Lưu luyến vô tận (1)
Edit: Nananiwe
"Chủ nhân, em sai rồi..." Vu U lẩm bẩm.
"Tôi biết, tôi đã tha thứ cho em rồi." Liễu Như Hải dịu dàng nói. Hắn ôm lấy Vu U từ phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay giúp cậu.
Vu U lắc đầu, hơi hoãn một chút mới cố thoát khỏi vòng tay chủ nhân rồi quỳ thẳng trên mặt đất, giống như đang đưa ra quyết định khó khăn nào đó: "Chủ nhân, em phạm rất nhiều sai lầm, không chỉ có hai lỗi mà ngài nói."
"Nô lệ, em có biết em đang nói gì không?" Liễu Như Hải không ngờ sau khi trừng phạt xong Vu U lại đưa ra quyết định này.
"Chủ nhân, nếu không xin lỗi ngài thì lòng em sẽ tràn ngập áy náy, sẽ không thể đối mặt với ngài như bình thường, sẽ không thể thản nhiên chấp nhận ngài đối xử tốt với em." Vu U nhìn chủ nhân bằng ánh mắt thành khẩn mà lại trong veo, phía sau bị điện giật hơi run lên như đã mất hết tri giác nhưng cậu vẫn quỳ thẳng lưng, giống như một tín đồ thành kính.
Liễu Như Hải bình tĩnh nhìn tiểu nô lệ một lát, cuối cùng khẽ gật đầu nói: "Được, vậy em nói đi, tôi nghe. Nhưng mà em phải suy nghĩ thật kỹ, em đã lựa chọn như vậy thì chút nữa trừng phạt tôi sẽ không vì em thẳng thắn mà nương tay, em xác định em vẫn chịu được chứ?"
"Em chịu được, chủ nhân! Em bằng lòng giao toàn bộ cho ngài, mặc cho ngài xử trí." Vu U cụp mắt, thấp giọng nói: "Em tin ngài... Ngài đã nói ngài sẽ không làm tổn thương em..."
Khuôn mặt Liễu Như Hải giãn ra, mỉm cười: "Nô lệ à, em biết làm khó chủ nhân thật đấy."
Vu U mấp máy môi, bắt đầu nhẩm lại xem mình đã làm sai những gì.
"Chủ nhân, hôm nay em không nên suy nghĩ lung tung, không nên lấy suy nghĩ xấu xa của mình để áp đặt nên ngài, không nên phản kháng làm ngài tức giận." Đây chính là điểm mà Vu U không thể tha thứ cho bản thân mình nhất. Chủ nhân đã vì mình chuẩn bị tốt tất cả, cái gì cũng nghĩ cho mình, cho dù trừng phạt cũng vì nghĩ cho mình, vì muốn mình yêu quý thân thể hơn. Mà so với điều đó thì những gì mình làm được lại chẳng là gì cả.
"Trong lòng tôi, chuyện này đã kết thúc từ lúc ở phòng sách rồi. Là tôi không mang lại cho em cảm giác an toàn, đây là trách nhiệm của người làm chủ nhân như tôi, không nên dùng nó để phạt em." Nói xong khẽ gật đầu với tiểu nô lệ của mình xem như xin lỗi.
Vu U sững sờ, đây là lần thứ hai chủ nhân thẳng thắn tỏ ý xin lỗi mình như vậy. Trước đây cậu còn chưa rõ ràng rốt cuộc quan hệ giữa hai người họ là gì, cứ mù mờ tiếp nhận không cảm thấy có vấn đề gì cả. Nhưng sau đó cậu cố ý lên vài diễn đàn tìm hiểu một chút kiến thức liên quan đến phương diện này, cũng bước đầu nhận thức được thân phận của mình.
Nhưng cho tới nay, khác với cách chung sống của những cặp chủ nô mà cậu thấy trên diễn đàn, ngoài sự khống chế của chủ nhân với mình thì thứ mà Vu U cảm nhận được nhiều hơn chính là sự quan tâm đầy dịu dàng, ngoại trừ xưng hô và một số quy tắc về hành vi cử chỉ không được phép vi phạm thì những lúc bình thường chủ nhân cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng nào. Chủ nhân của cậu chưa từng dùng lời nói dơ bẩn làm nhục nhã cậu, cũng sẽ không ngược cậu tới mức thân thể đứng trên bờ vực bị tổn thương, sẽ luôn dịu dàng và lịch sự, cho dù có là lúc vung roi thì chủ nhân cũng vẫn ôn hòa như vậy.
Hai mắt Vu U đẫm lệ, trước mắt mờ ảo. Cậu chỉ cảm thấy chủ nhân của mình đẹp như một câu đố, biết rõ rất khó chạm tới đáp án nhưng vẫn tình nguyện sa vào, tình nguyện say mãi không tỉnh.
Vu U vươn tay lau nướ mắt, lại nói: "Chủ nhân, em không nên mượn tên tuổi của ngài để chèn ép diễn viên trong đoàn phim để giải vây cho chính mình..."
"Ồ? Em chèn ép như thế nào?" Điểm này khơi dậy hứng thú của Liễu Như Hải, bởi vì hắn cũng muốn biết tiểu nô lệ trước nay luôn mềm mại ngoan ngoãn mà ra bên ngoài ra oai tỏ vẻ ta đây sẽ là dáng vẻ gì.
Vu U kể lại đơn giản cuộc cãi vã của mình và Đoàn Tự nhưng lại hoàn toàn không đề cập đến đoạn Đoàn Tự nhục mạ chủ nhân, chỉ nói bất hòa trong lúc quay him dẫn đến tranh chấp, vì vậy mới dùng tên tuổi chủ nhân để đè chuyện này xuống.
Liễu Như Hải có chút ấn tượng với Đoàn Tự, chỉ nhớ đó là một người sáng sủa, do Tạ Minh Hoa đưa tới. Vẻ ngoài cũng không tệ, cơ mà đầu óc không tốt cho lắm, chỉ điều giáo một lần, tính phục tùng cực kém, sau đó hắn chưa kịp nói gì thì Đoàn Tự đã đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng trước. Mặc dù vậy nhưng Liễu Như Hải cũng không truy cứu, chỉ coi đó là một vị khách qua đường không hợp, sau khi để Thiện Vi xử lý những chuyện sau đó thì cũng không tiếp xúc gì nữa.
Liễu Như Hải nghe ra tiểu nô lệ kể thiếu một số chi tiết nhưng cũng không hỏi gặng, bởi vì không cần hỏi cũng biết đó là những lời khó nghe nói về mình. Thật ra hắn không ngại những cái này, nhưng nếu tiểu nô lệ đã không muốn hắn dính vào chuyện này thì hắn cứ để tiểu nô lệ có chút không gian, tự hắn đi xử lý là được.
"Còn gì nữa không?" Liễu Như Hải muốn cạy đầu Vu U ra xem rốt cuộc trong đó còn chứa những chuyện linh tinh gì.
"Còn có... Em không nên khôn vặt, nhúng tay vào chuyện trong biệt thự, còn coi đây là lý do hòng thoát khỏi trừng phạt của chủ nhân." Vu U nói một hồi thì xấu hổ cúi đầu.
"Tôi còn tưởng mấy người các em đang muốn khởi nghĩa lật đổ ách thống trị của Tần Nhị Thế đấy." Liễu Như Hải hiếm khi cười nhạo, nhớ lại hành động của Tiền quản gia và Vu U hồi chiều lại bị giận quá hóa cười.
"Còn không?"
Vu U bị cười đến mức sợ hãi, có chút thấp thỏm nói: "Hết, hết rồi chủ nhân... Chỉ có những cái này..."
"Được rồi, hai tội phía sau đúng là nên phạt." Liễu Như Hải nói: "Vừa hay không lãng phí sân khấu này."
"Vâng, chủ nhân." Vu U đã quyết tâm rồi, cho dù chủ nhân có làm gì cậu cũng sẽ cố hết sức phối hợp và chấp nhận nó.
Liễu Như Hải tháo sợi dây giữa hai chiếc kẹp vú xuống, nói: "Đứng dậy, quay lưng về phía tôi, bàn tay đặt phía sau."
Vu U nghe theo, Liễu Như Hải kéo một đầu dây lụa ra đặt hai tay cậu song song rồi quấn lại, sau đó lại vòng qua trước ngực, lượn hai vòng bên dưới đầu nhũ, sa đó lướt qua hai vai vòng tới phía sau, quấn quanh cổ tay một vòng cố định lại lần nữa, khiến cho những phần bị treo trên chiếc vòng bên trái thắt chặt hơn.
Sau đó vòng tròn dần dần nâng lên, sau khi hai chân Vu U bị treo cách mặt đất 30cm thì Liễu Như Hải gấp đùi phải của cậu lại, cầm một sợi dây lụa khác quấn bắp chân và đùi lại với nhau, sợi dây còn lại buộc ở cổ chân trái của Vu U và treo lên vòng tròn còn lại, sau đó để nó chậm rãi lên cao.
Vòng tròn bên trái cũng theo đó bắt đầu nâng lên cao, đến tận khi ánh mắt của Vu U và Liễu Như Hải ngang bằng nhau. Cứ vậy Vu U lơ lửng trên không trung trong tư thế cúi mặt nhìn xuống đất, chân trái nâng cao, đùi phải uốn cong sang bên còn lại, vừa vặn làm lộ ra lỗ nhỏ bên dưới.
Liễu Như Hải lấy máy khuếch trương thông minh mà gần đây tiểu nô lệ vẫn luôn dùng ra ngoài. Tiểu huyệt đã trở nên vô cùng mềm mại trơn ướt, tư dưng bị lấy mất món đồ bên trong khiến nó hơi lo lắng, hơi hé miệng muốn giữ lại thứ kia.
Thế là Liễu Như Hải không khách khí nhét một chiếc gậy mát xa kích thước khá lớn vào trong. Gậy mát xa lần này không giống cái lần trước dùng, phần đầu nó có một hình tròn nhô lên, phần giữa nhấp nhô rất rõ ràng. Nháy mắt nó tiến vào cơ thể, Vu U chỉ cảm thấy điểm mẫn cảm của lối nhỏ bên trong bị nhóm lửa. cậu không nhịn được bật than lên thành tiếng, cơ thể run lên giữa không trung. Phần đuôi gậy mát xa có thêm một phần gấp cong, vừa vặn có thể chống vào phần đáy chậu khiến nó cũng được an ủi.
Sau khi Liễu Như Hải nhét thứ kia vào trong thì giữ lấy đùi Vu U hơi đẩy sang bên phải, thế là cả người tiểu nô lệ lay động trong không trung. Chỉ thấy viên kim cương trên cổ Vu U ánh lên ánh sáng lấp lánh, hai viên ngọc mã não màu đỏ trước ngực cũng lay động không thôi. Dây lụa đỏ như lửa làm cả người Vu U càng thêm nổi bật và xinh đẹp, giống như vị tiên nào đó trong tranh mới bay xuống trần gian làm quen với tình thú nhân gian.
Liễu Như Hải chậm rãi đi xuống sân khấu, đứng ở bên ngoài nhìn tiểu nô lệ bị mình trói vô cùng chắc chắn nhưng vẫn nhẹ nhàng lay động trong không khí: "Hôm nay kiểm tra một chút sự nhẫn nại của em nhé."
Treo kiểu này khiến Vu U có cảm giác hư không, mờ mịt bơ vơ, cảm thấy mình như một chú chim nhạn cô độc không có nhà để về đang chờ được nhặt nuôi, chờ được an ủi...
Nhưng nghe thấy chủ nhân nói vậy, Vu U vẫn vô thức đáp: "Vâng, chủ nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip