu đau đớn kêu lên một tiếng, trán tấm tấm mồ hôi, lúc Liễu Như Hải buông tay thì cả người đổ rạp xuống giường...

Liễu Như Hải thong thả tháo bao tay ra, ngồi xuống bên giường chơi đùa tua rua. Vô số sợi dây mềm cọ cọ qua phần thịt mềm giữa đùi khiến cả người Vu U như bị điện giật, cảm giác tê dại từ sống lưng theo đó chạy khắp toàn thân, ngay cả ngón chân cậu cũng cuộn tròn lại.

Liễu Như Hải để Vu U thích ứng một lát mới hỏi: "Ổn hơn chút nào chưa?"

Vu U dùng sức bò dậy, bởi vì không có gì chống đỡ nên chỉ có thể dựa vào lực chân và eo. Cũng vì thế mà chuỗi hạt bên trong cơ thể lại càng thêm đè xuống theo động tác không ổn định của cậu, trông rất chật vật. Vu U điều chỉnh tốt tư thế, vì nằm úp xuống giường nên tóc mái ướt mồ hôi đã lộn xộn vô cùng. Cậu quỳ thẳng quay mặt về phía chủ nhân, hai mắt rưng rưng nước trông vô cùng đáng thương.

"Xin lỗi chủ nhân..." Giọng Vu U hơi run rẩy: "Hôm đó em không cố ý. Em luôn nhớ ngài, nhưng, nhưng vẫn luôn không dám gọi điện làm phiền ngài..." Cậu xé mở trái tim tràn đầy chân thành và ấm áp, đưa nó đến trước mặt chủ nhân.

"Tôi biết." Liễu Như Hải nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của tiểu nô lệ, thở dài một hơi: "Sao lại ngốc như vậy? Lúc ngủ còn biết gọi điện cho tôi, sao lúc tỉnh lại không biết gọi?"

"Chủ nhân?" Vu U mở to hai mắt, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.

"Tôi rất vinh hạnh." Liễu Như Hải tháp giọng đáp, tay vuốt ve mái tóc lộn xộn của Vu U, lau đi nước mắt trên gương mặt cậu.

Nhưng hắn càng lau nước mắt càng chảy nhiều, cảm thấy rất bất đắc dĩ: "Thật là... càng chiều càng nũng nịu."

Thế là hắn dứt khoát thu tay lại, ra lệnh: "Đi lấy đồ mà em chọn đến đây."

Vu U chớp chớp mặt, có chút gian nan. Hai tay cậu còn đang bị trói...

Nhưng mà Liễu Như Hải không có ý cởi trói cho cậu. Vu U chỉ có thể chậm chạp xuống giường, cùng đấu tranh tinh thần với chuỗi hạt ở trong cơ thể, bởi thân thể này vốn đã không còn chịu sự khống chế của cậu.

Tốn rất nhiều sức lực mới di chuyển được đến nơi đặt chiếc thước gỗ đỏ kia, Vu U quỳ xuống, quay đầu thấy chủ nhân nhướng mày giống như rất thú vị chờ đợi động tác kế tiếp của cậu.

Vu U liếm liếm khóe môi, nhắm mắt lại cúi người xuống, há miệng ngậm lấy chiếc thước kia lên.

Cậu ngập ngừng cụp mắt một lái, sau đó mới quỳ bò từng bước về trước mặt chủ nhân. Vô cùng có thành ý...

Vài bước di chuyển này chẳng dễ dàng chút nào, chuỗi hạt kia càng chui vào sâu hơn. Nó không đâm vào cả cây thẳng như gậy mát xa mà theo động tác của cậu nhúc nhích từng hạt một trong cơ thể. Có vài lần suýt nữa Vu U đã quỳ không nổi, nhưng vẫn cứng rắn ngậm chặt thước trong miệng. Đến tận khi bò đến trước mặt chủ nhân thì mồ hôi đã chảy từ hai gò má xuống đến hàm dưới, thuốc bôi trơn bên trong cơ thể theo động tác ấy cũng chảy ra rất nhiều, thấm ướt phần tua rua của chuỗi hạt.

Liễu Như Hải xoa đầu tiểu nô lệ như đang xoa đầu thú cưng, Vu U ngậm thước trong miệng mặc cho chủ nhân trêu đùa, trên khuôn mặt viết đầy chữ "nhỏ yếu bất lực".

Dáng vẻ này của tiểu nô lệ suýt nữa đã khiến Liễu Như Hải không giữ được vẻ bình tĩnh. Hắn ho khẽ một tiếng, nhận lấy thước gõ gõ thử trên tay.

Vu U bị động tác gõ thước không nặng không nhẹ kia dọa đến mức nổi da gà. Dưới kiểu uy hiếp này, ngay cả hô hấp của cậu cũng trở nên khó khăn.

"Muốn tôi dùng cái này phạt em?" Liễu Như Hải mở miệng.

Vu U hơi hối hận vì đã chọn cái này. Thước gỗ đỏ này dày khoảng 2cm, không rộng cho lắm, trông cũng ăn khớp với tua rua màu nâu đậm. Cậu cũng bội phục mình có thể suy nghĩ linh tinh đến chuyện hợp hay không hợp trong tình huống này...

Lúc chọn thước cậu không nghĩ nhiều. Roi da cậu đã trải nghiệm rồi, nếu chọn mấy loại vợt da thì chắc chắn chủ nhân sẽ không hài lòng, thế nên cậu chọn thước ở giữa hai loại này trông có vẻ không nhẹ không nặng. Nhưng lúc này món đồ ấy ở trong tay chủ nhân dường như tăng thêm vài phần đáng sợ, cậu cảm thấy nếu chủ nhân dùng nó đánh thì có khả năng xương cốt của cậu cũng đau mất mấy ngày.

"Đều nghe lời chủ nhân..." Vu U cúi đầu đáp, cũng không kiên trì với lựa chọn này cho lắm.

Cơ mà dường như Liễu Như Hải cũng nhận ra điều gì đó, hắn mỉm cười nói: "Nếu đã là em chọn, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn em."

Vu U cảm thấy như đang tự bê đá đập chân mình, tự đào hố chôn mình triệt để.

Thước lạnh lẽo rơi xuống vai, Vu U sợ chủ nhân cứ vậy đánh xuống, yếu ớt kêu lên: "Chủ nhân..."

Liễu Như Hải đứng dậy vòng ra phía sau tiểu nô lệ, vỗ vỗ lên hai tay bị trói giao với nhau của cậu: "Nằm sấp xuống."

Vu U nghe lời, ngực hơi hạ thấp rồi nằm xuống, bất giác nhếch mông cao lên giao cho chủ nhân xử trí.

Tác giả có lời muốn nói:

Tới rồi đây~~~~ Mọi người đọc đi nha, tôi đi chơi lễ đây hi hi~~~


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip